"Đã lâu không gặp, chú út."
Câu nói này cứ liên tục lặp đi lặp lại trong đầu Hứa Cảnh Gia, thoáng chốc, mặt mũi ông ta đã xám như tro tàn.
Hứa Dĩnh Hàn thật sự đã nghĩ đến vô số cảnh tượng khi hai người chân chính đối mặt với nhau.
Hắn từng nghĩ, lúc đó hắn sẽ sợ hãi con người này, thậm chí là mất khống chế mà lao vào trực tiếp phanh thây
Hứa Cảnh Gia để rửa hận cho ba mẹ hắn.
Thế nhưng ngày hôm nay, khi trực tiếp đối mặt với người chú máu lạnh không bằng cầm thú này, Hứa Dĩnh Hàn lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Hứa Cảnh Gia bấy giờ mặt đã cắt không còn một giọt máu, nhìn chăm chặp vào người đàn ông vừa mới gọi mình là chú nhỏ kia, miệng lắp bắp: "Cậu... cậu tên gì?"
Ông ta không dám tin, càng không dám nghĩ đứa trẻ năm xưa quỳ khóc van xin ông hãy tha cho ba mẹ mình, đã chết chìm trong biển lửa lại có thể còn đường sống sót mà đứng sừng sững ở trước mặt ông.
Không! Tuyệt đối không thể!
"Tôi đoán là giờ phút này ông hẳn là phải có câu trả lời rồi chứ?" Hứa Dĩnh Hàn chậm rãi đi đến đứng trước mặt
Hứa Cảnh Gia, lại nói:
"Đứa trẻ năm xưa của nhà họ Hứa ông có thể quên, nhưng cái tên Hứa Hùng đời này ông bắt buộc phải nhớ!"
Hứa Cảnh Gia kinh hãi hết nhìn Hứa Dĩnh Hàn rồi lại nhìn sang Ngải Khinh, chỉ tay căm tức mà nói: "Hai người...
được lắm! Giỏi lắm! Lẽ ra năm đó tôi nên tiêu diệt triệt để các người, Hứa Hùng, Liên Châu, Ngải Khinh... và cả lão già Hứa Minh nữa, đều là một lũ đáng chết!"
"Im ngay!" Trong mắt Hứa Dĩnh Hàn bấy giờ chỉ toàn là lửa hận: "Ông không có tư cách gọi tên ba mẹ tôi, càng không có tư cách nhắc đến ông nội!"
Hứa Dĩnh Hàn chưa một ngày nào quên đi cái chết của ba mẹ mình, vào cái đêm ông nội thổ huyết chết vì trúng độc hắn lại càng ám ảnh không quên.
Cùng một cách thức, cùng một thủ đoạn, tất cả đều từ một tay Hứa Cảnh Gia.
Nếu không phải trong suốt những năm qua Hứa Dĩnh Hàn vẫn luôn điều tra chân tướng về cái chết của ba mẹ mình thì e là đến cả ông nội chết oan hắn cũng không biết.
Hứa Dĩnh Hàn đững giữa một bầu không khí tối đen bao trùm, ánh mắt lạnh lùng lại sắc bén nhìn thẳng vào ông ta.
Đôi mắt hắn lúc này đỏ rực, nhịp tim đập mạnh liên hồi, nhưng không phải vì sợ hãi tên ác quỷ trước mặt mà vì cơn giận dữ và nỗi đau đớn khó có thể diễn tả thành lời.
Đối diện hắn, kẻ thù mà hắn đã ôm hận ghim sâu khuôn mặt đó vào tận xương tủy, một khuôn mặt quen thuộc đến mức tưởng chừng như mọi thứ chỉ vừa mới xảy ra vào hôm qua.
Vậy mà bây giờ, vẻ mặt ấy vẫn là một cái vẻ tự mãn và tàn ác hả hê, không chút lòng ân hận.
Hứa Dĩnh Hàn cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng khi nhớ lại hình ảnh ba mẹ và ông nội của mình đều lần lượt chết dưới tay người chú ruột thịt ấy, sự đau đớn cùng căm thù trong hắn càng lúc càng dâng cao.
Đôi tay Hứa Dĩnh Hàn siết chặt thành nắm đấm, mắt vẫn nhìn theo từng biểu hiện của Hứa Cảnh Gia, giây sau liền hét lên hỏi: "Tại sao?"
