Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại

Chương 62: Quy tắc ngầm




Lâm Hy mặt mũi tái nhợt, hơi thở cũng vì sợ hãi mà trở nên gấp gáp, lúc này cô mới kịp định thần lại để nhận ra người trước mặt là Tống Dương.

Còn đang định mở miệng nói chuyện thì bàn tay Tống Dương đã kịp thời ngăn lại: “Suỵt!”

Hai người giữ nguyên tư thế này cho tới khi bên ngoài không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa, lúc này Lâm Hy mới vội tách ra khỏi vòng vây của Tống Dương.

“Em không cần mạng nữa có phải không? Dám một mình tới đây.” Tống Dương bước tới bóp chặt cổ tay Lâm Hy sau đó gằn mạnh từng chữ, hình như đây cũng là lần đầu anh nổi giận với cô.

Lâm Hy trực tiếp rút tay mình về, cô ngước ánh mắt lạnh lùng lên nhìn anh: “Đây chẳng phải là chuyện tốt do Tống gia các người bày ra hay sao? Nếu không phải ba anh giấu người của tôi thì tôi cũng chẳng hơi đâu mà phí thời gian đến tận đây.”

Tống Dương ngay tức khắc nhíu mày, có chuyện đó sao?

“Khoan đã, em bảo là… Tống gia giấu người của em?” Tống Dương như chưa chắc chắn mà hỏi cô.

“Đúng, vậy nên nếu anh có ý định sẽ cản trở việc tôi cứu người thì tôi không dám khẳng định bản thân sẽ niệm tình cũ với anh.” Còn lại một chút lòng kiên nhẫn cuối cùng, cô trả lời Tống Dương một cách ngắn gọn sau đó mở cửa bước ra.

Tống Dương nhìn theo bóng lưng Lâm Hy rời đi, trong lòng anh hiện tại chỉ có một câu hỏi, cô ấy từ lúc nào lại trở nên tuyệt tình với anh như thế?

Anh nhanh chóng đuổi theo Lâm Hy, nơi đây là Tống gia, anh không thể cứ mặc cho cô tùy ý mạo hiểm như vậy được, nếu như để bị phát hiện, cô chắc chắn sẽ rất thảm.

Ngục tối tổ chức cùng lúc đó, người đàn ông nhận lệnh Hứa Dĩnh Hàn đi dò la tin tức ở biệt thự bấy giờ đã trở về. Anh ta gấp gáp chạy vào báo tin.

Vừa vào đến nơi, anh ta thở hồng hộc bởi ban nãy đã dùng hết sức bình sinh để chạy: “Lão đại, ở biệt thự xảy ra chuyện rồi.”

Hứa Dĩnh Hàn vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được lời của anh ta thì từ từ hé mắt: “Cậu bình tĩnh nói rõ ràng cho tôi nghe.”

Anh ta nhanh chóng tường thuật lại mọi chuyện ở sân huấn luyện cho Hứa Dĩnh Hàn. Sau cùng, anh ta bổ sung thêm một thông tin:

“Ông lớn đã lệnh cho toàn bộ trợ thủ, cùng mọi thế lực bên ngoài của tổ chức nếu gặp được Lâm Hy thì lập tức bắt về cấm ngục. Hiện tại, Lâm Hy đang bị toàn lực truy nã thưa lão đại.”

Hai tay đang bị trói căng của Hứa Dĩnh Hàn xiết chặt, đôi mắt rực lửa như một con hổ đói sắp sửa ăn thịt người, hàm răng không ngừng nghiến đến mức gân xanh nổi rõ mồn một.

“Cô ấy hiện giờ đang ở đâu?” Giọng nói còn lạnh hơn cả tảng băng Nam Cực của hắn khiến người đàn ông kia ngay lập tức rùng mình.

Anh ta kiêng dè đứng lùi về sau một bước, bởi sự áp bức từ hắn khiến anh ta khó có thể hít thở bình thường được: “Có người nói thời điểm trước lúc xảy ra án mạng đã gặp Lâm Hy ở sân huấn luyện, anh ta còn nói biểu hiện lúc đó của Lâm Hy rất khả nghi, nói là ra sân huấn luyện nhưng khi đi kiểm tra một vòng quay lại đã không thấy cô ấy đâu, kể từ lần đó thì không còn ai thấy cô ấy nữa, cả trong phòng cũng không tìm thấy.”

