Nếu không ra oai với họ một chút, sau này qua lại tiếp xúc với nhau e là sẽ gặp vài rắc rối nhỏ.
“Con người tôi ghét nhất nói những lời sáo rỗng, cảm ơn cái này, cảm ơn cái kia, cảm ơn cái beep”.
“Dù sao tôi nói các ông cũng không thích nghe, thế nên hôm nay không nói mấy điều đó nữa.
Chỉ một câu thôi, hôm nay làm phiền mọi người đến tham dự chúc mừng tôi, sau này đến Giang Bắc nhớ tìm tôi uống rượu là được”.
Diệp Vĩnh Khang không hề sử dụng ám kình khi nói mấy lời này, nhưng người bên dưới không chỉ không xem thường anh mà ngược lại còn cảm thấy thán phục và kính nể vị hầu quân tướng trẻ tuổi đến khó tin này.
Rõ ràng có thực lực siêu mạnh nhưng nhìn bề ngoài lại rất bình thường, sự trái ngược này khiến họ càng có cảm giác bí ẩn với hầu quân tướng trẻ tuổi này.
“Vậy đại lễ sắc phong hôm nay đến đây thôi, cảm ơn mọi người đã đến tham gia, giải tán!”
Diệp Vĩnh Khang phất tay, cả quá trình từ lúc anh bước vào hội trường đến khi nói xong cũng chỉ mất có năm phút.
Đây e là nghi thức sắc phong ngắn nhất trong lịch sử, bình thường dù là lễ sắc phong một sĩ quan một sao nhỏ cũng phải mất ít nhất một tiếng để làm các thủ tục chương trình và phát biểu này nọ.
Mọi người kéo nhau rời đi, còn đám người Trình Văn Đống hai chân mềm nhũn như bún ngồi trên ghế, sắc mặt xám như tro tàn, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh như tắm.
Thấy Diệp Vĩnh Khang chậm rãi bước đến bên này, mấy người này không khỏi run rẩy dữ dội, răng va vào nhau vang lên tiếng cành cạch.
Thế nhưng khi đi đến trước mặt họ, Diệp Vĩnh Khang cứ thế ưỡn thẳng ngực lướt ngang qua người họ mà đi ra ngoài như chẳng hề nhìn thấy họ.
Không lâu sau, người trong sảnh đều rời đi hết, chỉ còn lại mấy người Trình Văn Đống.
Từ sự sợ hãi lúc đầu, họ dần cảm thấy khó hiểu.
Lẽ nào Diệp Vĩnh Khang không muốn so đo tính toán với họ sao?
“Chạy mau!”
Trình Văn Đống là người phản ứng lại đầu tiên, bây giờ ông ta không nghĩ gì nhiều nữa, cứ rời khỏi đây trước rồi hẵng tính.
Họ vội vàng đứng lên cắm đầu cắm cổ chạy ra cửa sau, nhưng vừa chạy ra đến cửa sau thì nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đang đứng ngoài cửa cười híp mắt, hai vị chiến thần Lục Phong Thần và Lôi Ngàn Tuyệt sát khí đằng đằng đứng bên cạnh.
Phịch
Mấy người đó lập tức quỳ xuống đất.
“Cậu Diệp… không không, quân hầu tha mạng, chúng tôi sai rồi, bọn tôi không dám nữa đâu”.
Mấy người đó run lẩy bẩy quỳ dưới đất, dập đầu như giã tỏi.
Diệp Vĩnh Khang ung dung ngậm một điếu thuốc vào miệng, Lục Phong Thần ở bên cạnh châm lửa cho anh.