Hứa Cảnh Gia nhìn hắn rồi cười, một nụ cười coi thường thấy rõ: "Bởi vì bọn họ đáng chết, rõ ràng tôi mới là máu mủ ruột thịt của ông ấy, dựa vào cái gì mà một đứa con hoang như Hứa Hùng lại được kế thừa toàn bộ tài sản, còn tôi lại chỉ là một cấp dưới của hắn."
"Thiển cận!"
"Ông vừa nói gì cơ?"
Ông lớn nâng cây gậy chống lên rồi chỉ thẳng vào mặt Hứa Cảnh Gia rồi nói: "Tôi nói ông là một kẻ vừa vô dụng lại suy nghĩ nông cạn, ngài Hứa Minh không phải là giao toàn quyền thừa kế sản nghiệp cho Hứa Hùng mà chỉ là muốn nhờ Hứa Hùng giúp đỡ một kẻ ngu dốt như ông mà thôi."
Hứa Cảnh Gia nghiến chặt hàm răng, nhìn ông lớn như không thể tin được: "Ông nói vậy là ý gì?"
Ông lớn "hừ" nhẹ một tiếng: "Vẫn chưa nhận ra được vấn đề sao? Năm đó là kẻ nào ăn chơi trác táng, làm loạn khắp nơi để Hứa Hùng phải đích thân tự mình đứng ra giải quyết toàn bộ những việc làm xấu hổ đó của ông? Ông trách ngài Hứa Minh trọng dụng Hứa Hùng hơn mình, nhưng lại không chịu nhìn nhận ra bản thân mình kém cỏi đến mức nào, mọi thứ của ông trước giờ đều vẫn thuộc về ông, Hứa Hùng không đoạt lấy thứ gì của ông cả."
Hứa Cảnh Gia có cảm giác hai chân mình mềm nhũn, bất giác lảo đảo về phía sau, nhưng trên mặt vẫn không một chút gì gọi là ân hận hay hối lỗi.
"Ba cần gì phải nói lý với loại người không bằng súc sinh này, ông ta lấy đi của con bao nhiêu mạng, con sẽ đòi lại bằng hết!"
Hứa Cảnh Gia nhìn thấy được sự hận thù trong đôi mắt Hứa Dĩnh Hàn ngày càng đậm, ông ta bỗng nhếch nhẹ khóe môi, bầu không khí dần trở nên nặng nề ảm đạm, nồng nặc mùi nguy hiểm cận kề.
Cuối cùng ngày này cũng tới.
Chỉ trong chốc lát, giọng nói lạnh lùng của Hứa Cảnh Gia ra lệnh không chút do dự lưu tình, những tên núp lùm trong bóng tối chỉ chờ mỗi thời cơ ấy, từng tên từng tên lập tức lao ra...
Kết thúc tất cả.
Hứa Dĩnh Hàn bị nhóm người bao vây, chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu ra hiệu cho ông lớn.
Ông lớn cũng hiểu, liền tránh sang một bên, ân oán của hắn nên để hắn tự mình kết thúc.
Giây sau, mọi người chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo không chút tia ấm của Hứa Dĩnh Hàn:
"Ông có dám cược với tôi ván này không? Nếu tôi thua, ông muốn gì cũng được, nhưng nếu ông thua... Hứa Cảnh Gia ông phải tự mình đi đầu thú, ông phải trả giá cho những tội lỗi mà mình đã gây ra."
Khóe môi ông ta nhếch lên một nụ cười tự đắc: "Hừ! Được."
Tiếp đó, lần lượt từ Lâm Quyền, A Phong, Viễn Minh, Minh Lễ, Hàn Tam, rồi đến Hàn Tứ... từng người từng người chậm rãi tiến vào.
Doãn Tử ở lại với nữ chủ, bởi cô biết, với thân thủ của bọn họ thì chẳng cần đến cô phải tốn công vào trong giúp SỨC.
"Dĩnh Hàn." Là Lâm Hy đang gọi hắn.
Hứa Dĩnh Hàn quay lại nhìn cô, gật đầu mỉm cười như ngầm đồng ý với những lời dặn dò còn chưa được cô gái nhỏ tuôn ra đến miệng.
Sau đó hắn không nói lời nào, chỉ huy mọi người chia ra giải quyết.
