“Vĩnh Khang, có chuyện gì thế?”
Trần Tiểu Tuý vội vàng tiến lên trước hỏi.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu liên tiếp mấy hơi mới miễn cưỡng ổn định lại được cảm xúc, bối rối cười nói với Trần Tiểu Tuý: “À… không phải lão phu nhân nhà em mừng thọ sao, chắc hẳn anh cũng không thể đến tay không được nhỉ”.
“Vả lại, lần này anh cũng đến với thân phận là bạn trai của em, trong tay ít nhiều gì cũng phải chuẩn bị chút quà mới phải”.
“Như này đi, em tìm nơi nào đấy nghỉ ngơi trước đã, tự anh đi chọn chút quà, dù gì mừng thọ sớm nhất cũng phải tới giờ cơm tối mới xong, tới lúc đó anh chọn xong quà thì hai chúng mình cùng nhau tới đó”.
“Ừ, được, em cũng đang muốn đi gặp mấy người bạn, vậy anh xong việc thì gọi cho em nhé”.
Trần Tiểu Tuý khẽ cười gật đầu nói.
“Được, vậy cứ thế đã nhé, anh đi chọn quà đây”.
Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa chặn một chiếc taxi lại rồi vội vã rời đi.
Ha ha…
Trần Tiểu Tuý nhìn theo chiếc taxi đã đi xa rồi đột nhiên bật cười thành tiếng.
Cô ấy thông minh lanh lợi như vậy, sao có thể không nhìn ra được ý đồ của tên này chứ.
Ban nãy còn bày ra dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi nói một phút cũng không thể nhẫn nhịn được, trông thì uất hận vô cùng.
Bây giờ lại lập tức trở nên chu đáo, chủ động nói muốn đi chọn quà cho lão phu nhân, điều này khiến vừa nãy Trần Tiểu Tuý suýt không nhịn được mà bật cười thành tiếng trước mặt tên này luôn.
Rõ ràng gặp phải chuyện gì đó cần đi xử lý ngay lập tức nhưng lại cứ muốn tìm một cái cớ cho bản thân, hơn nữa ngay cả lý do cũng ngốc nghếch như vậy.
Không ngờ tên này cũng có một mặt đáng yêu như thế.
Trần Tiểu Tuý đứng nguyên tại chỗ nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, trong ánh mắt và khoé miệng ngập tràn vẻ hạnh phúc.
Bản thân Diệp Vĩnh Khang cũng vô cùng cạn lời, vốn dĩ chỉ đơn thuần đi cùng Trần Tiểu Tuý tới trút giận giúp cho cô ấy, không ngờ loằng ngoằng thế nào lại tới ngay vùng đất phong của mình.
Tiếp theo chắc chắn sẽ lại là một đống phiền phức lớn, chuyện này nên tìm ai để nói lý đây?
Về ý nghĩa của đất phong khá tương đồng với việc phân đất cai quan thời xưa, điểm khác là việc phân đất phong thời nay sẽ không tuyên bố cho toàn thiên hạ, cả Long Hạ thì cũng chỉ có số ít những ông lớn có quyền lực nhất mới được hay biết.
Nói một cách nghiêm túc thì Thiên Hải là phạm vi “cai quản” của Diệp Vĩnh Khang, vậy nên Diệp Vĩnh Khang mới là chủ nhân thật sự của Thiên Hải.
Còn về mấy chức vụ như chủ tịch thành phố thì chỉ trong giới hạn tình hình không quá đặc biệt mới có ý nghĩa.
Nói một cách đơn giản thì có thể so sánh chủ tịch thành phố như quản gia của người phân phong, dưới tình hình không quá đặc thù thì đa phần mọi chuyện trong thành phố này đều do chủ tịch thành phố quyết định hết.
Chủ tịch thành phố chỉ là nhân viên công tác của thành phố này chứ không phải người sở hữu, hơn nữa ngay cả bản thân chủ tịch thành phố cũng không hề biết chuyện này.
Mà Diệp Vĩnh Khang lại là người có quyền thống trị tuyệt đối với Thiên Hải, chỉ cần anh muốn thì dù có lập tức phá tan Thiên Hải ra rồi xây dựng lại thì cũng chỉ cần nói một câu, điều này có khác biệt về bản chất với chủ tịch thành phố.