Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại

Chương 18: Kích động




Qua hôm sau...

Lâm Hy về lại căn hộ của mình, vừa mở cửa bước vào, mùi thơm từ nhà bếp hấp dẫn cô.

"Chí Hâm... cậu ta biết nấu ăn sao?" Lâm Hy có chút hứng thú.

Vô tới bếp, cảnh tượng trước mắt khiến cô phải nén lại vài giây. Hứa Chí Hâm cậu ấy đang chăm chú vùi đầu vào quyển sách hướng dẫn nấu ăn, bộ dạng vô cùng nghiêm túc.

Cậu mặc một bộ đồ đơn giản thoải mái, mang tạp dề quanh người, một tay cầm sách chăm chú đọc, tay còn lại đang vò mớ rau.

Lâm Hy lắc đầu: "Mớ rau sắp bị cậu vò nát rồi kìa."

Hứa Chí Hâm giật mình, thấy Lâm Hy liền cong khóe môi cười rất vui vẻ: "Chị, cuối cùng chị cũng về rồi."

"Cậu vẫn luôn đợi tôi à?" Lâm Hy với tay lấy quả táo, cô dựa người vào bàn nhìn Hứa Chí Hâm rồi đưa táo lên cắn một miếng.

Hứa Chí Hâm không kịp cản cô: "Ây... táo em vẫn còn chưa rửa đâu, ăn vậy sẽ đau bụng đấy?"

"Ăn một quả cũng không chết được." Cô lại tiếp tục nhai táo.

Hứa Chí Hâm khẽ cười, rướn người lại nhỏ giọng: "Chị, mấy ngày nay em học nấu ăn rất chăm chỉ, tới hôm nay em cảm nhận được là trình độ nấu ăn của em đã nâng lên một bậc..."

Hứa Chí Hâm quan sát sắc mặt của Lâm Hy một lúc lại nói tiếp: "Chị... ở lại ăn cơm với em nha."

Ánh mắt của cậu như một đứa trẻ, mong chờ được người lớn đồng ý mua cho món đồ chơi mới. Cậu ấy cứ như vậy, sao cô nỡ...

Bất giác cô nhớ đến lời của Hứa Dĩnh Hàn.

"Sau bao nhiêu đau khổ mà em đã phải chịu, sự lương thiện là thứ duy nhất không nên tồn tại trong con người em."

Lâm Hy thở dài một hơi, ngước lên nhìn Hứa Chí Hâm hỏi một câu không liên quan:

"Cậu không sợ là tôi chỉ đang muốn lợi dụng cậu thôi sao?"

Hứa Chí Hâm có hơi sững sờ, nhưng giây sau cậu mỉm cười: "Em biết chị sẽ không hại em."

"Cậu tin tưởng tôi đến vậy sao?"

Mắt Hứa Chí Hâm cong lên như vầng trăng khuyết, tay ôm lấy vai Lâm Hy, kéo ghế để cô ngồi xuống.

"Em tin chị." Hứa Chí Hâm nói rất kiên định.



Lâm Hy không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, liền vô thẳng vấn đề chính.

"Tôi điều tra ra được người đã hại cậu rồi."

Cánh tay đang lặt rau của Hứa Chí Hâm hơi khựng lại, Lâm Hy đặt quả táo xuống, đan hai tay lại với nhau rồi nói với giọng rất nghiêm túc: "Ông ta là Hứa Cảnh Gia."

Bỗng một hình ảnh tua ngược trong đầu Hứa Chí Hâm, tầm nhìn của cậu bắt đầu mơ hồ, đầu rất đau như thể có ai cầm búa gõ mạnh.

Lâm Hy nhìn thấy sắc mặt của Hứa Chí Hâm tái nhợt thì bắt đầu lo lắng, cô vội đỡ lấy cậu.

"Cậu không sao chứ?"

Hứa Chí Hâm nhắm chặt mắt rồi lắc đầu mấy cái, ổn hơn một chút cậu nói: "Em không sao."

Lâm Hy định đi lấy cho cậu cốc nước thì Hứa Chí Hâm bất ngờ nắm tay cô kéo lại: "Chị, em không sao, thật sự không sao, chị nói cho em biết đi."

Bất Giác Lâm Hy dâng lên một cảm giác chua xót, cô thật sự muốn vả mặt mình một cái thật đau, tại sao hết lần này đến lần khác đều mềm lòng? Hứa Chí Hâm vô tội nhưng cha cậu ta ngàn vạn lần đáng chết, có trách thì nên trách cậu ta chọn nhầm một tên cặn bã làm cha.

Ánh mắt Lâm Hy lạnh dần, nhìn thẳng vào mắt Hứa Chí Hâm rồi nói: "Hứa Cảnh Gia là cha của cậu."

