"Hạ Huyền Trúc, con tiện nhân, đợi lát nữa ông đây xem mày quỳ xuống cầu xin tao như nào!"
Lúc này, với băng gạc quấn quanh đầu, Trình Phi đang ngồi trên ghế sô pha và chửi bới xa xả vào bức ảnh của Hạ Huyền Trúc trên màn hình điện thoại.
Hắn chơi bời trăng hoa quen thói, dựa vào địa vị của bản thân, chỉ cần là người phụ nữ hắn thích, ai mà lại không ngoan ngoãn chủ động lao vào vòng tay của hắn chứ?
Hôm nay là lần đầu tiên hắn bị từ chối, đầu còn bị đập một cái, đúng là không thể nuốt trôi cục tức này mà.
Tuy nhiên hắn tin rằng, chẳng mấy chốc Hạ Huyền Trúc sẽ phải chủ động tìm đến hắn, ngoan ngoãn quỳ gối cầu xin hắn, sau đó hiển nhiên hắn sẽ thoải mái mà xả cái cục tức này ra.
Ding dong--
Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên.
"Mau mở cửa ra, hẳn là con tiện nhân đấy đến đấy, haha!"
Trình Phi bật cười, trong mắt hiện lên sự dâm dục.
Một cô gái nóng bỏng đang ngồi xổm dưới đất giúp hắn đấm bóp chân liền đứng dậy ra mở cửa.
Một lúc sau, cô gái đó bước vào phòng cùng một người.
Nhưng người này không phải Hạ Huyền Trúc, mà là một thanh niên có vẻ ngoài bình thường.
"Mày là ai?"
Trình Phi thấy đối phương không phải Hạ Huyền Trúc, chán ghét nói: "Mày đến đây cầu xin tao giúp mày à, mau cút đi, cậu đây hôm nay tâm tình không tốt, không có thời gian để lo những việc khác!"
Hự--
Huỵch!
Trình Phi chưa kịp nói xong, thân hình của đối phương chợt lóe lên, tiếp theo là một cú đấm móc tàn nhẫn, trực tiếp đánh Trình Phi ngã xuống đất.
Cằm của Trình Phi trực tiếp bị đập nát, còn chưa kịp nói gì thì đã nhận thêm mấy cú đấm vào mặt, toàn bộ khuôn mặt trong phút chốc biến dạng.
Bản thân hắn còn đau đớn hơn, hắn hét lên: "Người đâu, người đâu!"
Ngay sau đó một nhóm vệ sĩ xông tới, nhưng những người này đơn giản chỉ là con sâu cái kiến trước mặt đối phương, tiếp vài chiêu đã nằm la liệt trên mặt đất.
"Dừng lại, mày rốt cuộc là ai!"
Trình Phi cố chịu đựng cơn đau nhói trên người: "Có phải tìm nhầm người rồi không!"
Đối phương cuối cùng cũng nhẹ giọng nói: "Tao tên là Diệp Vĩnh Khang, là chồng của Hạ Huyền Trúc!"
"Mày chính là thằng ăn mày..".
Trình Phi vừa mới nói được nửa chừng, chợt nhận ra tình cảnh bất lợi trước mắt của mình, vội nói: "Mày xong rồi, mày có biết bố tao là ai không? Bố tao là Trình Văn Đống đấy!"
"Nếu bây giờ mày lập tức rời đi, tao có thể coi như chuyện hôm nay không xảy ra!"
Lúc này, Trình Phi chỉ có thể dùng phương pháp hoãn binh, người đàn ông trước mặt hắn chính là một kẻ mất trí, dù có muốn chặt anh ra thành trăm mảnh thì cũng phải đợi anh rời đi đã rồi tính tiếp.