Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại

Chương 89: Địa phận Tống Ngôn




Sau hơn một tiếng, thời gian hiện tại đã là hai mươi ba giờ.

Đoàn xe dừng trước một căn biệt thự cổ ở sâu trong rừng núi man rợ tối đen, xung quanh không một bóng người, trầm lặng yên ắng đến đáng sợ.

Căn biệt thự này Lâm Hy đã từng có dịp được ghé qua, chính là vào cái lần mà Hứa Dĩnh Hàn đưa cô đến sau khi tàn tiệc ở nhà họ Hứa.

Là địa bàn của Đặng gia

Còn vì sao lại đến đây thì… lát nữa thôi, mọi thắc mắc đều sẽ được giải đáp.

Từ trong biệt thự, một đoàn người mặc vest đen nghiêm chỉnh xếp thành hai hàng song song nhanh chóng chạy ra. Theo sau họ là một gương mặt cực kỳ điềm tĩnh, cùng với từng bước chân chậm rãi uy quyền.

Người đàn ông đó mang một vẻ đẹp phóng đãng nhưng kỳ thực hào quang nơi hắn vẫn toát lên một cái vẻ gì đó khá là rợn người, khiến bầu không khí ngay lập tức trở lên âm độ.

Cùng lúc đó, Lâm Hy mở cửa bước ra.

“Chà! Khách quý đến nhà.” Một giọng nói nửa đùa nửa thật cất lên, ngay sau đó thì bước chân cũng theo phản xạ mà bước thêm mấy bước.

“Thật ngại quá, nửa đêm đã phá hỏng giấc ngủ của Đặng thiếu rồi mà lại còn được Đặng thiếu đích thân chào đón như vậy, làm phiền anh rồi.” Lâm Hy mỉm cười đầy khách sáo sau đó thì khéo léo nâng mắt thăm dò biểu hiện của Đặng Dương.

Đặng Dương không để lộ cảm xúc gì nhiều, vẫn chỉ là một cái vẻ không mấy nghiêm túc như bao lần trước đó cô đã gặp.

Anh mân mê mũi mình theo từng nhịp điệu, sau đó thì mỉm cười nhẹ giọng nói với cô:

“Không sao không sao, phu nhân của Dĩnh Hàn tôi đương nhiên phải tiếp đãi chu đáo, nào…” Đặng Dương đưa tay về hướng cửa chính, ý ra hiệu cho cô vào trong.

Lâm Hy cũng không khách sáo, thong thả bước vào cứ như thể nơi đây chính là địa bàn của mình.

Căn biệt thự này cũng không quá xa lạ gì đối với Lâm Hy nữa, cho nên khi vừa vào trong cô đã đi thẳng đến nơi cần đến mà không cần tò mò gì về nội thất hoặc là cách bài trí cổ quái trong căn biệt thự này.

“Mời…” Đặng Dương mở một căn phòng sau đó chỉ đường cho cô vào trong.

Có vẻ như đây là phòng làm việc.

“Cô muốn uống chút gì không?” Đặng Dương hỏi.

Lâm Hy nghiêm túc ngồi xuống sofa, giâu sau liền từ chối: “Không cần, thời gian cấp bách, tôi tới đây là vì có việc muốn nhờ Đặng thiếu giúp đỡ.”

Đặng Dương đã biết ngay từ đầu, chỉ là cái tính nhởn nhơ không đứng đắn đã ngấm sâu vào người anh ta: “Ồ! Hóa ra là vì chuyện này, tôi cứ tưởng là cô Lâm thường ngày bị cái tên chân thối kia phũ phàng quá, chịu không nổi nên liền đến tìm tôi…”

Lâm Hy lập tức nhíu chân mày: “Chân anh mới thối!”

Đặng Dương: “…”

Thôi được rồi, dù sao thì… sự thật mà, phải biết chấp nhận khuyết điểm của mình, như thế mới gọi là hảo hán.

