Trở Thành Omega Trong Tiểu Thuyết Sinh Tồn

Trở Thành Omega Trong Tiểu Thuyết Sinh Tồn - Chương 22: 22: Bí Mật Thứ Hai




"Đông Lam, hôm nay tôi ngủ chung với cậu được không?" Hoắc Thế "nhút nhát" nhỏ giọng hỏi

"Hả? Chuyện này hơi... kì kì, lỡ như sáng mai Hoắc Thế "ngạo mạn" xuất hiện thì tôi biết trả lời thế nào?" tôi gãi đầu tỏ vẻ lúng túng.

"Không được sao?" gương mặt củaHoắc Thế "nhút nhát" xuất hiện tia u buồn.

Trái tim mong manh của tôi không thể chịu đựng được biểu cảm đáng thương đó, rốt cuộc đành giơ tay đầu hàng.

"Thôi được rồi, cậu có thể ngủ lại đây. Mau ăn hết đồ ăn đi." tôi thở dài.

"Ừm." Hoắc Thế "nhút nhát" nở nụ cười bẽn lẽn, tiếp tục chậm rãi nhai nuốt đồ ăn.

Chà... chắc là không sao đâu.

Cả ba nhân cách đều biết rằng tôi đã phát hiện ra bí mật của họ, nếu Hoắc Thế "ngạo mạn" bị ngắt quãng ký ức thì sẽ tự hiểu mà thôi.

Sau khi ăn xong, Hoắc Thế "nhút nhát" tự động đưa chén dĩa tới để rửa sạch, tôi cũng đi tắm sau một ngày ra ngoài đường đầy khói bụi.
"Cậu cũng đi tắm đi, tôi có đồ ngủ khá rộng chưa dùng tới." tôi lên tiếng, đó là đồ mẹ tôi mua cho, vì màu quá xấu nên tôi đã lựa chọn dự trữ trong tủ tới mức mốc meo.

"Ừm." Hoắc Thế "nhút nhát" khẽ gật đầu, cầm bộ đồ ngủ màu xanh lá chuối mang vào phòng tắm.

Ngoan thật sự... chưa từng thấy Hoắc Thế "nhút nhát" phản đối hay tranh cãi với tôi điều gì.

Có lẽ cậu ấy vẫn còn tự ti với bản thân.

Thời gian sở hữu thân thể của Hoắc Thế "nhút nhát" không nhiều, nếu như cậu ta ngủ đi thì Hoắc Thế "ngạo mạn" sẽ tiếp tục trở về vị trí cũ.

Tôi nhìn lên đồng hồ, mới tám giờ mười lăm, vẫn còn sớm.

Hoắc Thế "nhút nhát" không thích ra ngoài đường, nên tôi định kiếm một bộ phim để rủ cậu ấy coi chung.

Hưʍ... phim kinh dị nhỉ?

Lựa một hồi, tôi đã chọn được một bộ phim kinh dị có vẻ khá thú vị.
"..." tôi không nhịn nhìn sang phòng tắm, Hoắc Thế "nhút nhát" tắm lâu thật đấy.

"Hoắc Thế "nhút nhát", cậu không sao đó chứ?" tôi hỏi.

"Ừm, không sao..." giọng nói yếu ớt từ phòng tắm vang ra.

Một lát sau, cánh cửa phòng tắm mở ra, mùi hương pheromone tỏa ra và ngập tràn khắp căn phòng trọ của tôi.

"!!!" chuyện này thật khó xử!

Bộ đồ ngủ màu xanh lá có hoa văn con vịt hơi chật so với dáng người của Hoắc Thế "nhút nhát", gương mặt của cậu ấy vẫn đỏ ửng một cách kỳ lạ.

"Xin lỗi... cơ thể của tôi không được dễ chịu cho lắm." Hoắc Thế "nhút nhát" lí nhí lên tiếng.

Tôi cũng lúng túng che mũi lại, kiềm chế cơn du͙ƈ vọиɠ đang nhen nhóm bùng cháy "Không sao, tôi đã quá sơ sót rồi. Cậu là Alpha mà."

