Cho nên lúc này nghe thấy Sư Tử Hà Đông muốn thả Thái Sơn ra, khó trách những người này bất chấp nguy hiểm khi đắc tội với Sư Tử Hà Đông, cũng phải lên tiếng khuyên can.
“Mọi người nói rất đúng”.
Trong đôi mắt hơi híp lại của Sư Tử Hà Đông thoáng qua ánh sáng lạnh lẽo, lạnh giọng nói: “Nếu chỉ vì xử lý một tên Diệp Vĩnh Khang thì đừng nói đến việc thả Thái Sơn ra, ngay cả mấy người cũng không cần phải gọi đến đây”.
“Bất kể như thế nào, Tiểu Mai và Tiểu Chí đã chết thảm ở Giang Bắc, trừ Diệp Vĩnh Khang ra, toàn bộ Giang Bắc đều có tội!”
“Lần này, chuyện tôi muốn làm, không phải chỉ là xử lý con chó hoang Diệp Vĩnh Khang kia, mà là muốn khiến cả Giang Bắc máu chảy thành sông, bắt cả Giang Bắc trả giá thật đắt cho Tiểu Mai và Tiểu Chí!”
Ầm!
Sư Tử Hà Đông vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó đã sợ đến mức suýt đái cả ra quần.
Khiến cả Giang Bắc máu chảy thành sông...
Thật sự quá đáng sợ!
Đây đã không còn là tranh đấu giữa các thế lực giang hồ bình thường, mà là một cuộc chiến tranh xâm lược coi trời bằng vung, tính chất của hai việc này hoàn toàn khác biệt!
“Sư Gia, chuyện này tuyệt đối không thể được!”
Một người vừa lau mồ hôi lạnh sau gáy, vừa khẩn cầu: “Nếu như chỉ có Diệp Vĩnh Khang, chúng ta làm thế nào gì cũng được, chỉ cần là người có liên quan tới hắn, cứ bắt hết lại rồi nấu chín lên cũng chẳng sao”.
“Nhưng nếu muốn tàn sát hàng loạt ở Giang Bắc, phía chính phủ sẽ không thể không quan tâm, đến lúc đó Cục tuần tra, thậm chí Cục tác chiến cũng sẽ bị kinh động, chúng ta sẽ toang đấy”.
“Sư Gia, ông hãy nghĩ lại đi!”
Sư Tử Hà Đông khẽ híp mắt lại, cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm người đó bằng một ánh mắt hết sức kỳ lạ.
“Cậu đi lên đây”.
Sư Tử Hà Đông cười với người kia, rồi ngoắc ngón tay.
“Sư Gia, tôi...”
“Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn cậu đến giúp tôi châm điếu thuốc lên, sao vậy, không vui à?”
Sư Tử Hà Đông nheo mắt cười nói.
Người đó bắt đầu run lẩy bẩy đứng dậy, nhưng vẫn luống cuống đi lên đài cao từng bước một, sau đó hắn lấy bật lửa ra, bật mất cái mới có lửa, rồi dè dặt đưa đến bên cạnh Sư Tử Hà Đông.
Sư Tử Hà Đông ung dung thong thả châm thuốc, nhìn đối phương cười híp mắt nói: “Vừa nãy cách xa quá, tôi chưa nghe rõ cậu nói gì, cậu nói lại lần nữa đi!”
“Sư Gia, tôi…”
“Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn nghe lại lần nữa, đừng vội, từ từ nói”.
Sư Tử Hà Đông nhíu mày hệt như một con sư tử liếm mép nhìn chằm chằm con mồi.
“Tôi vừa nói, chuyện này không thể bốc đồng, nếu chúng ta thật sự làm như vậy, sẽ làm kinh động đến Cục tác chiến và Cục tuần tra”.
Người đó run rẩy thuật lại đại khái một lượt những gì vừa nói.
“À, cậu nói không sai, vậy đến lúc Cục tác chiến và Cục tuần tra đến, chúng ta sẽ có kết quả gì?”
Sư Tử Hà Đông tiếp tục cười híp mắt hỏi.
Chân người đó run lên cầm cập, nhưng vẫn trả lời: “Sư Gia, chắc chắn chúng ta không thể đánh bại Cục tác chiến và Cục tuần tra, gây ra chuyện lớn như vậy, đến lúc đó không ai trong chúng ta thoát được, đều sẽ tiêu đời, Sư Gia, lời tôi nói đều là lời thật lòng thật dạ!”
Người đó quỳ phịch xuống đất, cả người run lẩy bẩy.
“Cậu đừng căng thẳng, tôi cũng nói với cậu một câu thật lòng”.
Sư Tử Hà Đông cúi đầu nhìn người đó, cười nghiền ngẫm nói: “Tôi có cách đến lúc đó có thể khiến cậu không phải gánh chịu hậu quả”.
Người đó hơi sửng sốt: “Cách gì ạ?”
“Cách này…”
Sư Tử Hà Đông mỉm cười, sau đó đột nhiên giơ bàn tay lên, đập mạnh vào đỉnh đầu người đó vang lên tiếng bốp nặng nề!