Trở Về Bên Em

Chương 1122: Hoàn toàn không có cách nào thức tỉnh”.  




Phải nói rằng, để có thể trở thành một trong năm chiến khu xuất sắc của nước Long Hạ thì chắc chắn chiến khu Thiên Hải cũng không phải dạng vừa.



Toàn bộ tác phong, huấn luyện, tố chất của từng binh sĩ, kỷ luật, năng lực của quan chỉ huy và trang bị của bọn họ hoàn toàn là đỉnh của chop, xứng đáng là một đội xuất sắc có năng lực chiến đấu cực mạnh!



Nhậm Thiên Nguyên, Lý Phi, Vân Sương và cả thiết vệ Thiên Hải cũng để lại cho Diệp Vĩnh Khang ấn tượng rất tốt.





Nhưng điều khiến Diệp Vĩnh Khang thực sự hứng thú chính là tân binh nhập ngũ chưa đầy ba tháng – Trần Quảng.



Chính xác mà nói không phải là Trần Quảng mà là một số đặc điểm trên người Trần Quảng đã khiến Diệp Vĩnh Khang nhớ lại một vài chuyện.



“Thiên Ảnh, bên phía Tiểu Dã thế nào rồi?”



Diệp Vĩnh Khang gọi điện thoại cho Thiên Ảnh.



Ở đầu dây bên kia, Thiên Ảnh khẽ thở dài: “Vẫn vậy ạ, không có tiến triển gì cả, tuần trước mới mời một vị đại sư ở Tư Liên quy ẩn nhiều năm xuống núi”.



“Kết quả vị đại sư kia cũng không có cách nào, những gì mà ông ta nói giống hệt các cao nhân trước đây”.



“Nói rằng tình hình của Tiểu Dã rất đặc biệt, trung tâm thần kinh đang ở trạng thái không hoạt động, hoàn toàn không có cách nào thức tỉnh”.



“Bây giờ chỉ có thể kiểm tra bệnh tình và duy trì mạng sống bằng một ít máy móc và thuốc, không khác gì người vô tri vô giác, tình trạng bệnh của Tiểu Dã có vẻ giống một người thực vật”.



“Vị đại sư đó nói, trừ khi tìm được một thứ có thể tái sinh, nếu không thì tỉ lệ sống của Tiểu Dã gần như bằng không, hơn nữa tình trạng người thực vật không thể kéo dài quá một năm nữa”.



Sau khi nghe xong, Diệp Vĩnh Khang chỉ đáp lại: “Ừ, tôi biết rồi, vậy cứ thế đã, tôi chỉ hỏi vài câu vậy thôi”.



Sau khi ngắt điện thoại, sức lực của Diệp Vĩnh Khang như bị rút cạn, anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại dựa vào ghế, trong đầu thoáng qua vài hình ảnh quen thuộc, giống như một đoạn phim ngắn.



Cậu thanh niên tên Phương Dã là người đầu tiên Diệp Vĩnh Khang nghĩ đến trong đầu.



Cậu ấy đã duy trì trạng thái người thực vật này cũng hơn bốn năm nay.



Ban đầu vì bảo vệ Diệp Vĩnh Khang nên bị thương nặng, mặc dù Diệp Vĩnh Khang đã nghĩ tất cả các biện pháp để cướp lại cậu ấy từ tay thần chết nhưng cậu ấy vẫn duy trì trạng thái người thực vật.



Lần gặp gỡ và tính cách của Phương Dã rất giống Trần Quảng.



Cậu ấy đã từng là một cậu chủ nhà giàu mỗi ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, sau đó tình cờ trong một lần đi du lịch đã vô tình gặp Diệp Vĩnh Khang đang dẫn dắt tiểu đội đặc chiến thực hiện nhiệm vụ.



Vốn dĩ theo lẽ thường, để tránh chuyện cơ mật bị tiết lộ ra ngoài, Diệp Vĩnh Khang có thể diệt khẩu cậu ấy ngay tại chỗ.



Nhưng có lẽ Diệp Vĩnh Khang vì đã nhìn thấy đôi mắt trong sáng và sạch sẽ trên gương mặt của cậu ấy, hơn nữa nhiệm vụ cũng không quá cơ mật nên đã mềm lòng tha cho thằng nhóc này một mạng.



Kết quả là Phương Dã không chỉ không cảm kích mà còn đeo bám riết như khối kẹo dẻo, mặt dày mày dạn yêu cầu Diệp Vĩnh Khang nhận cậu ấy làm đồ đệ.



Diệp Vĩnh Khang bị cậu ấy quấy rầy quá mức nên tìm một cái cớ, ném cái xẻng sang cho cậu ấy, sau đó chỉ sang ngọn núi nhỏ bên cạnh rồi nói, khi nào có thể dùng cái xẻng này san bằng ngọn núi nhỏ bên kia thì anh sẽ lập tức nhận cậu ấy làm học trò.



Sau khi nói xong, Diệp Vĩnh Khang lập tức dẫn theo tiểu đội đặc chiến rời đi.



Thật ra, lúc về Diệp Vĩnh Khang đã quên mất chuyện này, trong mắt anh, đó chẳng qua là cậu chủ nhà giàu không phải bận tâm cơm áo gạo tiền đột nhiên nổi hứng mà thôi, người bình thường ngay cả bếp cũng không vào, làm sao có thể trông đợi cậu ấy khom người xuống xúc đất chứ?



Nhưng hơn nửa năm sau, vì thực hiện một nhiệm vụ, Diệp Vĩnh Khang lại trở lại nơi đó một lần nữa.