Đặng Dương dở khóc dở cười ôm ngực tự nói thầm với bản thân, sau đó nói lên thành tiếng.

“Không đùa nữa, thế nào? Cô Lâm muốn tôi giúp chuyện gì?”

Lâm Hy lấy từ trong túi ra thứ chất cấm đã được gói gọn trong mẩu giấy nhỏ, sau đó liền đưa tới trước mặt anh: “Cũng không hẳn là giúp tôi đâu.”

Đặng Dương bấy giờ đã nghiêm túc trở lại, anh nhận lấy mẩu giấy trong tay Lâm Hy rồi nhanh chóng mở ra, vừa nhìn thôi thì Đặng Dương đã biết nó là cái gì.

Anh hơi khom người, mắt ngước nhìn về phía Lâm Hy: “Cái này…”

“Là thứ mà trong suốt sáu tháng qua Dĩnh Hàn vẫn luôn bị lén cho sử dụng.” Lâm Hy không lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề chính.

Giây sau, Lâm Hy chỉ thấy sắc mặt Đặng Dương tối sầm lại, ánh mắt hằn lên tia hung ác, trước đây cô chưa hề được chứng kiến một Đặng thiếu ít khi nghiêm túc lại có thể tức giận đến như vậy.

“Tôi muốn biết mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào!” Đặng Dương trầm giọng yêu cầu Lâm Hy, mắt vẫn nhìn xuống thứ chất cấm gây ảo giác trên bàn.

“…” Chưa đầy 10 phút, Lâm Hy đã tường thật lại toàn bộ sự việc mà cô và Hàn Tam đã luận ra vào trước đó.

Chỉ thấy bàn tay Đặng Dương nắm chặt nổi đầy gân xanh, sắc mặt một màu u ám, con mắt đỏ rực với nộ khí bừng bừng, giây sau liền nổi giận mà đập mạnh một cái xuống bàn.

Ly rượu bể “choang”, chất lỏng màu đỏ hòa lẫn với máu tươi lưu lại trên bàn tay Đặng Dương càng làm cho anh ta thêm phần đáng sợ.

Lâm Hy biết, Đặng Dương đã đặt đến đỉnh điểm của sự phẫn nộ, huống hồ gì anh ta và Hứa Dĩnh Hàn còn vào sinh ra tử từ bé cho đến lớn, trải qua biết bao khổ nạn cùng nhau.

Đây cũng chính là lý do vì sao Đặng Dương là người được Lâm Hy chọn để nhờ sự giúp đỡ, bởi Lâm Hy biết, hiện tại chỉ có Đặng Dương mới cứu được Hứa Dĩnh Hàn.

Đặng Dương mặc kệ cho bàn tay mình đang nhỏ từng giọt máu, lạnh lùng thốt ra một câu:

“Cô đã có kế hoạch rồi đúng không?”

Lâm Hy chậm rãi gật đầu, cô hơi khom người giống với tư thế của Đặng Dương, giây sau nghiêm túc nói: “Diệt trừ mầm mống mới có thể tránh được hậu họa! Đặng thiếu… anh hiểu ý của tôi chứ?”

Đặng Dương cười một nụ cười lạnh lẽo, đây vốn là mong muốn của anh ta.

Chỉ có điều, cảm giác khát máu muốn tiêu diệt người của Đặng Dương bấy giờ lại pha lẫn với một loại cảm giác do dự khác nữa.

“Tôi sẽ giúp cô…” Đặng Dương nói, nhưng dường như anh ta vẫn còn có chút gì đó ngập ngừng: “Chỉ là… tôi muốn cô Lâm đây đáp ứng một yêu cầu của tôi.”

Lâm Hy không thắc mắc nhiều, cô thẳng thắn hỏi: “Anh muốn tôi tha chết cho Tống Ngôn?”

“Không phải.” Đặng Dương trầm lặng lắc đầu, anh rút tờ giấy sau đó qua loa lau sạch chỗ máu đang dính trên tay, trầm giọng nói: “Tôi muốn cô chừa đường sống cho Thẩm Dung Yên.”

