Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 14






Gầm--
Chu Chí Long gầm lên một tiếng cực kỳ thảm thiết, trong miệng phun ra một dòng máu tươi, hai tròng mắt đỏ như sắp chảy máu!
Xoẹt!
Hơn hai trăm nghìn người phía sau ông ta cũng rút ra những thanh kiếm dài chói lọi, đằng đằng sát khí!
Sở dĩ vừa rồi họ một mực nhẫn nhịn là bởi vì Chu Kiệt vẫn ở trong tay địch.

Bây giờ, đã không còn vướng bận gì nữa rồi!
"Tại sao! Tại sao!"
"Có việc gì mày cứ nhắm vào tao là được rồi, tại sao lại phải giết hai đứa con trai của tao!"
Chu Chí Long gần như phát điên, ông ta chỉ có hai đứa con trai này, thường rất chiều chuộng bọn chúng, từ nhỏ đến đầu ngón tay của chúng cũng không nỡ động đến.

Bây giờ lại lần lượt bị người ta giết bằng thủ đoạn tàn ác, cảm giác này đã vượt xa cái gọi là tan nát cõi lòng rồi.

"Giờ ông cũng biết nỗi đau mất người thân rồi đấy nhỉ?"
Diệp Vĩnh Khang cười lạnh: "Hai đứa con trai của ông làm chuyện ác, không biết vì bọn chúng mà có bao nhiêu người đã phải chịu nỗi đau mất đi người thân, giờ chẳng qua chỉ là báo ứng của chúng thôi!"
"Có cứt!"
Chu Chí Long tức giận gầm lên: "Tính mạng của đám tiện dân kia có thể so sánh với hai đứa con trai của tao sao? Hôm nay, tao nhất định sẽ xẻ mày ra làm trăm mảnh, nghiền nát xương mày thành tro!"
Diệp Vĩnh Khang cười ha hả, anh chả còn lạ gì với cái loại nông cạn này nữa.

Xem ra trên đời này chỉ có người nhà họ Chu của ông ta mới là con người, còn tính mạng của những người khác đều là cỏ rác, vậy những người bị bọn họ hãm hại đều đáng bị thế?
Vù --
Lúc này, một luồng gió lạnh lẽo đến thấu xương đột nhiên thổi tới, kèm theo khí tức vô cùng ngột ngạt.

"Xẻ ra làm trăm mảnh à? Ý kiến hay, tao còn đang lo trên người có quá nhiều thịt đây này".


Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, một người đàn ông mập mạp mũm mĩm từ trong bóng tối bước ra.

Người này cao ít nhất cũng phải một mét chín, trên người đầy thịt mỡ, cả người giống như một quả bóng lớn, nhìn bằng mắt thường trọng lượng của người này cũng phải đạt từ ba trăm cân trở lên!
Cho dù là Sử Nam Bắc ở trước mặt người này, cũng chả khác nào tiều phu gặp đại phu cả.

"Đúng, đúng, đúng, mau giảm béo cho tên mập này đi, nếu không khi ngủ hắn sẽ tiếp tục ngáy đấy".

Lúc này, một giọng nói khác vang lên.

Một người lùn cao chưa đến một mét hai, thân hình gầy trơ xương như cọng rơm cũng đi theo tới, trên lưng người lùn đeo một chiếc cung sừng trâu khổng lồ trông rất hầm hố.

Bên cạnh người lùn có một đại hòa thượng da thịt núng nính, mặc áo cà sa vàng, cười hiền từ, trông như một vị Phật Di Lặc vậy.

Chỉ là tám chấm hương trên đỉnh đầu của hòa thượng có màu đỏ như máu, nhìn mà khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Ngay sau đó, vài người lần lượt bước ra khỏi bóng tối.