Khoảng trời đêm rơi vào hỗn loạn, những tiếng bụp bụp hòa lẫn với tiếng người la hét không ngừng, dần dần còn vang cả tiếng vũ khí va chạm.
Đây cũng là lần hiếm hoi Hứa Dĩnh Hàn đích thân ra tay, phía đối thủ cũng biết, thân thủ của mỗi một người ở đây đều không thể xem thường, thân phận lại càng không hề tầm thường, nhưng ngoài nghe lệnh chủ nhân thì bọn chúng còn biết làm gì? Bọn chúng chỉ có thể liều mạng mà đánh.
Lâm Quyền phối hợp yểm trợ bên cạnh Hứa Dĩnh Hàn, giờ phút này đôi anh rể em vợ lại ăn ý nhau một cách hoàn hảo.
Một tên phóng nhanh về phía Lâm Quyền, cậu phản ứng nhanh lách người tránh được nhát chém, sau đó cả hai liền bị bao vây, trên tay bọn chúng đều cầm hung khí.
Hứa Dĩnh Hàn phía trước, Lâm Quyền phía sau, cả hai không hẹn mà cùng thả chân thụt lùi, khuôn mặt hai người rõ ràng không chỉ có mỗi lạnh lùng ảm đạm mà còn thêm phần phấn khích, như thể đang nói với kẻ địch rằng.
Chúng mày cứ chuẩn bị nhận thua đi.
Một tên nhân thời cơ lao đến, chuẩn bị vụt xuống con dao thì Hứa Dĩnh Hàn đã nhanh hơn một bước, nắm chặt lấy tay kẻ đó rồi bất ngờ vặn ngược, tiếng la thảm thiết vang lên, con dao trên tay cũng văng xa theo lực tay của hắn.
Lâm Quyền đứng ở một bên cười đắc ý, có Hứa Dĩnh Hàn cậu chẳng cần phải động tay động chân gì nhiều, chỉ việc hưởng thụ cảm giác kẻ địch chưa kịp tấn công liền đã gục.
Con dao lại một lần nữa phóng tới, hai người phối hợp ngả người tránh được mũi dao, khi lực dao thứ hai vụt ngang, cả hai đồng thời cúi xuống, đến khi thẳng người thì một nhát dao lại tiếp tục vung tới, Hứa Dĩnh Hàn nắm lấy cổ áo sau gáy Lâm Quyền kéo mạnh cậu lùi về sau.
Bấy giờ mới là trận đấu tay đôi thực sự.
Bên phía ba người A Phong, Viễn Minh, Minh Lễ, những đòn tấn công phối hợp cực kỳ hoàn hảo.
Bọn chúng đều là đội vệ sĩ đi theo Hứa gia nhiều năm, thân thủ cũng không thể xem thường.
Từng cú đấm mạnh mẽ của A Phong lần lượt nhắm trúng điểm yếu của kẻ địch, cùng với những đòn chí mạng của
Minh Lễ và Viễn Minh, bọn chúng không kịp phản kích, cũng không còn khả năng chống trả.
Bên phía Hàn Tam, Hàn Tứ lại có vẻ thuận lợi hơn rất nhiều, đụng độ với những kẻ dường như chỉ mới bập bẹ vào nghề còn non nớt, Hàn Tứ thì lại không muốn mang tiếng ăn hiếp tiểu địch cho nên chỉ đành ban tặng cho chúng vài dấu tay xem như cảnh cáo.
Cuối cùng, bọn chúng bị đánh bại, tất cả đều sống nhưng mọi sự hỗn loạn đều chìm vào im lặng.
Thắng thua đã rõ, chỉ chờ bên kia khuất phục đầu hàng thì tất cả đều sẽ thật sự kết thúc.
"Nói lời phải giữ lấy lời." Bất ngờ ông lớn hô to.
Tất cả mọi người nơi đây đều biết... lời này của ông lớn là dành cho kẻ nào.
Giờ phút này, không chỉ có Hứa Dĩnh Hàn nặng nề chờ đợi, mà còn có cả Lâm Hy, cô như thể đang nín thở ngay tại giây phút này.
Nhưng nếu dễ dàng khuất phục thì đã không phải là Hứa Cảnh Gia.
