Trở Về Bên Em

Chương 1143: “Lát nữa em đừng hút thuốc”.  




“Bà nội, bà cứ dùng từ từ, chỗ cháu vẫn còn mấy hộp, bà cầm nốt đi ạ, nếu hút hết thì cháu lại tiếp tục nghĩ cách lấy một ít từ Trung Đông về cho bà”.



Từ Viễn Chí khẽ cười, đặt những hộp thuốc lá còn lại ra trước mặt lão phu nhân.



“Mẹ, nếu mẹ thích thì để con trở về bảo Trần Quảng nghĩ cách, xem có thể lấy một ít thuốc lá chuyên cung cấp cho chiến khu Thiên Hải về hay không”.



“Nghe nói ngoại trừ khả năng chiến đấu mạnh mẽ, thuốc lá chuyên cung cấp cho chiến khu Thiên Hải là tuyệt nhất, người bình thường không thể tùy tiện có được, nó còn đắt hơn thuốc lá chuyên cung cấp ở bên ngoài đấy ạ”.





Người vừa lên tiếng là một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, tô son đậm trên môi.



Trừ lão phu nhân ra, bà ấy là người duy nhất ở đây có vai vế cao nhất.



Sở dĩ lão phu nhân mời bà ấy đến yến tiệc mừng thọ lần này là vì bà ấy có một cậu con trai rất có tiền đồ, đánh nhau bậy bạ lại được vào chiến khu Thiên Hải, gia nhập đội thiết vệ Thiên Hải tiếng tăm lừng lẫy!



Đối với nhà họ Trần mà nói, đây chắc chắn là một chuyện làm rạng rỡ tổ tông!



Nhắc tới người tên Trần Quảng này, ánh mắt lão phu nhân tràn đầy tự hào, cười nói: “Đứa nhỏ Tiểu Quảng này có thể làm rạng danh nhà họ Trần chúng ta rồi”.



“Nhưng bây giờ nó chỉ là một binh sĩ, vẫn chưa có quyền được nhận thuốc lá được cung cấp đặc biệt ấy”.



“Nếu khi nó trở lại có thể mang cho mẹ hai điếu để hút thử thì mẹ thấy hài lòng lắm rồi”.



“Trần Quảng?”



Nghe cái tên này, trong đầu Diệp Vĩnh Khang đột nhiên hiện ra một người.



Trần Tiểu Túy ngồi bên cạnh thấp giọng nói: “Đó là con trai của cô út, mấy tháng trước vừa tham gia vào chiến khu Thiên Hải”.



Diệp Vĩnh Khang suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Có phải là người to cao khỏe mạnh, làn da hơi đen không?”



“Ừ, làm sao anh biết?”



Trần Tiểu Túy nghi hoặc hỏi.



“Hai người lẩm bẩm gì đấy, đúng là không có phép tắc gì cả!”



Lúc này, Trần Lệ Bình thừa cơ châm ngòi một câu, sau đó cười nịnh nọt với lão phu nhân, nói: “Bà nội, hôm nay là mừng thọ của bà, hay là cho tất cả mọi người cùng nhau nếm thử thuốc lá mà Tiểu Chí mang về cho bà được không ạ?”



“Vui một mình không bằng cả nhà cùng vui, cũng coi như phúc lợi mà bà nội cho tất cả mọi người”.



Lão phu nhân hài lòng gật đầu: “Vậy thì mở một hộp rồi cho tất cả mọi người hút thử đi”.



Nhà họ Trần có một truyền thống, hầu hết trai gái trong nhà đều biết hút thuốc, chuyện này không tránh khỏi quan hệ với sở thích của lão phu nhân.



Nếu học hút thuốc thì sẽ có thể gần gũi với lão phu nhân hơn, cho nên khi nghe lão phu nhân sẵn lòng chia sẻ thuốc lá, mỗi một người đều tỏ ra rất mong đợi.



Dù sao đây cũng là loại thuốc lá chuyên cung cấp cho hoàng thất Trung Đông, không phải là thứ mà người bình thường có thể hưởng thụ.



“Lát nữa em đừng hút thuốc”.



Diệp Vĩnh Khang đột nhiên trầm giọng nói với Trần Tiểu Túy.



“Tại sao?”



Trần Tiểu Túy ngờ vực hỏi.

Diệp Vĩnh Khang đưa một tay áp sát miệng, ghé đầu bên tai Trần Tiểu Túy, nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ: “Thuốc lá này là thuốc giả”.