Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 284






Mẹ của Đậu Đậu trong nhóm đã gửi liên tục hơn chục tin nhắn lên nhóm, lời nói của cô ta vô cùng khó nghe!
"Thời nay, có một số đứa trẻ tố chất đúng là bị chó ăn mất rồi, ăn trộm cả cây bút màu, lớn lên thì còn đến đâu nữa?"
"Thật sự không biết phụ huynh đã giáo dục thế nào mà bé tí đã biết ăn trộm ăn cắp thế rồi.

Bé tí đã ăn trộm bút, lớn lên chả phải thành tướng cướp à?"
"Yêu cầu trường mẫu giáo cần phải mạnh tay đuổi học những đứa trẻ có phẩm hạnh xấu như vậy, không thể để tình trạng con sâu làm rầu nồi canh được!"
"Dù biết nhà đứa trẻ đó rất khó khăn nhưng cũng không thể trộm thế được.

Đúng là không bằng cả ăn mày!"
"Ăn mày còn biết cầm bát quỳ trên mặt đất xin bố thí.

Ít nhất cũng là loại ngay thẳng lương thiện.

Loại người này thật sự …"
Răng rắc--
Nhìn thấy những lời khó coi này, Diệp Vĩnh Khang tức giận đến mức bóp nát cả một góc bàn trà bằng đá cẩm thạch!

Ngay khi anh sắp bùng nổ, Diệp Tiểu Trân đột nhiên lộ ra vẻ sợ hãi nói: "Bố, bố sao vậy, bố đáng sợ quá đi, Tiểu Trân sợ".

Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu, nhanh chóng thu sát khí về, cười với Diệp Tiểu Trân, nhẹ giọng nói: "Không sao, vừa rồi bố luyện võ công thôi".

"Tiểu Trân, con ở nhà làm bài tập đi.

Bố có việc phải ra ngoài một chút.

Bố sẽ về sớm, có chuyện gì cứ gọi điện cho bố nhé".

Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng xoa xoa đầu Diệp Tiểu Trân.

Diệp Tiểu Trân ngoan ngoãn gật đầu nói: "Con biết rồi, bố đi mau đi, Tiểu Trân sẽ ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập".

"Con gái của bố ngoan quá".


Diệp Vĩnh Khang mỉm cười đi ra ngoài, đây là khu biệt thự sang trọng, cho nên Diệp Tiểu Trân ở nhà một mình cũng không cần lo lắng.

Vừa bước tới cửa, sắc mặt Diệp Vĩnh Khang sa sầm xuống, anh gọi điện cho Diêu San để hỏi địa chỉ nhà của Đậu Đậu.

Sau đó, anh lại gửi một tin nhắn khác rồi lái xe về địa chỉ kia.

Địa chỉ không xa, chỉ ở một con phố cũ cách đó chưa đầy năm cây số.

Trên con phố cũ có một cửa hàng bán hoa quả, trước cửa cửa hàng có một phụ nữ dáng người cao lớn thô kệch, trang điểm đậm.

Người phụ nữ vắt chéo chân, vừa cắn hạt dưa, mắng một ông già gầy còm, quần áo tơi tả trước quầy hoa quả: “Đúng là đồ khọm, bỏ xuống, không có tiền còn đòi ăn hoa quả gì chứ, mau cút đi!"
Ông cụ khẩn khoản van xin: "Bà chủ, cô nể tình thương xót với, vợ tôi ốm nằm trên giường, đã vài ngày nay rồi".

"Bà ấy chỉ muốn ăn vài quả cam thôi.

Tôi có bằng này tiền, cô bán cho tôi hai quả được không".

Đôi bàn tay gầy guộc và chai sạn của ông cụ đang nắm mấy đồng tiền lẻ, cộng lại chưa đến hai tệ, đây là thu nhập của ông ấy từ việc nhặt phế liệu trong ngày hôm nay.