Lâm Hy và Hứa Dĩnh Hàn vốn dĩ đã có được câu trả lời, thế nhưng lại vẫn hy vọng một kẻ độc ác xảo quyệt như
Hứa Cảnh Gia sẽ có một ngày biết đường hối lỗi.
Toàn thể trố mắt nhìn Hứa Cảnh Gia cứ thế không biết xấu hổ mà leo lên xe chuẩn bị phóng đi, thế nhưng vào lúc này, tiếng còi inh ỏi từ phía đằng sau không ngừng vọng lại, làm cho mọi dây thần kinh trên người Hứa Cảnh Gia như bị đông cứng.
Ánh mắt ông ta theo phản xạ nhìn sang gương chiếu hậu, thoáng chốc, mặt đã cắt không còn một giọt máu.
Là kẻ nào đã báo cảnh sát?
Rất nhanh, Hứa Cảnh Gia đã có được câu trả lời.
Bên cạnh đoàn xe cảnh sát là một bóng người vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức trên người cậu có bao nhiêu vết bớt, bao nhiêu nốt rồi, Hứa Cảnh Gia đều biết rõ mồn một.
Cậu thiếu niên ấy từng bước đi đến bên cạnh cửa xe ông, nhỏ giọng: "Ba... tất cả nên kết thúc rồi.
Mắt Hứa Chí Hâm nhìn thẳng vào mắt ba mình, trong ánh mắt hiện rõ sự quyết tâm nhưng không khó để nhìn ra cả sự thương cảm của cậu.
"Ba, con không biết ngày đó ba đã phải trải qua những gì để rồi phạm phải tội lỗi lớn như vậy, nhưng mà ba à, ba không thể cả đời cứ sống với gánh nặng mãi như thế được. Con biết trong một thời điểm nào đó hẳn là ba đã cảm thấy rất dằn vặt, thậm chí là bị lương tâm tra tấn, ba hà tất gì mà phải làm khổ chính mình thêm nữa hả ba?"
Hứa Chí Hâm nói với ông bằng tất cả sự trầm ấm, nhưng lại đầy kiên quyết.
Hứa Cảnh Gia vừa tức vừa hận, tức là bởi vì đứa con trai ruột thịt của mình lại cấu kết với người ngoài để bẩy ông, hận là hận chính bản thân mình năm đó làm việc quá sơ suất, để cho Ngải Khinh và Hứa Dĩnh Hàn còn đường sống sót quay về trả thù.
"Ngu xuẩn! Ta là ba của con, con có biết rằng với tội của ba thì trong vòng nửa năm chưa chắc là đã giữ được nổi cái mạng trong tù, con là đang muốn đẩy ba mình vào chỗ chết có đúng không?"
Hứa Chí Hâm cảm nhận được nỗi thống khổ cùng sự run rẩy và sợ hãi của ba mình, nhưng đây là cách duy nhất để ông ấy có thể được thanh thản, sau những tội lỗi mà ông đã gây ra.
"'Ba à, những năm qua ba thật sự sống ổn hay sao? Ba còn có thể có được sự bình yên trong tâm hồn sao? Phận làm con con làm như vậy là bất hiếu, nhưng con càng không thể để cho ba càng lúc càng lún sâu trong vũng bùn tội lỗi này được. Ông nội không có lỗi, hai bác cả càng không có lỗi, những người này đều không phải do chính tay ba hại hay sao?"
Câu cuối này, Hứa Chí Hâm gần như là gào thét lên, phía sau cảnh sát đã thủ sẵn tư thế hành động, chỉ chờ Hứa Chí Hâm khuyên nhủ được ba mình, còn nếu không được, bọn họ sẽ lập tức xông lên.
Những lời nói ấy như một mũi dao đâm vào tận sâu trái tim của Hứa Cảnh Gia, ông bỗng cúi đầu, nước mắt vậy mà lại trào ra.
Trong khoảnh khắc đó, Hứa Cảnh Gia dường như ngộ ra rất nhiều điều, từng giọt nước mắt không ngừng chảy dọc xuống gò má nhăn nheo, sau đó ông thều thào cất giọng: "Ba xin lỗi, Chí Hâm à... ba đã sai..."
Rồi ông lại nhìn sang Hứa Dĩnh Hàn, bàn tay vô thức siết chặt vô lăng. Khuôn mặt cương nghị của ông chất chứa bao nỗi tuyệt vọng, nhưng ông biết, mình không còn lựa chọn nào khác.