Lâm Hy thoáng chốc không nói gì, cụp mắt nhìn xuống một đống đổ vỡ do Đặng Dương gây ra, vài giây sau lại ngước mắt nhìn người đàn ông đang ngồi ở trước mặt.

Lâm Hy cười nhẹ một tiếng như thể là đã nhìn thấu được gì đó, mãi một lúc sau cô mới nhàn nhã gật đầu: “Mạng cô ấy tôi có thể tha, nhưng phiền Đặng thiếu về sau quản chặt người của mình một chút, Lâm Hy tôi chỉ phát tâm từ bi một lần, không có lần sau.”

Tâm trạng Đặng Dương nhẹ đi không ít, anh nhìn Lâm Hy với một ánh mắt gom đủ tất cả sự cảm tạ: “Được.”



Hơn mười hai giờ khuya, Đặng Dương cùng Lâm Hy dẫn theo đoàn người đến trước một hang động cách nhà chính khoảng 10 phút.

Đây là hang động mà trước đây Lâm Hy đã từng phát hiện ra nhưng lại bị Hứa Dĩnh Hàn triệt đường điều tra không cho phép được nhắc đến.

Còn nhớ lúc đó vì muốn thăm dò một chút thông tin từ Đặng Dương mà Lâm Hy đã bị Hứa Dĩnh Hàn lạnh mặt một lần, ngay cả Đặng Dương cũng không hé nửa câu.

Bây giờ thì Lâm Hy đã hiểu, bọn họ chỉ là đang muốn bảo vệ cho cô.

Nơi đây là địa phận của Tống Ngôn, cũng chính là một trong số những địa điểm mà Tống gia dùng làm giao dịch.

Dưới chân Lâm Hy đang đứng bây giờ có thể nói là đang chứa cả hàng chục thi thể đã được chôn sâu dưới lòng đất vì sự tra tấn dã man của vị thống trị đứng đầu, là nơi lưu lại rất nhiều dấu vết phạm tội của bọn chúng.

Đương nhiên, người của tổ chức cũng chẳng có ai là trong sạch cả, nhưng nếu không cần thiết, bọn họ sẽ không ra tay giết người bừa bãi, càng không gây tổn hại gì đến lợi ích của ai.

So với Tống gia, tổ chức vẫn còn sạch sẽ hơn nhiều.

Đặng Dương đứng ở một bên nhàn nhã hút thuốc, nhả ra từng làn khói trắng lượn lờ trong màn đêm đen.

Anh kín đáo nhìn Lâm Hy một hồi, chỉ thấy cô gái lương thiện năm nào nay lại vì nghịch cảnh mà ép mình phải vững chãi đứng lên, dù là người ngoài cuộc nhưng trong lòng vẫn có chút gì đó tiếc nuối.

Là tiếc nuối cho sự lạc quan, lòng như gương sáng của cô.

Đặng Dương rít nốt một hơi rồi thẳng tay vứt tàn thuốc xuống, hai tay nhét trong túi quần, hất cằm nói với Lâm Hy: “Muốn làm gì cũng được, tôi cho cô toàn quyền xử lý, nhưng mà…” Nói đến đây, đột nhiên anh ta đảo mắt về phía Hàn Tam, nói chính xác hơn là đang cụp mắt nhìn xuống khẩu súng: “Nhớ chừa lại cho tôi một viên đạn.”

Lâm Hy hiểu ý, liền nhận lấy súng từ tay Hàn Tam, sau đó cô không nói một lời, dứt khoát lên nòng nhắm thẳm vào trong cửa động.

“Pằng…”

Chỉ một phát súng, dường như cũng có thể khiến cho đám người trong kia loạn lên một hồi. Mặc dù súng đã được gắn ống giảm thanh thế nhưng giữa trời đêm yên ắng thì phát súng đó của Lâm Hy lại cực kỳ nổi bật.