Hứa Dĩnh Hàn trước nay luôn là người thâm sâu khó lường, thấy hắn im lặng không nói, anh ta cứ tưởng là hắn không mấy quan tâm đến chuyện này, chỉ là giây sau đó anh ta liền biết suy nghĩ của mình đã sai.

“Cởi trói!” Hứa Dĩnh Hàn ra lệnh.

“Chuyện này…” Anh ta có phần do dự, tự ý thả người khi chưa qua thời gian xử phạt sẽ bị xét vào tội tạo phản, anh ta vẫn còn muốn sống lắm…

“Tôi nói cậu cởi trói!” Hứa Dĩnh Hàn bấy giờ đã mất hết kiên nhẫn, hắn lạnh giọng ra lệnh lần nữa.

Anh ta ngay lập tức quỳ sụp xuống, khuôn mặt cũng dần trở nên tái mét: “Lão đại, quy định của tổ chức tôi không thể làm trái, nếu không e là cái mạng quèn này của tôi cũng không thể giữ được đâu ạ.” Dù không dám nhìn lên nhưng dựa trên những tiếng dây xích bị giật mạnh liên hồi thì anh ta cũng đủ biết, hắn đang rất tức giận.

Loại xích trói này chịu lực cực kỳ tốt, Hứa Dĩnh Hàn căn bản không thể phá được, hơn nữa hắn đã nửa ngày phải ở ngục tối chịu hình phạt, sức lực đương nhiên sẽ không thể bì lại cái thứ có độ chịu lực lớn như vậy.

Không thể không thừa nhận rằng Hứa Dĩnh Hàn hiện tại cũng cảm thấy bất lực bởi những gông cùm đang đeo bám tay chân mình.

Nhìn hắn chật vật với một thân hình toàn là máu, người đàn ông kia có thể cảm nhận được cơn nộ khí từ hắn sắp sửa bùng lên, chỉ sợ chọc hắn nổi giận, anh ta khẩn trương nói với âm lượng cực nhỏ: “Lão đại, nếu muốn nhanh chóng kết thúc thời gian lĩnh phạt thì cũng không hẳn là không có cách.”

Hứa Dĩnh Hàn lia cặp mắt sang: “Nói!”

Anh ta nhận được lệnh thì nhanh chóng trả lời: “Ngục tối có một quy tắc ngầm, đó là nếu muốn rút ngắn thời gian, sẽ phải hứng chịu gấp đôi mức hình phạt vốn có trong vòng một giờ đồng hồ, nếu cầm cự được qua khoảng thời gian đó thì có thể ra ngoài thưa lão đại.”

Nói đến đây thì anh ta bắt đầu cảm thấy hối hận, mới chỉ nửa ngày thôi mà hình phạt Hứa Dĩnh Hàn phải chịu đến anh ta còn cảm thấy hãi hùng.

“Cứ làm theo quy tắc cậu vừa nói.” Hứa Dĩnh Hàn nói rạch ròi một cách dứt khoát, hoàn toàn không giống như đang đùa.

Anh ta bị lời của Hứa Dĩnh Hàn làm cho biến sắc, chuyện xảy ra ở sân huấn luyện, không cần hắn ra mặt thì ông lớn cũng đã xuống lệnh giải quyết, anh ta không nghĩ là chuyện này lại quan trọng đến mức khiến hắn phải tự nâng mức hình phạt lên: “Lão đại, thời gian lĩnh phạt của anh là ba ngày, hiện tại còn chưa đủ 24 tiếng, nếu nâng mức hình phạt lên… e là…”

“Lệnh của tôi không đến lượt cậu phải ý kiến!”

Hứa Dĩnh Hàn lạnh giọng cắt ngang, sau đó nói tiếp: “Tôi cho cậu một tiếng, sớm kết thúc một cách nhanh gọn cho tôi.”