Từng giây từng phút trôi qua đều nặng nề, ông nhớ lại những lời của Hứa Chí Hâm, trong vô thức lại hiện lên những hình ảnh về một gia đình hạnh phúc năm đó.
Ông biết mình đã sai, ông thật sự thấy hổ thẹn, nhưng ông không thể để đứa con trai là người thân duy nhất của mình phải chịu sự sỉ nhục và xấu hố vì tội lồi của ông.
Ông vẫn nhìn Hứa Dĩnh Hàn như thế, tay trên vô lăng càng siết chặt hơn, một khắc liền thở dài, rồi nhắm mắt lại:
"Ta xin lỗi."
Giây phút tưởng chừng như Hứa Cảnh Gia thật sự đã nghĩ thông mà giơ tay chịu trói thì đột nhiên, ông bất ngờ đạp mạnh chân ga, chiếc xe với tốc độ kinh người lao thẳng về phía trước, tông qua lan can sau đó thì bay vụt lên không trung trước con mắt kinh hãi của mọi người.
Ngay khoảnh khắc đó, toàn bộ thế giới của Hứa Chí Hâm như ngừng lại, cậu tận mắt chứng kiến chiếc xe của ba mình rơi thẳng xuống vực sâu, sau đó là từng tiếng va chạm vang vọng đinh tai trong đêm tối tĩnh mịch.
Hứa Chí Hâm như bị sét đánh giữa trời quang, hai chân không khống chế được mà run rẩy, rồi khụy xuống, chẳng mấy chốc liền muốn lao cả thân mình xuống vực: "Ba!"
Hứa Dĩnh Hàn bước đến ôm chặt Hứa Chí Hâm cản lại, chính hắn cũng không thể ngờ rằng Hứa Cảnh Gia lại lựa chọn kết cục này.
"Sao ba lại làm như vậy? Ba ơi!" Tiếng gào thét đau đớn xé tan mọi không khí ảm đạm nặng nề.
Đôi mắt Hứa Chí Hâm đẫm lệ, không ngừng giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của Hứa Dĩnh Hàn, cậu lại một lần nữa hét lên, tiếng hét như muốn xuyên thủng bầu trời tối đen u ám.
Hình ảnh ba mình vẫn hiện rõ trong đầu Hứa Chí Hâm, nhưng tất cả đều đã muộn, cậu có lẽ sẽ ân hận cả đời.
Hứa Chí Hâm tuyệt vọng dựa người bên giếng nước, mắt nhìn vô định không nói một lời.
Giờ khắc này, Hứa Dĩnh Hàn biết bản thân không nên quấy nhiễu cậu, cậu cần thời gian để chấp nhận với mọi thứ, chấp nhận cái kết không trọn vẹn này.
Bên vai bỗng có một lực đè nhẹ xuống, Hứa Dĩnh Hàn quay lại, là Lâm Hy đang đau lòng mà an ủi hắn.
Hứa Dĩnh Hàn bất giác ôm chặt lấy cô, bên tai cô nỉ non không ngừng: "Tất cả đều đã kết thúc rồi, đúng vậy, đều đã kết thúc rồi..."
Hốc mắt Lâm Hy dần nóng lên, cô đau lòng vỗ nhẹ lưng hắn.
Hứa Dĩnh Hàn tuy nói như vậy nhưng Lâm Hy biết, tận sâu bên trong hắn thật sự không cam tâm với kết cục này, ngay cả chính cô cũng như vậy.
Kẻ thù chết ngay trước mặt mình, nhưng bọn họ có thật sự cảm thấy vui?
Trên vai bất chợt cảm nhận được sự ẩm ướt, chốc lát lại cảm nhận được đôi vai run lên từng cơn của Hứa Dĩnh Hàn.
Lần đâu tiên, Lâm Hy chứng kiến một người lãnh đạm như hắn lại rũ bỏ hết mặt mũi gục đầu xuống vai cô mà rơi lệ.
•••
1 năm sau.
Buổi chiều hè nắng dịu ấm áp, tiếng cười nói thoải mái ở trên phòng khách vang vọng cả khắp căn biệt phủ.
Phía nhà bếp đông đúc người, từ Chỉ Nhược đến vú nuôi, quản gia rồi lại đến người làm...
