Trở Về Bên Em

Chương 1006: "Vô liêm sỉ, giết hắn!"  




A--



Một âm thanh nặng nề vang lên, tiếp theo là tiếng kêu thảm thiết.



Tần Phong và Mê Long cùng bị cú đá cao đầy uy lực của tên kia đá văng ra ngoài, nhưng hai người chỉ bị trọng thương, chứ không đến nổi nguy hiểm đến tính mạng.



Mặt khác, Tiểu Chí lại cúi người cắn răng ôm lấy bắp chân, ánh mắt đầy oán hận và hung dữ.





"Thằng kia, mày được lắm, đá của tao vỡ cả rồi, thế mà chân của mày chưa gãy đấy".



Tần Phong chật vật bò dậy từ trên mặt đất, trong tay cầm một nửa tảng đá cứng nhỏ.



Hóa ra là khi cậu ta lao tới vừa rồi, trong khi bảo vệ Mê Long, tay phải cậu ta cầm một tảng đá rồi đập nó về phía chân của Tiểu Chí.



Dưới sự đau đớn, sức lực của Tiểu Chí đã giảm đi hơn phân nửa, cho nên Tần Phong mới giữ được cái mạng.



"Vô liêm sỉ, giết hắn!"



Tiểu Chí nghiến răng ken két, hắn vừa ra lệnh một cái, mười hai vị tướng Thiên La ngay lập tức lao về phía hai người họ như mười hai viên súng thần công.



"Đệch, đừng tưởng chỉ có chúng mày là có nhóm nhé, anh em, làm đi!"



Tần Phong hét lớn một tiếng, các anh em Thiên Diệt lập tức cùng nhau tiến lên, hai bên nhanh chóng kết thành một đoàn.



Mặc dù phe của Thiên Diệt có ưu thế tuyệt đối về quân số, nhưng cục diện trận đấu lại không nghiêng về phe của họ.



Mười hai vị tướng Thiên La là đội quân át chủ bài trong tay Sư Tử Hà Đông, ai trong số họ cũng là người ưu tú nhất.



Hơn nữa, mười hai người này còn là một tổ chức có độ ăn ý rất cao, dù là tấn công hay phòng thủ thì đều vô cùng khăng khít.



Mười hai người ở cạnh nhau, lập tức giống như một tổng thể mà mười hai điểm tấn công của mười hai người này lưu loát trôi chảy như nước chảy mây trôi vậy, không hề có sơ hở nào.



Cùng với kỹ thuật dùng chân gần như hoàn hảo của Tiểu Chí giúp mở đường phía trước, cả nhóm như một cỗ xe tăng bất khả chiến bại!



Chỉ trong một lần giáp mặt, anh em Thiên Diệt đã mất ít nhất năm người.



"Các anh em, làm đi!"



Những người anh em Thiên Diệt còn lại nhìn người của mình từng người một ngã xuống, ai nấy đều đỏ mắt, lao về phía đối phương như một con dã thú.



Tuy nhiên, chuyện này chẳng khác nào một bầy cừu tấn công một con hổ, ngay cả khi những con cừu này đều điên cuồng và không sợ chết, nhưng đối mặt với sức mạnh áp đảo trước mặt, những thứ đó chẳng hề có chút tác dụng nào.



Trong một phòng trà cạnh thao trường, Diệp Vĩnh Khang và Sử Nam Bắc đang đứng bên cửa sổ và chứng kiến tất cả những điều này.



"Được phết, xem ra việc huấn luyện hai tháng qua của cậu cũng không uổng công. Chỉ trong hai tháng, có thể đạt tới trình độ này đã là rất đáng gờm rồi!"



Đối mặt với trận đánh chỉ nghiêng về một chiều kia, Diệp Vĩnh Khang thậm chí còn gật đầu tán thưởng, trên mặt nở nụ cười.



"Họ rất được nhưng mà nhìn cũng thật đau lòng".



Sử Nam Bắc cau mày, không đành lòng khi nhìn thấy mọi thứ diễn ra trên thao trường.



Diệp Vĩnh Khang lại có vẻ tương đối thờ ơ, nói: "Thà giờ đau còn hơn sau này đau".



Sử Nam Bắc thở dài, không nói tiếp nữa.



Bởi vì hắn biết những gì Diệp Vĩnh Khang nói là đúng, nếu hắn ra tay vào lúc này, nhất định có thể giết chết hết đám người của Tiểu Chí ngay lập tức.



Mà bên mình cũng sẽ không bị thương vong nữa.