Khí tức thù địch này cực kỳ mạnh mẽ, giống như chất chứa, thậm chí còn có một tầng sương mù màu đen mờ nhạt trong không khí.
Các đệ tử đang giúp mở cửa, vừa ngửi thấy khí tức này, liền cảm thấy trong bụng sôi trào, toàn thân không khỏi chấn động kịch liệt, có người còn tiểu tại chỗ!
Ngay cả bản thân Sư Tử Hà Đông cũng đã hít thở sâu nhiều lần liên tiếp mới có thể ổn định lại cảm xúc của mình.
"Sư Gia, tôi đói bụng".
Một âm thanh ầm ầm phát ra từ trong xe.
Người vừa nói là một người đàn ông mập mạp với thân hình to lớn.
Kích thước của hắn lớn như thế nào?
Trực quan mà nói, nếu người này ngồi trên mặt đất bằng phẳng, từ xa nhìn lại, người khác chắc chắn sẽ nghĩ rằng đây là một ngọn đồi!
Hắn đang ngồi xổm một mình trong khoang xe khách, còn có vẻ hơi bí bách.
Tay chân của hắn bị khóa bằng những sợi xích lớn làm bằng kim loại đặc biệt, đầu để trần, bụng to và nước bọt không ngừng ứa ra từ khóe miệng.
Một đôi mắt mang theo vẻ hung tợn nguyên thủy nhất, nhìn vô cùng kinh người!
Người này chính là con át chủ bài mạnh nhất trong tay Sư Tử Hà Đông, quái vật huyền thoại Thái Sơn!
"Không phải vừa chuẩn bị một trăm con gà quay cho cậu trước khi lên đường sao?"
Sư Tử Hà Đông liếc nhìn xe khách: "Xương đâu? Bọn chúng không đưa cho cậu sao?"
"Không, đưa rồi".
Thái Sơn lắc đầu, những sợi dây xích quanh cổ kêu leng keng: "Tôi đã ăn hết rồi, hết cả xương, nhưng tôi vẫn đói".
Sư Tử Hà Đông xoa nhẹ hai bên thái dương, cố gắng giữ giọng nói nhẹ nhàng: "Thái Sơn, đi làm cho tôi một việc, sau khi xong việc, tôi sẽ cho cậu một trăm con gà quay, thêm một trăm con heo quay nữa. Thế nào?"
"A, có chuyện gì?”
Khi Thái Sơn nghe thấy những từ như gà quay và heo sữa quay, nước miếng ở khóe miệng hắn lập tức chảy ra như nước máy.
"Hãy giúp tôi giết một vài người, sau khi làm xong tôi nhất định sẽ đưa gà quay với heo quay cho cậu".
Sư Tử Hà Đông cười nói.
Ông ta tàn bạo và độc tài, chỉ có ở trước mặt Thái Sơn, ông ta mới có thể dịu dàng và yêu chiều như vậy.
Không phải ông ta yêu thích Thái Sơn, mà bởi vì ông ta biết rằng mặc dù Thái Sơn là người của ông ta trên danh nghĩa, nhưng ông ta lại không thể tùy ý sử dụng, phải nói với bên kia bằng giọng điệu thương lượng.
Bằng không, nếu tên này mà nổi điên lên, có khi ông ta cũng chả thoát được tên này ấy chứ.
"Chuyện vặt vãnh như vậy, người đâu? Đúng rồi, thêm một trăm cân gạo nữa đi".