Pằng pằng pằng pằng pằng pằng!
Sáu phi châm một cánh của Vân Sương lần lượt đâm chuẩn xác vào sáu chiếc đinh ghim trên mục tiêu!
“Chuyện này không thể nào!”
Lý Phi hô lên, trong mắt ngập tràn vẻ không thể tin nổi, căn bản không có cách nào tiếp nhận sự thật này.
Thật ra không phải do Lý Phi tự phụ, ngoại trừ Nhậm Thiên Nguyên và Diệp Vĩnh Khang, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều cực kỳ kinh ngạc.
Rất rõ ràng, bọn họ cũng cảm thấy không thể chấp nhận sự thật này.
Thật ra đây không phải là lần đầu tiên họ nhìn thấy việc huấn luyện như vậy, Lý Phi có thể tràn đầy tự tin trước trận đấu là bởi vì trước đây anh ta đã từng tiến hành vô số lần huấn luyện dùng đạn để ngăn chặn phi châm.
Tới cuối cùng tỷ lệ chuẩn xác gần như là tuyệt đối.
Ngay cả khi rơi vào cảnh tỉ lệ sẩy tay rất thấp thì cũng không thể bắn lệch toàn bộ số đạn như thế!
Ngay cả bản thân Vân Sương cũng không hiểu, mặc dù cô ấy có sự tự tin tuyệt đối vào kỹ thuật phi châm của mình.
Dưới tình cảnh không có gì quấy rối, việc bắn trúng sáu mục tiêu ở khoảng cách ba mươi mét đối với cô ấy mà nói gần như có tỉ lệ một trăm phần trăm.
Thế nhưng dù thế nào thì phi châm cũng chỉ là phi châm, vĩnh viễn không thể theo kịp được đạn súng, hơn nữa còn là viên đạn do một thiên tài như Lý Phi nhắm bắn!
“Anh thua rồi”.
Diệp Vĩnh Khang bình thản cười nói với Lý Phi.
Lý Phi vẫn ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, không thể tin được sự thật rằng mình đã bắn lệch hết cả sáu viên đạn.
Trong đầu không ngừng tái hiện lại cảnh tượng ban nãy, tốc độ của phi châm, quỹ đạo giới hạn trong nháy mắt, thời cơ bóp cò,…
Kết hợp tất cả yếu tố lại rồi suy diễn vô số lần, thế nhưng Lý Phi vẫn không thể tìm ra bất cứ chỗ sơ suất nào từ bên trong.
Thế nhưng tại sao kết quả…
“Lý Phi, nhìn khẩu súng khác của cậu xem!”
Nhậm Thiên Nguyên bình tĩnh nói.
“Khẩu súng khác?”
Lý Phi hết sức nghi hoặc, trong lòng thầm nghĩ chuyện này thì có liên quan gì tới khẩu súng khác của anh ta.
Là một thiên tài bắn tỉa đẳng cấp, Lý Phi đương nhiên sẽ phát huy tối đa uy lực của mình, một khẩu súng lục đương nhiên không thể bì được với việc hai tay đồng thời bóp cò.
Vậy nên trên người Lý Phi vẫn luôn có hai khẩu súng lục khác nhau, ở chiến khu Thiên Hải còn có biệt danh Chiến Phi Hai Súng.
Dù trong lòng hoài nghi nhưng Lý Phi vẫn giơ tay sờ vào bên hông theo bản năng.
Động tác cũng không vội vàng gì, lúc Lý Phi sờ đến phần hông trống rỗng thì sắc mặt không khỏi biến đổi mạnh mẽ!
“Súng của tôi đâu?”
Đối với Lý Phi mà nói, súng đã là một phần gắn liền với cơ thể từ lâu, càng là vật bất ly thân đối với anh ta, giống như cánh tay và cẳng chân, đều là một bộ phận trên cơ thể.