Bên kia thở dài nói: "Haizz, ông không biết rồi, nếu nói thẳng ra tôi mà lại đi sợ lão nhà quê ấy á".
"Tôi cũng rất khó chịu với ông ta, ông ta làm những chuyện mà đến tôi còn cảm thấy buồn nôn".
"Chỉ là chuyện này thực sự là không thể. Để tôi nói cho ông biết. Trong đội xe của họ, có một chiếc xe khách cỡ lớn đã được gia cố và sửa đổi".
"Mà bên cạnh chiếc xe khách đã được sửa đổi và gia cố này, có mấy chiếc xe màu đen làm nhiệm vụ bảo vệ".
"Ông là người thông minh, tôi nói thế ông hiểu ý tôi chứ".
Bác Hải hơi nhíu mày: "Xe khách được gia cố lại? Bên cạnh còn có vài chiếc xe con...... Chẳng lẽ…"
Một ý nghĩ cực kỳ kinh hãi đột nhiên xuất hiện trong đầu bác Hải!
Một lúc lâu mới kìm lại được, run rẩy nói ra nửa câu sau: "Chẳng lẽ ... Sư Tử Hà Đông thả người đó ra ngoài sao?"
Giọng điệu của người ở đầu bên kia điện thoại cũng vô cùng trịnh trọng: "Cho nên, bây giờ ông cũng hiểu sao lần này tôi cố nén cục tức kia xuống rồi chứ".
Bác Hải mồ hôi nhễ nhại, tay cầm điện thoại run rẩy không ngớt!
Thật không ngờ, Sư Tử Hà Đông thậm chí còn thả hắn ra ngoài.
Hậu quả sau đó, bác Hải không dám tưởng tượng!
"Hải Gia, đội mục tiêu dự kiến sẽ tiến vào Đông Hải trong mười phút nữa. Có phải vẫn tiến hành theo kế hoạch không?"
Một người bất ngờ gọi điện để trưng cầu ý kiến của bác Hải.
Bác Hải nhấc máy: "Tất cả hãy...... Chờ chút, ba phút sau, tôi sẽ thông báo cho cậu bằng tin nhắn!"
Cúp điện thoại xong, bác Hải ngồi phịch xuống ghế, dùng ngón trỏ xoa xoa thái dương.
Lão ta đã không phải đối mặt với một quyết định khó khăn như vậy trong nhiều năm.
Nếu chỉ đứng ngoài cuộc và không đếm xỉa đến những lời thị phi trong chuyện này, thì mọi thứ sẽ diễn ra theo kế hoạch ban đầu.
Nhưng bác Hải rất do dự, một mặt nhất định không muốn chọc tức Sư Tử Hà Đông, hơn nữa lần này cả đội còn mang theo con quái vật đáng sợ đó.
Nhưng mặt khác, lão ta cũng không đành lòng để cho Diệp Vĩnh Khang, người mình đã vất vả xây dựng mối quan hệ lại bị hủy diệt như thế này.
Mà một khi lão ta chọn giúp Diệp Vĩnh Khang, thì bắc buộc phải qua cửa ải Sư Tử Hà Đông.
Vì vậy, sự lựa chọn trước mặt khiến lão ta cảm thấy rất đau khổ.
"Hải Gia, nếu có thể, cầu xin ông hãy giúp cậu Diệp".
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói ôn hòa của một người đàn ông.
Lúc này, anh ta mặc một bộ quần áo tối màu bình thường, khoảng ba mươi tuổi, tóc dài, một mắt đã bị tóc mái buông xuống che đi mất, trên người lộ ra một luồng khí tức trầm mặc thần bí.
Thật ra từ đầu đến cuối anh ta đều ở đây, nhưng lại có thể trầm mặc đến mức người ta bỏ qua sự tồn tại của anh ta.
"Ồ? Lãnh Tu, vậy cậu nói xem".
Bác Hải không trách đối phương nói nhiều, thay vào đó lại như tìm được chỗ dựa tinh thần, việc cấp bách nhất đối với lão ta lúc này là có người hiến kế cho lão ta.