“Vĩnh Khang…”
Trần Tiểu Tuý đột nhiên hơi do dự: “Em muốn thương lượng với anh một chuyện, có thể để đến ngày mai rồi đưa anh trở về được không?”
“Ồ? Tại sao?”
Diệp Vĩnh Khang hoài nghi hỏi.
Trần Tiểu Tuý cúi đầu, dùng tay khẽ nắm lấy góc áo, trong giọng điệu bi thương và ấm ức: “Hôm nay là lễ mừng thọ của lão phu nhân nhà họ Trần, không mời người ngoài, chỉ tổ chức ăn mừng với một số người họ hàng thôi nên…”
“Vậy thì em lại càng nên đi mới phải”.
Diệp Vĩnh Khang giơ tay ngắt lời Trần Tiểu Tuý, hơi híp mắt nói với vẻ thú vị: “Nếu như đều là họ hàng thì cô chị gái tự nhận mình cực kỳ thông minh kia của em và cả mấy người nhà họ Trần vẫn luôn bắt nạt em cũng đều tới đủ cả nhỉ”.
Trần Tiểu Tuý khẽ gật đầu: “Vĩnh Khang, chúng mình vẫn nên để ngày mai rồi đi, hôm hay em sợ…”
“Em sợ cái quái gì?”
Diệp Vĩnh Khang không đợi đối phương nói hết câu đã đột nhiên giơ tay nâng cằm đối phương lên: “Nghe đây, nếu như sau này người phụ nữ của anh còn nói một chữ sợ nữa thì chính là tát lên trên mặt Diệp Vĩnh Khang anh!”
“Ừ…em biết rồi…”
Trần Tiểu Tuý cũng không biết nên hình dung tâm trạng lúc này ra sao, đối phương rõ ràng đang trừng mắt nhìn mình vô cùng hung hãn, rõ ràng đang xiết cằm mình tới phát đau, thế nhưng cô ấy lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc và yên lòng, thậm chí còn cực kỳ hưởng thụ.
“Ngay cả người phụ nữ của anh mà cũng dám động vào, anh thấy đám người này đúng là chán sống rồi!”
Lúc này Diệp Vĩnh Khang mới buông lỏng tay ra, bực tức nói: “Bây giờ dẫn anh tới nhà em ngay và luôn, bắt nạt người phụ nữ của Diệp Vĩnh Khang anh, một phút anh cũng không thể nhẫn nhịn!”
“Được, giờ em sẽ dẫn anh đi!”
Trần Tiểu Tuý luôn cảm thấy vô cùng thoải mái khi ở trước mặt Diệp Vĩnh Khang, bởi vì chỉ cần có người đàn ông này ở bên cạnh thì cô ấy có thể không cần dùng não, không cần phải suy nghĩ, cũng chẳng phải đắn đo.
Người đàn ông này luôn thay cô ấy sắp xếp mọi chuyện đâu ra đó, dù là chuyện vô cùng hoang đường vô cùng khó khăn thậm chí căn bản không thể hoàn thành ở trong mắt tất cả mọi người thì người đàn ông này vẫn luôn bình thản tạo ra kỳ tích hết lần này tới lần khác.
Thật ra dùng hai từ kỳ tích để biểu đạt cũng không chuẩn xác lắm, đối với người khác mà nói chắc chắn là kỳ tích, thế nhưng đối với người đàn ông này mà nói, những thứ gọi là “kỳ tích” chẳng qua chỉ bình thường như cơm bữa mà thôi.
Reng reng….
Thế nhưng đúng vào lúc này, chuông điện thoại của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên vang lên.
Là một số điện thoại lạ, tuy nhiên không khó để nhận ra từ bốn con số được mã hoá rằng đây là số điện thoại riêng phòng làm việc của thủ lĩnh cao nhất chiến khu tập đoàn Cục tác chiến Long Hạ.
“Lại là ai đây?”
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy hoài nghi, người có thể dùng số điện thoại thuộc cấp bậc này, hiện giờ ở Long Hạ, Diệp Vĩnh Khang cũng chỉ quen Lôi Ngàn Tuyệt, Lục Phong Thần và Trịnh Thiên Khải.
Có điều lúc ba người này liên lạc với anh đều dùng số điện thoại cá nhân, trước giờ chưa từng dùng máy bàn của chiến khu phòng làm việc để liên hệ.
“Ai?”
Diệp Vĩnh Khang nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói đàn ông vừa vang dội có lực lại vừa hùng hồn: “Thưa quân hầu, tôi là Nhậm Thiên Nguyên – chỉ huy cao nhất của chiến khu Thiên Hải, ba mươi nghìn thiết vệ Thiên Hải tinh nhuệ đã được tập kết xong, xin quân hầu ra chỉ thị!”
“Chiến khu Thiên Hải?”
Diệp Vĩnh Khang hoài nghi nói: “Chúng ta thân quen lắm à?”
Đầu dây bên kia đáp lời: “Thưa quân hầu, chiến khu Thiên Hải thuộc vào phân khu của quân hầu, thuộc quản lý trực tiếp của quân hầu”.
“Theo lệnh của ông Trịnh Thiên Khải, được biết quân hầu đã đến vùng đất phong nên bảo tôi lập tức tập kết ba mươi nghìn thiết vệ Thiên Hải tinh nhuệ, xin quân hầu kiểm duyệt!”
“Mẹ kiếp, đây là vùng đất phong của tôi á?”