Trong số đó có ông già cầm cuốc, bà già lưng gù gánh rổ rau, còn có quái vật xấu xí với những cục u trên mặt, mặt dài như lừa !
Những người này cộng lại có tổng cộng chín người, tất cả đều có một đặc điểm chung: hình thù kỳ lạ, không ai trong số họ trông giống người cả.

"Chín Đại Địa Thần, bái kiến Điện Chủ!"
Chín người đều đồng loạt hành lễ với Diệp Vĩnh Khang, ngoại trừ vẻ mặt tươi cười của đại hòa thượng mặc áo cà sa kia, vẻ mặt của ai nấy đều vô cùng kính nể.

"Lộn xộn cái gì, đi chết đi!"
Gia chủ của nhà họ Hà không biết muốn tranh giành công lao hay bị áp lực đến mức nóng hết cả ruột gan, đã tức giận hét lên, rút thanh trường đao chuẩn bị dẫn người xông tới.


Vù!
Chín Đại Địa Thần đột nhiên quay lại, đồng thời nhìn chằm chằm vào đối phương.

Một giây sau …….

Phụt!
Cơ thể gia chủ nhà họ Hà đứng sững lại, đột nhiên từ trong miệng phun ra một ngụm máu, trợn mắt ngoác mồm ngã xuống đất tắt thở!
Tất cả mọi người hít một hơi kinh hãi, bởi vì họ thậm chí không nhìn thấy những người này ra tay như thế nào!
Trên thực tế, chín Đại Địa Thần không hề ra tay.

Chỉ là, ác khí của bọn họ quá nặng, ánh mắt của chín người đều cùng nhìn chằm chằm vào gia chủ nhà họ Hà, khiến cho ông ta hao tổn nguyên thần, sợ vỡ mật, chết bất đắc kì tử tại chỗ!
Cùng lúc đó, một luồng ác khí mạnh mẽ đột nhiên tỏa ra từ chín Đại Địa Thần.

Hơn hai trăm nghìn người ở phía đối diện đồng thời cảm nhận được một luồng áp lực mạnh mẽ, không kìm được mà lùi về phía sau, thậm chí có người còn nôn mửa ngay tại chỗ!
"Giả vờ giả vịt!"
Chu Chí Long xứng danh là gia chủ nhà họ Chu, nhanh chóng ổn định tinh thần, trừng mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang: “Xem ra chúng mày cũng có chút bản lĩnh đấy, nhưng mày cho rằng như vậy có thể đánh thắng được hơn hai mươi nghìn người chúng tao sao?”
Nói xong, ông ta phất tay một cái, nghiêm nghị nói: "Đội hộ vệ đâu!"
Xoạt--
Khi có lệnh, trên trăm tên mặc đồ đen đột ngột lao ra khỏi đám đông, thứ họ cầm trên tay không phải là trường đao, mà là những khẩu súng đen bóng!
Trên trăm họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào Diệp Vĩnh Khang!
Mấy gia chủ của mấy nhà còn lại không khỏi hít một hơi!
Không ngờ thực lực của nhà họ Chu vẫn vượt xa tưởng tượng của bọn họ!

Họ trang bị trên trăm khẩu súng, hơn nữa còn là loại súng liên thanh!
Nếu cùng nổ súng, cho dù là cao thủ lợi hại cỡ nào cũng sẽ lập tức bị bắn cho thủng lỗ chỗ liền!
Tất cả mọi người ngay lập tức đều lấy lại tinh thần, cũng kịp phản ứng lại, mấy người quái dị kia dù làm người ta sợ hãi nhưng bên này có tận hơn hai mươi nghìn người, mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng có thể khiến đối phương chết đuối.

"Bây giờ mày còn lời trăng trối nào muốn nói không!"
Chu Chí Long không ra lệnh hành động ngay.

Giết chết đối thủ rất dễ, nhưng ông ta lại cảm thấy thế thì dễ dàng cho đối phương quá.

