“Lão đại à… tôi mà có cơ hội đó, tôi nhất định sẽ nhai sạch anh không chừa lại miếng xương.”
Câu này Lâm Hy thầm nói trong lòng, cô làm sao có đủ dũng cảm để nói ra được những lời này trước mặt hắn.
Hứa Dĩnh Hàn mơn trớn vùng eo nhỏ của cô, sau đó nhỏ giọng hỏi:
“Em có muốn cân nhắc về lời đề nghị của tôi không?”
Tim Lâm Hy bỗng đập loạn, hắn đưa cô vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, khiến cô trở tay không kịp. Tay cô bấu chặt lấy tay hắn, cúi thấp đầu không dám nhìn lên.
“Lão đại, hôn nhân không phải chuyện đùa.”
“Tôi đâu có đùa với em!” Hắn thả chữ rất nhẹ, nhưng từng câu từng chữ nói ra đều là đang khẳng định.
Hứa Dĩnh Hàn nâng cằm cô lên, môi mỏng hắn chạm vào tai cô thủ thỉ: “Nếu không có cảm giác, tôi sẽ không làm chuyện đó với em.”
Nhịp tim đập ngày một nhanh, lần này cô tin hắn. Hứa Dĩnh Hàn là người nếu không chắc chắn hắn sẽ không bao giờ tùy tiện nói ra.
Lâm Hy cũng phần nào sáng tỏ, chỉ cần một lời thừa nhận từ hắn, cô sẽ có thể chắc chắn suy nghĩ của mình hiện tại.
Cô cẩn thận sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, có hàng trăm câu hỏi muốn hắn giải đáp nhưng rồi cô vẫn chọn một kiểu phổ thông nhất.
“Anh… thích tôi sao?”
Hứa Dĩnh Hàn cứ nhìn cô như thế, nhưng tuyệt nhiên không nói câu nào.
Thời gian cứ trôi qua, cô không hỏi, hắn cũng không nói. Cả hai cứ thế im lặng, căn phòng bỗng chốc rơi vào trạng thái chỉ nghe được tiếng tim đập mạnh cùng với tiếng hít thở của nhau.
Mãi cho đến khi Lâm Hy cảm thấy xấu hổ, cô cố gắng lấy hết dũng khí để hỏi hắn nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng. Cô nhắm mắt, hít sâu một hơi sau đó rời khỏi người hắn.
Nhưng còn chưa kịp bước thì bàn tay của cô bất ngờ bị nắm lấy.
“Ừm.” Lời này của Hứa Dĩnh Hàn rất nhỏ nhưng có lực.
Lâm Hy nhìn đăm đăm về bóng tối phía trước.
Cô biết hắn đang trả lời câu hỏi lúc nãy của cô.
Cảm xúc hiện tại trong lòng không biết nên diễn tả như thế nào cho đúng.
Hắn là người đã cứu rỗi cuộc đời bất hạnh của cô, là người đã cho cô hi vọng sống tiếp, và cô cũng tin chắc rằng hắn là người sẽ không bao giờ bỏ rơi cô.
Lâm Hy đưa tay lau đi giọt nước mắt đang đọng trên khóe mắt, cô mỉm cười quay lại đối mặt với hắn.
“Lão đại, anh biết mà đúng không? Đầu óc của tôi… không được nhạy cho lắm, vậy nên anh nói như vậy tôi thật sự không hiểu được đâu.”
Hắn nhướng mày, trong mắt là ý cười dịu dàng.
Lâm Hy càng khẩn trương hơn, cô vội vàng nói tiếp: “Anh chỉ cần nói thêm mấy câu, à không… ba chữ thôi, anh chỉ cần nói thêm ba chữ thôi…”
“Tôi thích em.”
Lâm Hy ngơ ngẩn nhìn hắn, chỉ vỏn vẹn ba chữ cũng có thể khiến cho cô cảm thấy như có một sợi lông vũ xẹt qua làm tim cô ngứa ngáy.
Khóe miệng Lâm Hy bất giác cong lên, cô cười rất tươi, để lộ ra hàm răng trắng đều.
Bất ngờ nhào vào lòng hắn: “Em đồng ý.”
“Hửm?” Trong mắt Hứa Dĩnh Hàn có tia cười thoáng qua, hắn cúi xuống nhìn cô gái nhỏ đang hớn hở ở trong lòng.
Lâm Hy thấy hắn có vẻ rất thản nhiên thì lại có ý đồ muốn trêu chọc một chút:
“Trong năm giây tới, nếu anh còn không chịu nói gì thì em sẽ đổi ý.”
Hứa Dĩnh Hàn khẽ cười, hắn siết tay ôm chặt cô, giọng điệu cưng chiều:
“Được rồi… cô gái nhỏ.” Hắn dùng ngón tay trỏ đụng vào mũi cô một cái rồi lại thêm một cái.
“Em không cảm thấy thiệt thòi sao?”
“Vì chuyện gì?” Cô ngẩng mặt lên nhìn hắn.
“Tôi tự ý lược bỏ quá nhiều thủ tục, còn chưa cho em trải nghiệm cảm giác yêu đương như những cặp đôi khác. Vả lại… nếu em kết hôn với tôi sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm.”
Lâm Hy mỉm cười, vòng tay lên ôm cổ hắn.
“Được gả cho anh thì sao lại thiệt thòi chứ? Đó là may mắn của em.”