Đặng Dương bỗng cười lên một tiếng, anh cảm thấy người phụ nữ của Dĩnh Hàn quả thật vẫn có gì đó rất khác biệt: “Hứa phu nhân này, súng là thứ để cho cô nghịch sao?”

“Không tồi, ngược lại còn rất thú vị.” Lâm Hy ngoảnh mặt ngông cuồng nói với Đặng Dương.

Chưa bao lâu thì bên trong đã có động tĩnh, một cái bóng màu đen ló ra từ trong hang động sau đó gọn gàng chuồn lẹ vào trong.

Đặng Dương “hừ” lạnh một tiếng: “Cá mắc câu rồi.”

Trong lúc chờ đợi, Lâm Hy hơi lưỡng lự nhìn về phía Hàn Tam, hỏi: “Anh suy nghĩ kỹ chưa?”

“Chuyện liên quan đến Hàn Tứ và lão đại thì không cần phải suy nghĩ, cô yên tâm, dù có thế nào tôi cũng sẽ không hối hận.” Hàn Tam khẳng định với Lâm Hy một câu như thế, đồng thời cũng gật đầu tỏ ý chắc chắn với cô.

Cùng lúc đó, bên trong hang động thuộc hạ cũng vừa vặn chạy vào báo tin: “Ngài Tống, bên ngoài hình như có quân phục kích.”

Tống Ngôn thong thả đặt tách trà xuống rồi sau đó nói với chất giọng khàn khàn: “Cậu nói rõ ràng cho tôi nghe.”

Tên thuộc hạ nhanh chóng báo cáo: “Là người của Đặng gia, còn có…” Gã ta kín đáo nhìn sang ông lớn đang ngồi bên cạnh rồi kiêng dè nói: “Còn có cô Lâm và người của tổ chức nữa thưa ngài.”

Tống Ngôn im lặng nhìn sang ông lớn, chỉ thấy ông không chút biểu cảm gì, một chút tức giận cũng không, hoặc có thể là ông che giấu cảm xúc của mình rất tốt.

“Tập hợp mọi người lại.” Tống Ngôn nói.

“Vâng thưa ngài.” Tên thuộc hạ nhanh chóng đi điều động đoàn người.

Chẳng bao lâu thì ông lớn cùng Tống Ngôn đã ra đến cửa động, hai chiếc ghế đã được chuẩn bị sẵn, không cần nói cũng biết nó dành cho ai.

Hai thế lực cùng lúc bước tới chuẩn bị ngồi xuống thì bất ngờ hai tiếng súng vang lên.

Chất liệu ghế vốn đã không tốt, giờ lại còn bị một lực mạnh như thế tác động, hai chiếc ghế giờ đây chẳng còn nguyên vẹn gì.

Ông lớn thản nhiên đứng gõ cây gậy xuống đất hai tiếng, sau đó cất giọng ồm ồm: “Lâm Hy, đừng quá cao ngạo, kính lão đắc thọ là chuyện nên làm.”

Lâm Hy vuốt ve khẩu súng trên tay mình, mắt nhìn lên hai vị đứng đầu mà mọi người kiêng nể: “Kính lão đắc thọ đương nhiên là chuyện nên làm, nhưng với hai người các ông thì tôi cảm thấy mình không cần thiết.”

“Giỏi! Giỏi lắm! Còn kéo được cả Hàn Tam và người của tổ chức tới đây, xem ra là muốn tạo phản hết rồi.” Vẻ mặt của ông lớn không đọng lại một chút cảm xúc nhưng chỉ cần nghe thấy giọng nói ấy thôi, Lâm Hy cũng có thể nhận ra ông lớn đang nổi giận.

Bất ngờ Lâm Hy hướng thẳng nòng súng về phía Tống Ngôn, hai mắt một màu đỏ rực.

“Hôm nay, một là tôi sống, hai là ông ta sống.”

Tống Ngôn thản nhiên cười lớn, châm biếm mà nói một câu: “Thật giống với cái tên Hứa Dĩnh Hàn kia, thảo nào hai người lại kết thành một cặp, nhưng mà cô Lâm này, ngạo mạn thường sẽ không có kết cục tốt đâu.”

