Nhưng chi tiết này không thoát khỏi mắt Diệp Vĩnh Khang.
“Ông giỏi quá nhỉ, bên ngoài thì trông chính trực ngay thẳng, không ngờ cũng biết giở trò”.
Diệp Vĩnh Khang ung dung nhìn chằm chằm đối phương và nói.
“Tôi không... đây thực sự là quy định...”
Ngoại trừ đối mặt với kẻ địch, khi cần đến sách lược nào đó, cho tới bây giờ Nhậm Thiên Nguyên chưa từng có thói quen nói dối, hơn nữa ông ấy cũng không cần nói dối.
Cho nên lúc này, ý đồ trong lòng bị vạch trần, đột nhiên ông ấy không biết phải làm sao.
"Ha ha, là quy định thật sao?"
Diệp Vĩnh Khang cười nói với đối phương: “Vừa nãy ông cũng nói rồi đấy, thiết vệ Thiên Hải chia làm sáu chiến đội, đây là tin tức nội bộ rất bí mật của mấy người, ngay cả cấp trên cũng không biết”.
“Sao bỗng nhiên lại trở thành tôi nhất định phải chỉ dạy cho bọn họ, nếu không thì không thể vượt qua cửa ải của cấp trên?”
“Chuyện này...”
Ý đồ của Nhậm Thiên Nguyên bị vạch trần, gương mặt già nua lập tức đỏ ửng giống như mông khỉ.
“Thuộc hạ biết sai rồi, mong quân hầu trách phạt!”
Nhậm Thiên Nguyên căng thẳng nắm chặt tay phát ra tiếng kêu khanh khách.
“Ha ha ha, ông căng thẳng làm gì, tôi cũng đâu có ăn ông luôn đâu”.
Diệp Vĩnh Khang cười ha ha vỗ vào bả vai của đối phương: “Ông phải nhớ, nói dối không phải khi nào cũng có ý đồ xấu đơn thuần, mà phải xem nói dối trong tình huống nào nữa đã”.
“Ông nên biết, mục tiêu cuối cùng trên chiến trường là giết địch, chỉ cần có thể giết quân địch thì đạo đức trở nên không đáng nói”.
“So xem ai hèn hạ hơn, ai vô liêm sỉ hơn, ai bỉ ổi hơn, ai không có giới hạn và ai biết nói dối hơn”.
“Tôi biết ông là một người có tính khí kiêu ngạo, khinh thường việc nói dối, nhưng nó lại là vết thương trí mạng trên chiến trường tàn khốc”.
“Sau này ông nên luyện tập cách nói dối thật tốt, làm sao để mặt không đỏ, tim không đập mạnh, nhất định phải làm cho trôi chảy, chỉ khi lừa dối được bản thân mới có thể khiến cho kẻ thù tin tưởng rằng ông không nói dối”.
“Lời nói dối cũng chia tốt xấu ngay cả trong cuộc sống chứ đừng nói là ở trên chiến trường tàn khốc, tôi hi vọng ông có thể nhớ kỹ những lời tôi nói hôm nay”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn đối phương rồi lên tiếng.
Mặc dù là lần đầu tiên tiếp xúc với Nhậm Thiên Nguyên, nhưng Diệp Vĩnh Khang đã thầm công nhận người này, vì vậy cũng không ngần ngại chỉ dạy ông ấy vài điều.
Hơn nữa, ở góc độc lớn hơn, anh là hầu quân tướng, nơi đây là vùng đất phong của anh, chiến khu Thiên Hải cũng dưới trướng của anh.
Từ trách nhiệm mà nói, anh cũng có nghĩa vụ chỉ bảo một vài điều.
“Cảm ơn quân hầu, thuộc hạ sẽ ghi nhớ lời chỉ dạy của quân hầu!”
Nhậm Thiên Nguyên ghi nhớ hết những gì Diệp Vĩnh Khang vừa nói, trên mặt đầy vẻ phấn khích và biết ơn.