Lời này của cô như một nhát dao đâm thẳng vào tận nơi sâu nhất trong lòng Hứa Chí Hâm.

"Chị, không phải chị nói chị là người thân duy nhất của em sao? Vậy nên những lời chị nói không phải là sự thật đúng không? Chị đang lừa em thôi có đúng không?" Hứa Chí Hâm từ tiếng nỉ non đến gào thét lên.

Lâm Hy càng nghĩ càng hận, cô không để tâm đến cảm xúc hiện tại của Hứa Chí Hâm, chỉ nhìn vô định rồi vô thức nhớ lại khoảng thời gian kinh khủng đó, cô ghê tởm Hứa Cảnh Gia.

"Ông ta tính kế hại một đứa trẻ phải rời xa mẹ, hại đứa trẻ phải lăn lộn sống dở chết dở bị người đời khinh khi, ông ta... tâm địa quá độc ác." Lâm Hy cắn chặt răng gằn từng chữ.

Tốc độ nói của cô ngày càng nhanh.

"Hứa Cảnh Gia là người vì lợi ích mà sẵn sàng hại chết anh trai mình, ăn cắp con dấu sau đó cho nổ tung sản nghiệp của anh trai để tạo hiện trường giả..."

Lâm Hy nhắm mắt hít sâu một hơi, nắm chặt tay thành nắm đấm, trong mắt cô khi nhắc đến ba chữ Hứa Cảnh Gia tràn ngập hận thù.

Hứa Chí Hâm đã sớm ổn định cảm xúc, lại chứng kiến một màn này thì không khỏi sợ hãi, cậu sợ cô không khống chế được mà tự làm mình bị thương.

"Chị, tay chị chảy máu rồi."

Lâm Hy bấu chặt đến nỗi lòng bàn tay bị rớm máu, nhưng cô không đau, một chút cũng không thấy đau. Đến khi cảm nhận được lòng bàn tay đang được một hơi thở ấm áp phả qua, Lâm Hy mới sực tỉnh táo trở lại.

Hứa Chí Hâm đang cẩn thận thổi lên vết thương giúp cô, cậu nhíu mày, vẻ mặt khá lo lắng.



"Chị, em không muốn biết nữa..."

Hứa Chí Hâm nắm chặt cánh tay đang không bị thương của cô rồi nói với giọng khẩn cầu:

"Em không cần biết nữa... chị không cần phải nói gì hết, em không muốn biết nữa."

Lâm Hy nhận thấy bản thân mình có hơi kích động, cô cố gắng trấn tĩnh lại. Đang không biết nên nói gì với cậu thì một mùi khét xộc thẳng vào mũi cô.

"Cậu đang nấu gì ở bếp à?" Lâm Hy hỏi.

Hứa Chí Hâm lúc này mới sực nhớ ra là mình đang chiên cá, vội vàng chạy lại tắt bếp sau đó hết lên: "Cá của em..."

Mặt Hứa Chí Hâm ỉu xìu, cầm lấy chảo cá rồi gãi gãi đầu.

Lâm Hy đưa tay che miệng cố nhịn cười, bởi cô muốn giữ thể diện cho cậu, nhưng chỉ giây sau cô bị biểu cảm của Hứa Chí Hâm làm cho không nhịn được mà cười lớn.

Hứa Chí Hâm giống như đứa trẻ đang giận dỗi, cậu bắt đầu cáu gắt:

"Chị không được cười!"

Thoáng chốc Lâm Hy còn cười sảng khoái hơn, bởi mặt Hứa Chí Hâm hiện tại trông đần không thể tả được, cô ngồi khoanh chân lại trêu chọc:

"Ồ, có người thẹn quá hóa giận kìa."

Hứa Chí Hâm quay ngoắt đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn cô.

"Hứ!"

Lâm Hy bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi, tôi không cười cậu nữa, được chưa."

...

Lúc ngồi ăn cơm, khóe miệng Lâm Hy giật giật, cô thật sự rất muốn cười nhưng lại không thể cười được.

Bất ngờ Hứa Chí Hâm đặt đôi đũa xuống:

"Chị đừng có mà ỷ lớn bắt nạt em."

Lâm Hy giả vờ vô tội: "Ô hay, tôi đã bắt nạt cậu được miếng nào đâu? Tôi còn đang phải chịu cảnh ăn cá khét cùng cậu đây này, oan ức cho tôi quá."

"Ây dô... xấu hổ chết đi mất." Hứa Chí Hâm giậm chân rồi úp mặt xuống bàn, cả bữa ăn chỉ dám lén nhìn người chị yêu dấu chứ không dám hó hé thêm câu nào.