“Đây là đầu đạn anh bắn ra ban nãy?”
Vân Sương đứng bên cạnh, nói với vẻ khó hiểu: “Nhưng không hợp lý, dù cho đạn của anh không bắn trúng phi châm thì cũng sẽ bay về phía mục tiêu, sao có thể lệch sang hướng Đông Bắc được chứ?”
“Còn nữa, súng và đạn của anh đều là loại đặc chế, khoảng cách phát huy tác dụng có thể đạt đến tám mươi mét, khoảng cách bay thì càng không cần phải nói nữa, sao có thể bay ra phạm vi bên ngoài năm mươi mét?”
Lý Phi không đáp lời, chỉ là sắc mặt càng căng thẳng, biểu cảm nghiêm trọng, hai mắt nhìn chăm chăm vào sáu đầu đạn trong lòng bàn tay.
Trong mắt ngập tràn sự chấn động, kinh ngạc, khó tin không gì so bì được và cả nỗi khiếp sợ phát ra từ trong nội tâm!
Sáu đầu đạn này bởi vì chưa bắn trúng mục tiêu nào nên hình dáng không hề thay đổi, thoạt nhìn trông y như mới.
Thế nhưng dù người bên cạnh có lẽ không nhìn ra được gì, Lý Phi lại phát hiện ra một chi tiết khiến cho anh ta khiếp đảm từ trên mấy đầu đạn này.
Nhìn kỹ thì góc phải của mỗi đầu đạn đều có một vết xước rất bé gần như khó có thể phát hiện ra bằng mắt thường.
Một người tinh thông súng ống như Lý Phi thì chỉ cần nhìn từ mấy vết xước này là có thể lập tức hiểu ra rốt cuộc ban nãy đã xảy ra chuyện gì!
Ban nãy anh ta không hề bắn lệch, thậm chí còn bắn rất chuẩn.
Thế nhưng trong quá trình bay của viên đạn thì lại đột nhiên gặp phải sự quấy nhiễu của sáu viên đạn khác.
Ngoài ra sáu viên đạn đó còn khẽ sượt qua dưới góc phải không chút dấu vết, từ đó khiến cho những viên đạn mà anh ta bắn ra ban nãy đổi hướng ngay lập tức.
Mà đằng sau quá trình này lại tiết lộ ra một chân tướng khiến cho người ra cảm thấy rét lạnh!
Cũng có thể nói, vào khoảnh khắc anh ta bóp cò súng, có người đã lặng lẽ lấy đi khẩu súng còn lại từ trên người anh ta.
Hơn nữa còn nổ súng gần như đồng thời cùng lúc anh ta nổ súng, dùng sáu viên đạn khác thay đổi quỹ đạo bay của toàn bộ sáu viên đạn mà anh ta vừa mới bắn ra mà anh ta không hề phát giác!
Viên đạn bắn chuẩn xác vào phi châm quả thực là một việc rất khó.
Thế nhưng dùng đạn để nhắm trúng vào đạn đang bay, hơn nữa mỗi một đầu đạn đều chuẩn xác sượt qua góc phải của đầu đạn đang bay, đây là khái niệm gì vậy chứ?
Cảnh giới này rõ ràng đã không thể chỉ dùng mấy chữ “dày công tôi luyện” để hình dung, nếu như cứ phải tìm một tính từ để miêu tả thì chỉ có hai chữ mới tương đối chuẩn xác, đó chính là Khủng Bố!
Chẳng trách vừa rồi sau khi bóp cò Lý Phi luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Điều ớn lạnh nhất là không một thành viên tinh nhuệ nào trong năm nghìn thành viên của chiến đội Sấm và sáu chỉ huy của sáu đại đội, bao gồm cả anh ta, nhận ra một loạt hành động vừa nãy của hầu quân tướng!
Không chỉ Lý Phi, mà chỉ huy của các đại đội khác sau khi nhận ra cũng không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán, liên tục nuốt nước bọt.