“Có tốt hay không cũng không đến lượt lão già quỷ quyệt như ông nhắc nhở.” Nói xong, Lâm Hy chậm rãi lên đạn: “Tôi cho ông thời gian ngáp nhẹ vài cái trước khi xuống hoàng tuyền, xuống đó rồi… nhớ dập đầu tạ lỗi với những mạng người mà ông đã xem là cỏ rác, đến lúc đó, có thể là ông sẽ bớt đau đớn hơn đấy.”

“Lâm Hy!” Ông lớn không nghe nổi nữa, người con gái trước mặt ông bấy giờ sao mà lại trông xa lạ quá, chẳng lẽ lại vì…

“Nghe lời tôi, ngoan ngoãn bỏ súng xuống,

cô vốn không phải là người có thể tùy tiện giết người. Vậy nên, hãy giữ cho mình lòng tốt vĩnh cửu, đừng để đánh mất thiện lương vốn có của mình.” Ông lớn bỗng nhiên hạ giọng, tựa như khuyên nhủ, là một lời khuyên nhủ từ tận đáy lòng.

Lâm Hy hiện tại chẳng nghe lọt tai bất cứ điều gì nữa, cô cười một cách lạnh lẽo, nhìn ông lớn rồi lại liếc mắt nhìn Tống Ngôn: “Chính các người đã tước đi cái quyền muốn được làm người tốt của tôi!”

Ông lớn im lặng không nói, Hàn Tam cùng Đặng Dương đồng thời ngước mặt nhìn cô.

Bắt được tín hiệu, Hàn Tam nhanh chóng đem tới trước mặt ông lớn thứ mà Hàn Tứ đã phát hiện ra được trong căn hầm bí mật của Tống Ngôn: “Ông lớn, người xem… đây là chất cấm gây ảo giác loại mạnh, Tống Ngôn vẫn luôn lén cho lão đại sử dụng trong suốt thời gian qua.”

Ông lớn không cần cho người kiểm tra cũng biết nó là hàng thật, nhưng chỉ với thứ này thôi thì chẳng chứng minh được điều gì cả.

“Ông có biết không ông lớn?” Lâm Hy bất ngờ lớn tiếng nói vọng tới.

“Dĩnh Hàn chính là giới hạn cuối cùng của tôi, bất cứ kẻ nào dám mưu hại đến anh ấy, tôi nhất định sẽ không ngồi im nhẫn nhịn, cho nên lần này ông đừng hòng cản tôi.” Lâm Hy nói xong thì bất ngờ nổ súng, viên đạn nhanh chóng ghim thẳng vào sâu chân trái của Tống Ngôn.

“…” Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến người của lão ta không kịp trở tay, bấy giờ bọn chúng mới kịp hoàn hồn để hành động.

Chỉ là lúc này Lâm Hy đã nhắm thẳng nòng súng lên đầu Tống Ngôn: “Muốn lão ta chết thì cứ xông vào!”

Hiện tại dù người của lão có đông thì cũng không thể nhanh bằng khẩu súng trên tay Lâm Hy được, người nào người nấy đều dè chừng không dám bước lên.

Tống Ngôn dù đau mặt vẫn không đổi, vẫn giữ cái vẻ cường quyền khí thế đó, bị thương nhưng vẫn tỏa ra một sức áp bức mãnh liệt, rất xứng với cái danh là người đứng đầu.

"Lâm Hy… "

Từ đằng xa, giọng nói sửng sốt của một người đàn ông bất ngờ vọng lại.

Tống Dương như không thể tin nổi vào mắt mình, anh nhanh chóng chạy tới muốn giật lấy súng từ tay Lâm Hy nhưng lại bị cô phũ phàng cự tuyệt: “Lâm Hy, em bình tĩnh lại trước đã, hãy nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Nếu như em nói, em muốn mạng của ba anh thì sao?”