Chương 1085
Tuy nhiên, lúc này ý chí chiến đấu của bọn chúng lại bị một bộ bài Poker phá hủy hoàn toàn!
Không ai có thể hiểu được nỗi tuyệt vọng và sợ hãi của bọn chúng lúc này.
Ít nhiều bọn chúng cũng quen biết và hiểu ít nhiều về năng lực của những người đã ngã xuống trước mặt chúng.
Khi bọn chúng nhìn thấy những người này liên tục bị những lá bài giết chết mà không hề có sức phản kháng, chúng bắt đầu cảm thấy hoảng hốt.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy người đàn ông điều khiển bài vừa phóng ra những lá bài trí mạng, vừa trò chuyện vui vẻ với những người bên cạnh thì tinh thần của chúng hoàn toàn sụp đổ!
Không phải là bọn chúng nhát gan mà bọn chúng hiểu rõ đây vốn dĩ không phải là một trận chiến cùng đẳng cấp!
Chuyện này giống như một nhóm thường dân không vũ khí đối mặt với sự bắn phá liên tục của súng súng hạng nặng trước mặt họ!
“Chạy, chạy, chạy, này thì chạy!”
Diệp Vĩnh Khang vừa đi vừa chửi bới, đồng thời tăng tốc phóng lá bài.
Những cao thủ đang ôm đầu chạy bán sống bán chết kia lần lượt bị các lá bài bám theo rồi giết chết một cách chuẩn xác!
“Đại ca, còn vài người ở đằng kia nữa!”
Sử Nam Bắc chỉ vào hơn chục người đang đứng các đó một khoảng nhất định: “Vượt qua tầm bắn rồi à?”
“Tầm bắn ư?”
Diệp Vĩnh Khang cười khẩy: “Phạm vi ánh mắt chính là tầm bắn của tôi!”
Nói xong, anh đột nhiên vươn hai ngón tay ra bốc một lá bài, đá chân, xoay eo, nhờ lực của khuỷu tay và xoay eo mạnh mẽ ném đi.
Vút…
Trong không khí lập tức truyền đến tiếng xé rách!
Bởi vì tốc độ bay của lá bài đã đạt cực hạn, thậm chí còn có một tia sáng yếu ớt xuất hiện trong suốt khoảng thời gian bay, giống như một ngôi sao bay với tốc độ rất nhanh!
Xoẹt —— Xoẹt —— Xoẹt —— Xoẹt —— Xoẹt —— Sau khi lá bài liên tiếp xuyên qua chín người, cuối cùng nó cắm chặt vào gáy của người thứ mười.
“Chết tiệt, đại ca, anh đã phá kỉ lục rồi, lần này xuyên qua tận chín người!”
Sử Nam Bắc vỗ tay lớn tiếng hoan hô.
“Phá cái con khỉ, lúc ông đây mạnh nhất có thể xuyên qua mười lăm người, mẹ kiếp, còn một người nữa, giao cho cậu đấy!”
Diệp Vĩnh Khang đưa lá bài tới trước mặt Sử Nam Bắc.
“Đại ca, anh đểu thật đấy, tên đó chạy quá xa, sợ không đánh trúng nên mới đưa tôi chứ gì, tôi nhất định không đồng ý đâu”.
Sử Nam Bắc liếc sang một bên, nhìn thấu ý đồ của Diệp Vĩnh Khang.
“Đây là mệnh lệnh!”
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày, cảm giác bị vạch trần thật mất mặt.
Sử Nam Bắc ấm ức nói: “Nếu đã là mệnh lệnh, tôi chắc chắn sẽ thực hiện, chỉ là, tôi không am hiểu bài Poker”.