Ông ta muốn nhìn thấy sự hoảng loạn và tuyệt vọng khi đối phương hấp hối kìa, ông ta muốn thấy đối phương quỳ xuống dập đầu van xin ông ta thương xót!
Tuy nhiên, Chu Chí Long đột nhiên phát hiện ra một điều rất kỳ lạ.

Những con quái vật xấu xí kia không những không sợ hãi chút nào mà ngược lại còn nhìn chằm chằm vào ông ta với ánh mắt vô cùng kỳ quái, có vẻ như là….

chế giễu?
Sử Nam Bắc đang đứng bên cạnh liền ngáp một cái, trông đặc biệt chán nản.

Đối với đám người đã trải qua vô số cuộc chiến khói lửa và núi thây biển máu này, chút động tĩnh này còn chả đủ để làm trò chơi, thật sự không hứng thú nổi.

Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang lại càng thêm bình thản, anh nhướng mi chậm rãi nói: "Tôi có thể cho các người ba giây.

Chỉ cần tự đánh gãy chân mình trong vòng ba giây này, chuyện này tôi sẽ không truy cứu nữa".

Nói xong chậm rãi duỗi ra một ngón tay: "Một!"
"Hahahaha, não mày bị úng rồi à!"
Gia chủ nhà họ Vương ở phía đối diện đột nhiên bật cười: "Chả nhẽ mày không nhận thức được rõ tình hình hiện tại của bản thân sao?"
"Bên bọn tao có hơn hai mươi nghìn người, còn có hơn một trăm họng súng đen đang chĩa vào mày, còn ra vẻ cái gì vậy!"
Những người khác cũng phá lên cười, cảm thấy người trước mặt chỉ đang ra vẻ.


"Hai!"
Diệp Vĩnh Khang cũng mặc kệ, lại chậm rãi duỗi ra một ngón tay.

"Hahahaha, từ từ đã, tôi muốn xem thằng này đếm hết xong định làm gì tiếp, hahaha!"
Đám người đối diện cơ bản là không coi ra gì, ôm bụng cười ha hả.

Diệp Vĩnh Khang vô cảm liếc nhìn đám người đối diện một cái, sau đó cười lạnh một tiếng, duỗi ngón cuối cùng ra: "Ba!"
"Hahaha, có phải mày quên đếm hai rưỡi rồi không, tao sợ quá à nha! "
Đám người đối diện còn cười nói sung sướng hơn.

Bùm!
Nhưng vào lúc này, xung quanh vang lên tiếng ầm ầm!
Cùng với tiếng động lớn này, cỏ cây bốn phía lần lượt đứt gãy, sau đó hàng chục xe bọc thép bất ngờ đạp cán cây rừng đi ra ngoài!
Đám người đối diện lập tức kinh hãi.

Nhưng họ chưa kịp phản ứng, thì một tiếng động ầm ầm lớn đột nhiên từ trên trời lại vang lên!
Một đám màu đen kịt trên bầu trời đang ầm ầm hướng về phía bên này!
Khi nhìn rõ nó là gì, đũng quần của đám người cười điên cuồng ban nãy đã ướt đẫm!
Hóa ra là hàng trăm chiếc trực thăng vũ trang!
Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu.

Theo tiếng bước chân dồn dập, một nhóm chiến binh đặc chủng mặc áo giáp hạng nặng màu đen và cầm vũ khí đặc chế bất ngờ lao tới từ mọi hướng!
Giết! Giết! Giết!
Tiếng giết chóc vang lên rung trời, con số đã vượt quá hai trăm nghìn người!
"Khởi bẩm Điện Chủ, một trăm nghìn quân Long Thần ở Điện Long Thần đã tập hợp xong, xin chỉ thị!"
Một người đàn ông vạm vỡ mặc áo choàng đen nói lớn.

Diệp Vĩnh Khang chậm rãi nhìn về phía Chu Chí Long, khóe miệng mang theo tia chế giễu, nhẹ giọng nói: "Ông còn lời trăng trối cuối cùng nào không?".