Mỗi người mỗi việc nhưng lại ấm cúng khó tả.
Lâm Hy đứng ở cầu thang nhìn xuống mọi người, khóe môi nhếch lên một nụ cười vui vẻ.
Bên ngoài bỗng có tiếng xe, Chỉ Nhược đang khuấy nồi chè lập tức không màng đến nữa, bỏ luôn trên bếp không thèm tắt đã liền vụt nhanh như một cơn gió ra ngoài trước con mắt ngỡ ngàng của 3 người đàn ông đang ngồi uống trà ở phòng khách.
"Ôi con trai, cục cưng của mẹ."
Vừa nhìn thấy Hứa Chí Hâm, đôi mắt Chỉ Nhược liền sáng ngời, bà ân cần lau mô hôi trên trán cậu rồi chủ động đưa tay tới xách giỏ quà: "Đi đường có mệt lắm không con trai? Mau... vào nhà đi, mẹ lấy nước sâm cho con uống."
"Mẹ à, con cũng phải đi từ xa đến mà, sao không thấy mẹ hỏi han ân cần như vậy?" Hứa Dĩnh Hàn làm ra bộ mặt tủi thân nhìn bà, trông thực đáng thương làm sao.
Chỉ Nhược bắt đầu thấy chột dạ mà lắp bắp:
"Thì... thì con là anh, con phải biết chia sẻ tình thương cho thằng bé chứ, với lại... mẹ có hỏi han con kia mà, từng tuổi này rồi mà con còn hơn thua với cả em trai mình nữa à?"
"Vợ à... mẹ thiên vị." Hứa Dĩnh Hàn nhận thấy bản thân mình thua trước bà là cái chắc, liền vội đứng dậy đi kiếm đồng minh.
Lâm Văn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, ông nhấp ngụm trà rồi nhìn bà vợ trẻ con kia của mình, "chậc" một tiếng lại nói: "Nhược Nhược à, không được thiên vị."
"Em đâu có thiên vị..." Đang định bào chữa thêm thì lại bắt gặp ánh mắt sắc bén của ông chồng, Chỉ Nhược rụt người lại nói: "Thằng bé Chí Hâm này nó là phúc tinh của em, em để ý nhiều lần rồi, chỉ cần thằng bé đến chơi thôi là em đánh ván nào liền thắng ván đó."
"Khụ!" Lâm Văn ho nhẹ một tiếng, loại chuyện này mà bà cũng dám nói ra trước mặt bọn trẻ, bà không cảm thấy mất mặt nhưng ông thì có.
Về sau e là Nhược Nhược nhà ông cần phải được ông chỉ giáo nhiều hơn: "Bà, theo tôi lên lầu."
Mấy ngày sau đó, tất cả mọi người tụ họp đông đủ tại buổi khai trương quán cơm gà của A Phong và Doãn Tử.
Hai con người này không biết rằng đã lén lút đi đăng ký kết hôn từ lúc nào, đến tận trước ngày hôm nay Lâm Hy mới được biết.
Ánh mắt dò xét của Lâm Hy không hề che đậy mà nhìn Doãn Tử, lại như đang muốn hỏi tội cô bé: "Doãn Tử, em giỏi lắm! Chuyện lớn như vậy mà tuyệt nhiên lại giấu tôi đến tận bây giờ."
Doãn Tử căng thẳng nuốt ực một cái, giây sau quay đầu cười hì hì với Lâm Hy.
Chuyện của cô và A Phong thật sự là chuyển biển có hơi chóng mặt, thế nhưng lại như nhân duyên đưa đấy mà thuận theo tự nhiên.
Cô vừa vặn thích anh, và anh cũng thích cô nhiều như vậy, kiếp này cô càng không muốn bỏ lỡ, vậy thì cứ thử giao tấm chân tình của mình cho anh đi.
Chỉ là sau khi ra khỏi cục dân chính thì cô liền cảm thấy quyết định của mình có hơi đường đột, vì vậy cô đã giấu nữ chủ đến tận bây giờ.
Doãn Tử ôm lấy cánh tay Lâm Hy làm nũng: "Nữ chủ à chị đừng giận, Doãn Tử biết sai rồi, về sau tuyệt đối không dám tái phạm."