Đúng vậy, để được đồng hành cùng hắn có lẽ cô đã phải gom góp hết tất thảy may mắn của cả kiếp này. Cô chỉ biết là, nếu không có người đàn ông này, thì đã không có cô của ngày hôm nay, vậy cho nên… một chút cô cũng không cảm thấy thiệt thòi.
Cô hé miệng cắn mạnh lên cằm Hứa Dĩnh Hàn, in lên những dấu răng: “Còn về chuyện yêu đương gì đó thì… sau này anh nhớ bù đắp cho em là được.”
Đôi mắt Hứa Dĩnh Hàn khóa chặt lên khuôn mặt của Lâm Hy. Hắn cười cười ôm chặt Lâm Hy vào lòng, sau đó chầm chậm đụng trán mình vào trán cô, hơi thở hắn nóng bỏng:
“Gặp được em cũng là may mắn của tôi.”
Sau đó là một nụ hôn triền miên. Cả một đêm, hai con người quấn quýt không rời.
…
Ở sân huấn luyện lúc này.
Đêm khuya, gió thổi vi vút trộn lẫn với tiếng lá cây xào xạc. Nếu nghe kĩ, sẽ còn phát hiện ra có cả tiếng thở dồn dập, không chỉ một mà là của hai người.
Giữa sân, một người đàn ông sở hữu khuôn mặt diễm lệ, quần áo chỉnh tề nhưng người ở dưới thân anh ta có vẻ như chật vật hơn một chút. Cô gái bị ép cọ xát với thân anh ta trong tình trạng thiếu vải.
Khắp trên cánh tay anh cùng vùng ngực đều là dấu móng tay do cô để lại.
“Huh… Đặng Dương, anh buông tôi ra! Ưm…”
Thẩm Dung Yên bị anh mạnh bạo đè ở giữa sân hôn ngấu nghiến. Quần áo trên người gần như đã bị lột sạch.
Thẩm Dung Yên giãy giụa đến đáng thương, nhưng trong mắt người đàn ông vẫn không có chút thương tiếc nào.
Anh nắm lấy cằm Thẩm Dung Yên, buộc cô phải đón nhận sự điên cuồng của mình. Bao nhiêu tiếng la hét đều bị anh nuốt trọn: “Bé ngoan, không phải tôi đã nói nếu em dám trái ý của tôi thì sẽ phải lĩnh hậu quả sao?”
“Anh… mau buông tôi ra, tên khốn này!” Thẩm Dung Yên trừng mắt oán giận gào lên.
“Chậc chậc, lại không ngoan nữa rồi.” Dứt lời, Đặng Dương cúi đầu cắn mạnh lên cổ Thẩm Dung Yên, cô bị đau nhưng không dám hét lên, chỉ xuýt xoa một tiếng rên khẽ.
Giờ này, chỉ cần có người đi ngang sẽ ngay lập tức thấy đuợc cảnh tượng xấu hổ này.
Thẩm Dung Yên càng phản kháng giãy giụa kịch liệt hơn. Tay cô liên tục đánh mạnh vào lồng ngực anh, nhưng anh chẳng hề hấn gì.
Mãi cho đến khi cảm thấy quá phiền, anh túm lấy hai tay Thẩm Dung Yên, giữ chặt ở trên đầu.
“Em mà còn dám loạn nữa tôi sẽ ngay tại đây muốn em!” Đặng Dương đặc biệt nhấn mạnh chữ “muốn”.
Mối nhân duyên của hai người phải kể lại từ vài tháng trước.
Thẩm Dung Yên hiểu lầm Tống Dương là người đã trộm lô hàng do cô đảm nhiệm giao dịch. Khiến cô bị Ngài Tống phạt, từ đó mà ghi hận trong lòng.
Vào một buổi đêm, Thẩm Dung Yên lẻn vào địa bàn của anh với ý định tìm kiếm lô hàng đã bị trộm.
Nào ngờ chưa kịp hành động thì đã bị Tống Dương phát hiện. Từ đó, mối nhân duyên oan trái của họ bắt đầu.
***
Tại tầng cao nhất của tập đoàn KT.
Trợ lý Nghiêm mở cửa văn phòng chủ tịch bước vào, cúi đầu cung kính nói:
“Thưa chủ tịch, đã tìm được tung tích của Hứa thiếu gia rồi.”
Hứa Cảnh Gia tháo kính, bỏ tập hồ sơ xuống. Giọng nói trầm đục:
“Nó hiện giờ đang ở đâu?”
“Tôi điều tra ra được, thời gian trước có một cô gái tự xưng mình là người nhà của Hứa thiếu gia sau đó thì đưa cậu ấy xuất viện. Hiện tại, cậu ấy đang sống tại một căn hộ ở ngoại thành.”
Hứa Cảnh Gia đi vòng tới ghế sofa ngồi xuống, tay xoa xoa huyệt thái dương.
Tình hình của KT hiện đang gặp nhiều vấn đề, ông ta đã mấy đêm liền không được ngủ ngon. Nay còn thêm cả chuyện của đứa con trai khiến ông ta càng thêm đau đầu.
“Điều tra xem cô gái đó là ai, tôi muốn biết tất cả bao gồm cả gia cảnh lẫn đời tư, tất tần tật đều không được bỏ sót.”
“Vâng, thưa chủ tịch.”