“Tạm thời cứ để trong bụng chuyện này đã, đừng nói với ai hết”.
Diệp Vĩnh Khang nén giọng đáp.
Chuyện ban nãy thật sự vô cùng quỷ quái, lúc vẫn chưa biết rõ chân tướng thì cách xử lý tốt nhất là tạm thời giấu kín chuyện này đi, để tránh nảy sinh một vài phiền toái không đáng có.
Dù đường núi gập ghềnh nhưng cũng may tố chất cơ thể của mọi người cũng không tệ lắm, ngược lại ai cũng thấy chả tốn bao nhiêu sức lực.
Đi hết hai tiếng đồng hồ, phía trước cuối cùng cũng xuất hiện một bãi đất trống, hơn nữa phong cảnh cũng vô cùng tươi đẹp, hoa dại rực rỡ bung nở khắp muôn nơi.
“Ở đây đẹp quá, hay là ngồi nghỉ một lúc đi!”
Trần Tiểu Túy lập tức bị cảnh sắc trước mắt thu hút, Trương Tịnh cũng rất phấn khích, vội lấy điện thoại di động ra chụp hình liên tục.
“Được rồi, ở đây nghỉ ngơi lấy lại sức một chút, xốc lại tinh thần, không xa phía trước chính là khu vực cấm ngay giữa sườn núi rồi”.
Mao Nhất Trụ gật đầu nói, hai cô gái nhất thời hào hứng bắt đầu chụp hình đủ kiểu.
“Anh Diệp à, nói với anh chuyện này, anh phải chuẩn bị tinh thần nhé”.
Mao Nhất Trụ đi đến bên cạnh Diệp Vĩnh Khang, đưa một điếu thuốc ra, cậu ta cũng tự châm một điếu.
“Chuyện gì vậy?”
Diệp Vĩnh Khang hỏi.
Sắc mặt Mao Nhất Trụ có vẻ nghiêm trọng, nghiêng đầu nhìn hai cô gái đang chụp hình cách đó không xa, sau đó nén giọng nói với Diệp Vĩnh Khang: “Trương Tịnh có vấn đề”.
“Hả?”
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mao Nhất Trụ rít điếu thuốc, đanh mặt nói: “Anh Diệp, những lời anh sắp nghe sau đây có thể làm đảo ngược nhận thức của anh, nhưng tôi có thể thề với trời nếu có nửa chữ dối trá thì bố tôi sẽ chết không toàn thây”.
Diệp Vĩnh Khang sa sầm mặt mày: “Không đến nỗi đó chứ, cậu nói đi, tôi nghe đây”.
Mao Nhất Trụ ngẩng đầu lên nhìn về phía Trương Tịnh nói: “Sáng nay lúc tôi lái xe đến đón Trương Tịnh, ở đằng xa đã nhìn thấy cô ấy đứng ở dưới lầu quay lưng lại với tôi”.
“Tôi dừng xe vào bên đường, sau đó gọi cô ấy, cô ấy cũng không có phản ứng, lúc tôi vừa định xuống xe, cô ấy bỗng chạy về phía trước”.
“Khi chạy động tác khá nhanh, chỉ thoáng chốc đã chạy sang đến con đường đối diện”.
“Ngay khi tôi định đuổi theo…”
Nói đến đây, Mao Nhất Trụ bỗng nuốt nước bọt, chậm rãi quay đầu lại nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt hoảng sợ: “Anh Diệp, anh có biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì không?”
“Ngay lúc tôi đang định đuổi theo thì một Trương Tịnh khác bỗng đi ra từ trong khu dân cư”.
“Nói cách khác hôm nay tôi gặp được hai Trương Tịnh”.
Nghe xong Diệp Vĩnh Khang không nói lời nào, chỉ khẽ nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Cậu định giải quyết thế nào?”