"Nhưng chúng tôi sinh ra đã là quý tộc, chúng tôi có tiền có quan hệ, anh có hiểu đạo lý này không?"
"Tôi lại nói cho anh một đạo lý khác, cho dù con kiến có giỏi đến đâu, nó vẫn luôn chỉ là một con kiến, trước mặt con sư tử cũng chẳng là cái thá gì!"
"Diệp Vĩnh Khang, nhiều nhất không quá ba ngày, anh phải quỳ trên mặt đất gọi tôi một tiếng bố!"
Mọi người trong phòng nghe thấy điều này lập tức theo bản năng tiến về phía Từ Viễn Chí và Triệu Hưng Minh.
Muốn dùng hành động này để thể hiện họ đang đứng về phía Từ Viễn Chí và Triệu Hưng Minh.
Bởi vì họ biết nếu hôm nay hai người kia nói ra lời như vậy, đồng nghĩa với việc tuyên án tử hình Diệp Vĩnh Khang, bọn họ không muốn bị liên lụy.
Không phải tất cả những người này đều ghét bỏ Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy, một vài người trong mắt cũng có sự đồng cảm và bất lực.
Nhưng hết cách, họ cần phải sống tiếp.
Giống như việc nhìn thấy một con mèo đi lạc trên đường sắp bị ô tô đâm vào, có thể sẽ có người thương cảm, nhưng không ai dám liều mạng để cứu nó.
Nhưng có một người khá đặc biệt.
Người này không những không tiến về phía Triệu Hưng Minh và Từ Viễn Chí, ngược lại còn lặng lẽ đứng dậy và chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Vĩnh Khang.
Người này là lão phu nhân nhà họ Trần.
"Tiểu Túy, lần này bà nội chọn đứng cùng cháu”.
Giọng nói của lão phu nhân nhà họ Trần không lớn, nhưng kiên quyết.
Trần Tiểu Túy nắm chặt tay bà ta, nước mắt tuôn rơi nhưng khóe mắt lại tràn đầy hạnh phúc và nhẹ nhõm.
"Bà nội đừng lo, Vĩnh Khang sẽ xử lý tốt mọi chuyện”.
Trần Tiểu Túy không hề lo lắng cho sự nguy hiểm của Diệp Vĩnh Khang, bởi vì cô ấy biết rằng, trong mắt Diệp Vĩnh Khang dù là Triệu Hưng Minh hay Từ Viễn Chí cũng chỉ là hai con sâu bọ nực cười.
"Diệp Vĩnh Khang, anh còn có gì để nói không? Nếu biết điều thì bây giờ quỳ gối dập đầu gọi tôi một tiếng bố, nói không chừng tôi còn cân nhắc giữ cho anh toàn thây!"
Từ Viễn Chí lạnh lùng cười nói.
Diệp Vĩnh Khang nhìn dáng vẻ cao ngạo của hai người này, không nhịn được mà thở dài một hơi, trong mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ và xem thường.
Đồng thời cũng xen lẫn tia sáng lạnh lẽo!
“Vừa nãy các người nói có tiền có quan hệ thì có thể muốn làm gì thì làm à?”
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nói.
Từ Viễn Chí cười nhạt đáp: “Đúng, tôi nói vậy đấy, tôi đúng là người có tiền có quan hệ hơn anh, tôi vừa sinh ra đã là quý tộc, còn anh chỉ là một thằng nhà quê nghèo hèn”.
“Nói thêm cho anh một sự thật còn thảm khốc hơn, giữa người và người có sự chênh lệch vô cùng lớn, anh sinh ra chỉ là con kiến hôi, còn tôi sinh ra đã là mãnh thú!”