“Tránh ra cho tôi, đây là bạn trai tôi!”
Trần Tiểu Túy nói.
Mấy bảo vệ sửng sốt đứng tại chỗ, cứ thế trơ mắt nhìn cô hai nhà họ Trần bị một người đàn ông kéo vào thang máy.
“Chúng ta… cần làm gì không?”
Một bảo vệ thận trọng lên tiếng nói.
“Làm cái quần què, xem như không nhìn thấy gì, cô hai nhà người ta cũng là người, cũng có nhu cầu bình thường, cảnh cáo các cậu phải giấu chuyện này cho tôi, nếu không xảy ra chuyện gì ảnh hưởng đến danh dự của cô hai thì có thần tiên cũng không cứu được các cậu”.
Đội trưởng đội bảo vệ trầm giọng cảnh cáo.
“Anh làm gì, em muốn về nhà”.
Trần Tiểu Túy vừa bị Diệp Vĩnh Khang kéo vào trong phòng khách sạn, vừa lớn tiếng gào nhưng hành vi của cô ấy có vẻ như nửa từ chối nửa chấp nhận.
“Bớt nói đi!”
Diệp Vĩnh Khang đẩy Trần Tiểu Túy vào phòng, trở tay khóa cửa lại, sau đó lao đến như một con dã thú đói khát.
“Anh làm gì… Ư ư…”
Căn phòng tràn ngập mùi vị ngọt ngào.
Năm phút sau.
Trần Tiểu Túy mệt mỏi khẽ dựa vào ngực Diệp Vĩnh Khang, trán còn chút tóc mái dính mồ hôi.
“Vĩnh Khang, ôm em chặt một chút”.
Lúc này Trần Tiểu Túy đã không còn khí thế mạnh mẽ của phụ nữ trước đó nữa, mà giống một con mèo con ngoan ngoãn lười biếng.
“Nói đi, lúc nãy anh chọc gì đến em”.
Diệp Vĩnh Khang tựa vào đầu giường, một tay ôm Trần Tiểu Túy, một tay thuần thục châm điếu thuốc.
“Tại sao mỗi lần xong chuyện đó anh đều hút thuốc thế?”
Trần Tiểu Túy tò mò hỏi.
Diệp Vĩnh Khang nhàn nhạt phả ra một luồng khói, thẳng thắn nói: “Đây là thói quen của anh, xong việc có một điếu thuốc vui như thần tiên”.
“Đừng nói chuyện nhảm nhí, nói trọng điểm, lúc nãy sao em giận?”
Diệp Vĩnh Khang mất kiên nhẫn hôn lên, thật ra anh đều giả vờ, vì anh rất hiểu phụ nữ.
Khi đối mặt với việc họ tức giận hoặc cảm xúc vụn vặt vô cớ, có hai cách giải quyết.
Một là nói mấy lời hoa mỹ để dỗ dành, cách này không phù hợp với tính cách của Diệp Vĩnh Khang.
Thế nên bình thường Diệp Vĩnh Khang chọn cách thứ hai, vừa đơn giản vừa trực tiếp, dù là phụ nữ như thế nào thì cũng là sinh vật cần được chinh phục.
“À thì… người phụ nữ tên Phi Yến lúc nãy Mao Nhất Trụ nói là thế nào?”
Trần Tiểu Túy vẫn nằm trong lòng Diệp Vĩnh Khang, giọng như muỗi kêu nói.
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, dở khóc dở cười nói: “Hóa ra em giận chuyện này à, ha ha ha, cả ngày đầu óc em cứ nghĩ chuyện gì đâu”.