Nhìn thấy người này, tất cả mọi người lập tức cung kính chào.
“Lệ Bình, chuyện gì thế này?”
Người phụ nữ được gọi là chị Sương này khẽ nhíu mày, cũng không biết vô tình hay cố ý, mặc dù đã bước vào phòng VIP nhưng vẫn không thèm liếc nhìn vào bên trong một cái.
“Chị Sương, là chị ta, người phụ nữ đê hèn này mắng em”.
Trần Lệ Bình vội chỉ vào Trần Tiểu Túy tố tội.
Rầm!
Nghe thấy mấy chữ đê hèn, Trần Tiểu Túy lại đập mạnh xuống bàn, bưng ly rượu lên định hất vào mặt đối phương.
“Láo xược!”
Ai ngờ Trần Tiểu Túy còn chưa hất rượu vào đối phương, người phụ nữ được gọi là chị Sương đó bỗng tức giận mắng Trần Lệ Bình: “Nói chuyện kiểu gì đấy, không biết lớn nhỏ phải không, đây là cô hai nhà họ Trần, là chị họ của cô, em gái ruột của tôi”.
“Lần này xem như bỏ qua nhưng sau này nếu cô còn nói bậy bạ, tôi sẽ không tha thứ dễ dàng vậy đâu”.
Sau khi tức giận mắng Trần Lệ Bình xong, Trần Sương quay đầu lại nhìn Trần Tiểu Túy cười nói: “Em gái à, em đến đây từ lúc nào thế, sao không nói với chị một tiếng, chị chẳng chuẩn bị gì cả”.
“Em nhìn xem chuyện này giải quyết xong rồi đấy, chị đến muộn một chút là có người vô lễ với em”.
“Nhưng em cũng đừng so đo với họ làm gì, em hẳn cũng biết người nhà họ Trần đều có tính cách này”.
“Lệ Bình còn nhỏ, nói chuyện hay làm gì cũng không biết giả vờ, cứ thích nói thật, em đừng để trong lòng”.
Diệp Vĩnh Khang ở một bên nghe thế cũng nhếch môi, không khỏi nhìn kỹ người phụ nữ trước mặt bề ngoài thì nói năng ngọt ngào, dễ chịu nhưng lời nói lại chứa đầy kim nhọn.
Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được chắc chắn người phụ nữ này là người lúc đầu đã thay thế Trần Tiểu Túy, sau đó điên cuồng báo thù Trần Tiểu Túy, đồng thời một tay cô ta buộc Trần Tiểu Túy ra khỏi nhà họ Trần.
Chị ruột của Trần Tiểu Túy, tên là Trần Sương.
Từ mấy câu nói của Trần Sương có thể đoán được cô ta không phải là người mà Trần Lệ Bình ngốc nghếch kia có thể so sánh.
Nói chuyện rất điềm đạm, luôn nở nụ cười vô cùng lịch thiệp và dịu dàng, hàm ý trong lời nói cũng không có vấn đề gì lớn.
Nhưng quan trọng là ở câu nói: “Lệ Bình còn nhỏ, không biết giả vờ, thích nói sự thật”.
Phải biết rằng lúc nãy Trần Lệ Bình lớn tiếng mắng Trần Tiểu Túy là phụ nữ đê hèn.
Lẽ nào câu này cũng là lời nói thật sao?
Xem ra người phụ nữ tên Trần Sương này quả thật hơi khó đối phó.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang cũng không có bất kỳ hành động gì, vì anh biết nếu Trần Tiểu Túy không thể đối phó được với chút chuyện này thì cô ấy không phải là Trần Tiểu Túy.
“Ha ha, sao tôi lại tính toán so đo chứ?”
Trần Tiểu Túy cũng cười nói: “Từ nhỏ Lệ Bình đã thích nói thật, ai cũng biết điều này”.
“Hơn nữa còn thẳng thắn nhanh mồm nhanh miệng, chị còn nhớ không, trước khi chị ôm được chồng chưa cưới mà tôi vứt bỏ kia về, Lệ Bình lại cực kỳ không hiểu chuyện, cứ thích đối đầu với chị”.
“Mở miệng ra là mắng chị trà xanh, mưu mô, nhưng tôi lại nghĩ bây giờ nó lớn rồi, cũng biết cách thi thoảng phải giả vờ”.
“Chí ít sau khi chị nhặt chồng chưa cưới mà tôi vứt bỏ, nó chưa từng nói những điều này với chị nhỉ, vẫn phải khen ngợi nó về điều này”.