Nơi này là vùng đất phong của hầu quân tướng, cũng có thể nói, hầu quân tướng có quyền sinh quyền sát tất cả những người ở nơi này, không cần phải giải thích, không cần phải xét xử!
“Ừ, cậu đến rồi đấy à?”
Diệp Vĩnh Khang không hề tỏ ra phẫn nộ dù chỉ là một chút, ngược lại còn nở một nụ cười đặc biệt ôn hoà với Trần Quảng.
Ban nãy lúc anh ở chiến khu Thiên Hải đã biết được thân phận của Trần Quảng, cũng biết Trần Quảng sẽ tới tiệc mừng thọ của lão phu nhân nhà họ Trần.
“Quân… anh Diệp…”
Trần Quảng đang chuẩn bị thốt ra hai tiếng quân hầu theo bản năng thì đột nhiên nhớ tới mấy lời răn dạy của Lý Phi với đám người bọn họ khi trước.
Lý Phi đã ra mệnh lệnh bảo mật cấp độ cao nhất với bọn họ, bắt bọn họ giấu kín chuyện đã từng gặp hầu quân tướng.
Đương nhiên càng không thể tiết lộ nửa chữ có liên quan tới hầu quân tướng ra bên ngoài.
“Hai người quen nhau sao?”
Trần Sương kinh ngạc nói: “Trần Quảng, sao cậu lại quen với tên nhà quê...
“Câm mồm!”
Trần Quảng nghe thấy hai chữ nhà quê thì sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
Nếu như nói trộm cắp hay làm giả con dấu danh dự là tội tày trời thì sỉ nhục hầu quân tướng là tội lớn phải chu di cửu tộc.
Mà lúc này Diệp Vĩnh Khang cũng có quyền lợi này, nếu anh muốn tiêu diệt cả nhà họ Trần thì chỉ cần một câu nói.
Hơn nữa nơi này là đất phong của anh, không cần bất cứ lý do gì hay bất cứ lời giải thích gì cả!
“Anh Diệp, chuyện… chuyện… chuyện này…”
Trần Quảng căng thẳng tới mức ngay cả nói chuyện cũng không còn trôi chảy nữa.
“Đừng căng thẳng, tôi không nhỏ mọn tới vậy đâu”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười rồi vỗ lên bả vai Trần Quảng, sau đó chỉ vào con dấu danh dự trên mặt bàn và mấy hộp thuốc lá cung cấp đặc biệt cho chiến khu, cười nói: “Ban nãy chỉ có chút hiểu nhầm thôi, tôi có thể hiểu được”.
“Chỉ có điều phải phiền cậu giải thích về hai thứ này rồi”.
Trần Quảng gật đầu, sau khi dùng mấy chục giây sắp xếp lại ngôn từ trong đầu thì quay người lại nói với lão phu nhân nhà họ Trần: “Bà nội, thuốc lá chuyên dụng và cả con dấu danh dự này đều do chiến khu tặng cho anh Diệp”.
“Chiến khu tặng cho cậu ta ư?”
Lão phu nhân nhà họ Trần hoài nghi nhìn Diệp Vĩnh Khang, nói: “Nhưng mà…”
“Bởi vì anh Diệp đã lập được công lao!”
Trần Quảng lo sợ lão phu nhân nhà họ Trần lại nói ra mấy chữ thằng nhà quê nên vội vàng lên tiếng ngắt lời: “Còn về chuyện công lao gì thì đây là cơ mật, không tiện nói chi tiết”.
“Đại khái là một cơ hội rất ngẫu nhiên, giúp cho Thiên Hải tránh được một kiếp nạn lớn”.
“Sau đó vì một số nguyên nhân, chuyện này buộc phải giữ bí mật, vậy nên không tuyên truyền rộng ra bên ngoài”.
“Để tỏ lòng biết ơn và sự khẳng định, chiến khu đã quyết định tặng con dấu cho anh Diệp”.