"Hừ!" Lâm Hy vừa thái rau củ vừa giơ thẳng mũi dao hướng về phía cô: "Chỉ lần này thôi nhé."
"Hí hí... Dạ." Doãn Tử nhào đến ôm chầm nữ chủ của mình không ngừng dỗ ngọt.
"Cái quái gì thế này!?"
Thoáng chốc, tất cả mọi người đều dồn mọi sự chú ý đến giọng nói vừa mới phát ra kia.
Hứa Dĩnh Hàn, một người bình thường chỉ ngồi rung chân chỉ huy ra hiệu thuộc hạ, bấy giờ lại đang loay hoay với nồi cơm gà.
Không phải nói rằng phải khuấy nồi cơm cho tơi thì cơm mới chín đều được hay sao? Thế nào mà hắn càng khuấy thì càng thấy cạn nhưng hạt gạo thì vẫn sống nhăn thế này?
A Phong nhìn thấy phút chốc liền bật cười: "Hứa Dĩnh Hàn à, đừng có căng thẳng quá, cơm gà không phải là trận chiến đâu, anh cần phải kiên nhẫn một chút."
A Phong đùa đôi ba câu, lại trông thấy Hứa Dĩnh Hàn như thể sắp phát điên vì nồi cơm hắn khuấy không ngừng tràn ra ngoài.
Đến lúc này thì tất cả mọi người đều không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Hứa Dĩnh Hàn mất mặt muốn chết, liền bỏ lại cho A Phong rồi đi lại chỗ của cô gái nhỏ nhà hắn, cái tay không tự chủ mà xoa xoa cái bụng tròn trịa đang ẩn náu một sinh linh nhỏ bé sắp chào đời.
"Em lại ngồi ghế nghỉ ngơi đi, để anh làm." Hắn dành lấy con dao nhỏ trên tay Lâm Hy, ra hiệu cho cô đi tới ghế.
Nhưng Lâm Hy không lại, vẫn đứng bên cạnh nhìn động tác tay của Hứa Dĩnh Hàn, sau đó cô thỏ thẻ: "Ông xã..."
Hai từ này phát ra từ miệng Lâm Hy chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.
Hứa Dĩnh Hàn nhướng mày. "Làm sao"
Lâm Hy đột nhiên ôm lấy tay hắn: "Sau này mỗi ngày em đều sẽ đến đây phụ giúp Doãn Tử có được không anh?"
"Không được!" Hứa Dĩnh Hàn không cần suy nghĩ liền đã cự tuyệt.
Lâm Hy bất mãn hắng lên: "Tại sao?"
"Em còn không tự nhìn lại xem bụng mình đã lớn thế nào rồi, em không thương em thì cũng phải thương con của chúng ta chứ, không thể làm việc quá sức được."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng!" Hứa Dĩnh Hàn không cho Lâm Hy bất kỳ một cơ hội phản biện nào.
Lâm Hy ôm một cục nghẹn, hậm hực đi đến ghế dài ngồi xuống.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, cô gái nhỏ của hắn từ lúc mang thai tính tình lại trở nên khó ở hơn rất nhiều, nhưng lại đáng yêu quá mức khiến hắn không kìm lòng được: "Thôi được rồi, chỉ cần em muốn anh đều sẽ hộ tống em đi."
Lâm Hy lúc này mới kín đáo mỉm cười, yên lặng ở một bên mà ngắm nhìn hắn.
"Ôi thôi cháy rồi! Thấy chưa? tôi đã bảo hai anh không nên tin tưởng vào tay nghề của cái tên đầu gỗ Viễn Minh rồi mà, thiệt là... " Minh Lễ càm ràm một câu với Hàn Tam, Hàn Tứ.
Sau đó anh càng nói càng hăng, sơ hở là lại lôi chuyện xấu xa của Viễn Minh ra để kể với hai người cho bỏ tức.
•••
Trong góc phố nhộn nhịp đông người, quán cơm gà nhỏ xinh lại vô cùng nối bật.
Lâm Hy, Hứa Dĩnh Hàn.
A Phong, Doãn Tử.
Viễn Minh, Minh Lễ.
Hàn Tứ, Hàn Tam.
Bọn họ dường như chẳng còn rạch ra ranh giới tớ chủ, tất cả đều là những người bạn tri kỷ của nhau.
_END_