Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 146






Một người đàn ông mặc đồng phục an ninh đang ngồi dựa vào ghế, tay bấm điện thoại, thái độ khó chịu nói: “Mau cút đi, hôm nay chỗ này đã được bao thầu toàn bộ rồi!”
Trần Tiểu Túy khẽ cau mày, không cần cô ấy lên tiếng, một vài người đàn ông cường tráng đã nhảy ra, không nói nhiều lời lập tức giáng cho bên kia mấy cú đấm, ngã lăn xuống đất.

“Không liên quan đến tôi, tôi chỉ là người gác cổng, tôi thật sự không biết gì cả”.

Nhân viên bảo vệ mặt đầy máu, lúc này mới nhận ra những người này không hề dễ xơi.

“Người đang ở đâu!”
Khi Trần Tiểu Túy nghe vậy, trái tim lập tức chùng xuống, hình như bên trên đang xảy ra chuyện gì đó!
“Tầng cao nhất, phong bao sang trọng 888”.

Nhân viên bảo vệ vội vàng đáp.

“Hai người ở lại đây canh giữ, những người còn lại theo tôi lên trên!”
Trần Tiểu Túy vung tay, nhanh chóng dẫn người lên lầu.

Mặc dù cô ấy không phải dân giang hồ nhưng khí phách trên người không hề thua kém chị đại chút nào.

Chẳng mấy chốc đã đến tầng cao nhất, hai vệ sĩ dẫn đầu đi trước.


“Đứng lại, các người là ai, ai cho các người lên đây!”
Lúc này, đột nhiên có bảy tám người mặc đồ đen nhảy ra chặn đường từ bốn phía.

“Tránh ra!”
Trần Tiểu Túy không nể nang ai, không nói nhiều liền tiến lên tát cho đối phương hai nhát.

Ngay lúc đám người mặc đồ đen đang chuẩn bị nổi giận, đột nhiên nghe thấy Trần Tiểu Túy lạnh lùng hét lên: “Tôi là Trần Tiểu Túy, ai dám cản đường tôi!”
Trần Tiểu Túy!
Khi nghe thấy cái tên này, đám người áo đen không dám manh động nữa.

Cái tên Trần Tiểu Túy có danh tiếng lẫy lừng nhất định ở Giang Bắc, mặc dù cô ấy không phải dân xã hội đen nhưng ở Giang Bắc có rất ít người dám khiêu khích cô ấy.

Nhưng đám người mặc đồ đen này cũng không nhường đường, sắc mặt có chút khó xử.

Mặc dù họ không dám động vào Trần Tiểu Túy, nhưng vị ‘đại thần’ trong phòng bao kia họ cũng không dám chọc vào.

“Ái chà, đây không phải là Trần Tiểu Túy sao, ngọn gió nào đưa cô tới đây vậy”.


Lúc này, một người đàn ông trông giống hệt con chim trĩ bước ra từ đám đông, không chỉ ngoại hình, mà biểu cảm và kiểu tóc của hắn cũng giống hệt như một con chim trĩ.

“Hàn Tiểu Xuân”.

Trần Tiểu Túy trong nháy mắt đã nhận ra đối phương, sắc mặt ngay lập tức trùng xuống.

Hàn Tiểu Xuân là con chó bên cạnh Hàn Phong, nếu hắn đã xuất hiện ở đây thì Hàn Phong chắc chắn cũng đang ở đây.

Nếu như hôm nay người gây chuyện là Hàn Phong, vậy thì rắc rối to rồi.

Không phải là Hàn Phong có bản lĩnh lớn như nào, mà là gia tộc phía sau hắn quả thực rất đáng sợ.

“Bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì”.

Trần Tiểu Túy cau mày hỏi.

“Anh Hàn đang vui vẻ với người tình nhỏ của anh ấy, sao thế cô Trần, cô tìm anh Hàn có việc gì à? Có thể nói với tôi trước, hay là chúng ta vào đó uống vài ly?”
Hàn Tiểu Xuân cậy mình có Hàn Phong chống lưng, cười híp mắt nói với Trần Tiểu Túy.

Trong lúc nói chuyện còn cố ý nhìn thân hình gập ghềnh của Trần Tiểu Túy một cách đầy dâm dục.

“Còn nhìn nữa tôi móc mắt anh ra đấy!”
Trần Tiểu Túy mặc dù cũng khá kiêng dè nhà họ Hàn, nhưng cô ấy không hề sợ một con chó chạy việc vặt.

“Bây giờ tôi hỏi anh, người phụ nữ đó tên gì!”