Chương 759
Tần Hạc gật đầu, thở dài nói: “Cũng chỉ có thể như vậy, à đúng rồi A Minh, cậu có biết thân phận của những người đó không?”
A Minh lắc đầu nói: “Không biết, tuy nhiên tôi nghe người giám sát tôi gọi điện thoại và nhắc đến một cái tên rất nhiều lần, và mỗi lần nhắc đến cái tên đó, ông ta đều tỏ ra rất tôn trọng”.
“Tên gì?”
“Lương Vương”.
“Cái gì, Lương Vương!”
Nghe thấy hai từ này, sắc mặt Tần Hạc lập tức thay đổi rõ rệt!
“Chuyện gì thế, có gì đặc biệt sao?”
Diệp Vĩnh Khang khó hiểu hỏi, lần đầu tiên anh thấy Tần Hạc phản ứng mạnh như vậy.
Tần Hạc nuốt nước bọt, hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Lương Vương quả thực là một nhân vật đặc biệt”.
“Hầu hết mọi người đều biết rằng ở Đông Hải có Vua Đông Hải, nhưng rất ít người biết ngoài Vua Đông Hải còn có một Lương Vương”.
“Không ai có thể nói rõ được thực lực của Lương Vương, nhưng ít nhất sẽ không chênh lệch quá nhiều so với Vua Đông Hải hay thậm chí là còn trên cơ ông ấy”.
“Sở dĩ không nhiều người biết đến Lương Vương vì ông ta tuy thực lực mạnh nhưng ít khi nhúng tay vào chuyện giang hồ”.
“Nói chính xác thì ông ta không thuộc thế giới ngầm, ông ta không có tài sản, không có địa bàn cũng không kinh doanh”.
“Nhưng dường như ông ta có rất nhiều tiền để tiêu, cũng không thích tiếp xúc với người khác, dành hầu hết thời gian để câu cá và trồng hoa trong trang viên của mình”.
“Nhưng điều đó không có nghĩa rằng ông ta dễ chọc vào, một khi ai động vào ông ta hoặc là bị ông ta nhắm trúng, đến giờ vẫn chưa có ai sống sót trốn thoát”.
“Dù sao chỉ cần là người biết đến Lương Vương, nhắc đến cái tên này thì đều không phải tầm thường. A men, chuyện này lần rắc rối to rồi!”
Tần Hạc nổi tiếng là gan dạ, thuộc kiểu người chỉ cần hai mắt đỏ lên, cho dù là ông trời tới thì cũng dám vác dao ra làm tới bến.
Trước đây cho dù nhắc tới Vua Đông Hải, biểu hiện của Tần Hạc cũng chỉ là kính trọng.
Tuy nhiên khi nhắc tới Lương Vương, ánh mắt anh ta lóe lên sự sợ hãi hiếm có.
Phịch!
Đúng lúc này, A Minh đột nhiên quỳ xuống, vừa khóc vừa van xin: “Tôi đã nói hết rồi, bây giờ các anh có thể đi cứu mẹ tôi được chưa? Cầu xin các anh đấy!”
Nhìn thấy A Minh khóc lóc cầu xin, khóe môi Tần Hạc khẽ giật giật, trong mắt chợt lóe lên một tia dữ tợn!
“A Minh, rót cho tôi một cốc nước”.
Tần Hạc bình tĩnh nói, A Minh loạng choạng đi tới bên cạnh bình nước, lấy ra chiếc cốc giấy dùng một lần, sau đó bắt đầu rót nước.
Nhưng Tần Hạc lại rút khẩu súng lục từ eo ra, nhắm chuẩn họng súng vào sau đầu của A Minh.
Mặc dù anh ta rất đồng cảm với những chuyện mà A Minh đã gặp phải, cũng biết rằng A Minh là vô tội, trong lòng cũng không muốn làm ra chuyện như vậy.
Nhưng không còn cách nào khác, bây giờ đã vô tình dính líu đến Lương Vương, giết chết A Minh chính là sự lựa chọn tốt nhất.