Anh ta căng thẳng đến độ trên trán đã vã mồ hôi hột, suy cho cùng thì cũng là họa do miệng anh ta gây ra, anh ta ngay tức khắc gập người cúi sập đầu xuống: “Lão đại… xin lượng thứ.”

Sau câu nói đó là từng tiếng roi ngựa quất mạnh vào da thịt, ngoài âm thanh đó ra thì không còn nghe thêm bất cứ tạp âm nào khác nữa.

Hứa Dĩnh Hàn một tiếng hắn cũng không kêu.



Trời Hong Kong đã dần ửng sáng, tại một đường hầm bí mật ở biệt phủ Tống gia, Lâm Hy đứng thong thả dựa lưng vào tường, mắt dõi theo từng nhất cử nhất động của Tống Dương.

Dưới đất là hai tên canh giữ đã bị Tống Dương nhanh gọn đánh ngất, bên trong là Lâm Quyền. Căn hầm này dường như đã được gia chủ tính toán một cách kỹ lưỡng, nằm sâu ở dưới bãi cỏ chăn ngựa, nhìn bằng mắt thường sẽ rất khó để phát hiện ra. Nếu như không có sự trợ giúp của Tống Dương, e là Lâm Hy phải tốn khá nhiều thời gian để tìm người.

Sau khi Tống Dương thuận lợi mở được khóa, Lâm Hy khẩn trương bước vào, Nhìn khí sắc trên gương mặt của Lâm Quyền vẫn còn khá ổn, cô lúc này mới thở phào một hơi.

“Lâm Quyền, này…” Lâm Hy lay lay liên tục lên bả vai của cậu, thấy cậu vẫn bất động không có phản ứng, cô có phần gấp gáp hơn: “Cậu mà còn không chịu tỉnh tôi sẽ bỏ mặc cậu luôn đấy.”

“Em yên tâm đi, cậu ta chỉ bị trúng thuốc mê thôi, hết thuốc tự nhiên sẽ tỉnh.” Tống Dương đứng ở một bên, nói với Lâm Hy bằng giọng trầm thấp.

Lâm Hy quay đầu lại, tâm trạng có phần dịu hơn: “Anh thật sự không biết chuyện này sao?”

Tống Dương nhìn cô sau đó nở nụ cười, sau mọi chuyện, anh không hề trách thái độ của cô: “Chứ em nghĩ anh bắt cậu ta về đây để làm gì? Để chơi trò trốn tìm với anh à?”

Lâm Hy ngay từ đầu đã không hề có suy nghĩ Tống Dương là người đã làm ra chuyện này. Chỉ là khi đối mặt với người anh mà mình đã đoạn tuyệt quan hệ, cô không thể đối xử với anh như trước đây được.

Tống Dương biết, hiện tại trong lòng cô đang rất khó xử, anh lại không muốn cô phải rơi vào tình cảnh này.

Tống Dương ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Hy, thấp giọng nói: “Cậu ta đã bất tỉnh như vậy rồi, một mình em căn bản là không thể tự mình đưa cậu ấy thuận lợi ra ngoài được. Hay là thế này đi, cậu ấy cứ giao lại cho anh, còn về phía em anh sẽ sắp xếp người đưa em rời khỏi Hong Kong.”

Với tình hình hiện tại cũng chỉ còn có cách này, Lâm Quyền bất tỉnh chính là trở ngại lớn nhất, cô đành phải cược lên Tống Dương lần này: “Thôi được, cứ nghe theo anh đi.”

Tống Dương vui vẻ mỉm cười, chỉ cần là chuyện liên quan đến Lâm Hy, anh đều sẽ dốc hết sức để hậu thuẫn: “Tống gia hiện đang có khách, tạm thời sẽ không có ai lui tới đây, vậy nên chúng ta cần phải tranh thủ.”

Lâm Hy gật đầu sau đó giúp Tống Dương đỡ thân thể Lâm Quyền dậy. Sau khi cõng Lâm Quyền yên vị trên lưng, bọn họ chuẩn bị rời khỏi căn hầm nhưng đúng lúc này, một tên canh giữ đã tỉnh lại.

“Mau thả người xuống!”