“Ồ? Ai vậy? Mình có quen không?”
Trần Tiểu Túy tò mò hỏi.
Bởi vì cô ấy biết rõ, Trương Tịnh cũng không thích chủ động giao tiếp giống cô ấy, có thể nói là không thích xã giao.
Vì vậy, mặc dù xung quanh bọn họ có rất nhiều người, nhưng người thực sự khiến họ chú ý chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lên núi Lan Đình nhất định không phải chuyện đơn giản, người Trương Tịnh có thể nhớ tới lúc này chắc chắn có quan hệ không hề bình thường.
Nhưng Trần Tiểu Túy chưa từng nghe nói bên cạnh Trương Tịnh có người như vậy ngoại trừ cô ấy.
Không phải cô ấy tự tin, mà là cô ấy hiểu rất rõ Trương Tịnh.
“Cậu không quen đâu, mình và người đó cũng không tính là bạn bè”.
Trương Tịnh hiểu suy nghĩ của Trần Tiểu Túy, vội nói: “Coi như một người theo đuổi mình đi, mặc dù mình không có cảm tình với anh ta, hơn nữa đôi lúc còn cảm thấy phiền khi bị anh ta quấy rầy”.
“Nhưng người này cũng coi như là người có thành ý theo đuổi mình nhất, hơn nữa anh ta cũng có chút bản lĩnh”.
“Sở dĩ lần này mình quyết định đưa anh ta lên núi là vì ba nguyên nhân. Thứ nhất, người này ít nhất cũng đáng tin”.
“Thứ hai, anh ta rất quan tâm đến núi Lan Đình, ngày nào cũng dành hầu hết thời gian để nghiên cứu núi Lan Đình, cũng từng lên khám phá vài lần, đương nhiên mình chẳng biết đã vượt qua được lưng chừng sườn núi hay chưa. Dù sao, anh ta nói với mình rằng đã từng vượt qua lưng chừng sườn núi, sau đó vì một vài lý do nên buộc phải trở về”.
“Vì vậy, anh ta ít nhất cũng hiểu biết về núi Lan Đình hơn hầu hết mọi người, có thể làm người hướng dẫn viên”.
“Thứ ba, trên người người này có vài điểm đặc biệt, dẫn anh ta lên núi có lẽ sẽ giải quyết rất nhiều nguy hiểm cho chúng ta”.
Nghe Trương Tịnh nói vậy, Trần Tiểu Túy càng tò mò hơn về người này, hỏi: “Tu vi võ đạo của anh ta rất cao sao?”
Trương Tịnh khẽ lắc đầu: “Hoàn toàn không biết võ”.
“Hả?”
Trần Tiểu Túy nói với vẻ mặt khó hiểu: “Vậy anh ta…”
Trương Tịnh khẽ thở dài, khẽ mím môi nói: “Kỳ thực mình cũng không thể nói năng lực cụ thể của anh ta là gì”.
“Người này nhát gan, gặp chuyện liền sợ hãi, thậm chí có lúc mình cảm thấy thần kinh của anh ta không bình thường”.
“Nhưng mỗi khi gặp nguy hiểm, cho dù tất cả mọi người đều bị cuốn vào thì chỉ có một mình anh ta thoát ra ngoài”.
“Nếu là một hai lần thì còn có thể nói là may mắn, nhưng mình đã thấy vài lần rồi”.
“Lần nào anh ta cũng có thể thoát khỏi nguy hiểm, điều này không thể do may mắn được. Chứng tỏ trên người anh ta có năng lực đặc biệt nào đó mà người thường không có”.
“Hả? Sao nghe quen tai thế nhỉ!”
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đứng bên cạnh đột nhiên xoa cằm lẩm bẩm, cảm thấy người Trương Tịnh miêu tả khá quen thuộc, trong đầu đột nhiên xuất hiện một bóng người.
“Bà xã Tịnh Tịnh!”
Lúc này, cửa phòng của quán bar đột nhiên bị đá ra một cách thô bạo, kèm theo giọng nói của một người đàn ông vô cùng kích động: “Bà xã Tịnh Tịnh, em chủ động hẹn anh thế này, có phải là em yêu anh rồi không? Khi nào chúng ta đi đăng kí kết hôn?”
Người nói là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, da trắng, mặc bộ đồ thoải mái thời thượng.