"Ừm." Hoắc Thế "nhút nhát" ngượng ngùng đáp lại, đột nhiên tiến tới ngồi tư thế quỳ bên cạnh tôi.
"..." cái bộ dạng khép nép này của Hoắc Thế "nhút nhát" thật sự khiến tôi không biết nên làm gì đây.

"Cứ ngồi như bình thường đi, một chút nữa sẽ không sao đâu. Nếu không thì để tôi đi ra ngoài một lát cho thoáng khí." tôi nói.

"Không cần đâu! Như vậy là ổn rồi." Hoắc Thế "nhút nhát" ngay lập tức ngăn cản.

"Được rồi... vậy coi phim nha." tôi bấm con chuột phóng to màn hình trên laptop.

Tôi đột nhiên nghĩ tớ kỹ năng Ẩm Thực Gia của bản thân, tự hỏi rằng liệu có thể tạo thuốc giải cho việc phát tình hay tỏa pheromone hay không.

Ý tưởng nảy ra, tôi vào phòng bếp làm hai ly cam ép đơn giản.

[Nước cam ép(B)

Số lượng: 2

Hiệu ứng: giải nhiệt và giảm sự ảnh hưởng của pheromone xuống 95%]

Ồ... vậy là nó có thể.

Nếu tôi đi bán thuốc ức chế cho Omega và Alpha chắc sẽ giàu to!

"Hoắc Thế "nhút nhát", uống nước cam đi, tôi có buff hiệu ứng kỹ năng." tôi đưa một ly cho Hoắc Thế "nhút nhát".
"Ừm." Hoắc Thế "nhút nhát" cầm lấy ly cam ép và nốc cạn một hơi.

"!!!" Hoắc Thế "nhút nhát" có vẻ hơi kinh ngạc, cậu ấy lẩm bẩm "Là thật, nó hiệu quả ngay lập tức!"

"Ha ha, vậy mà hai tên khó ưa kia dám nói kỹ năng của tôi là vô dụng." tôi tự hào mỉm cười "Không phải chỉ có mỗi kỹ năng tấn công là tuyệt vời, đúng không?"

"Ừm, cậu nói đúng." Hoắc Thế "nhút nhát" quay mặt đi.

"Được rồi, đừng buồn mà, không phải lỗi của cậu đâu. Hiếm khi mới được gặp nhau như vậy, hãy cùng coi phim nào." tôi vỗ vai Hoắc Thế "nhút nhát" an ủi.

"..." Hoắc Thế "nhút nhát" không trả lời, chỉ nhích người sang một chút để chia sẻ chỗ ngồi đối diện với laptop.

Tôi khẽ bật cười, bước tới và ngồi xuống bên cạnh Hoắc Thế "nhút nhát", lúc này hắn không còn ngồi tư thế quỳ mà ngồi co chân và tự nắm cổ tay.
Lấy cái gối ôm gầm đó, tôi điều chỉnh tư thế thoải mái, để bắt đầu coi phim.

Bộ phim kinh dị mà tôi lựa có tên là Vực Thẳm Cuồng Loạn. Kể về những người bị bắt cóc tỉnh dậy trong một hố sau tràn ngập bẫy rập và xác chết, họ buộc phải hợp tác với nhau để rời khỏi nơi đây. Tuy nhiên, càng về sau, do thiếu thức ăn và mâu thuẫn nội bộ, tất cả đều bỏ mạng trừ tên thủ lĩnh. Không có yếu tố gì gây bất ngờ hay thuyết âm mưu đáng sợ nào, thủ lĩnh sống sót nhờ vào sức mạnh và trí tuệ của bản thân. Hắn thoát ra và đối đầu với tương lai không thể biết trước.

Có một điểm khác biệt là việc thủ lĩnh từ một người ngay thẳng, công bằng đã trở nên đa nghi, dè chừng với tất cả mọi người, biến thành một kẻ mưu mô để có thể sống sót.

Liệu bản tính của tôi cũng thay đổi giống như tên thủ lĩnh trong bộ phim không?
Đôi khi tôi tự hỏi bản thân như vậy, nhưng cũng không đặt nặng vấn đề đó.

Ai rồi cũng thay đổi.

Giống như tôi từ một độc giả trở thành một nhân vật trong tiểu thuyết.

"Phim hay không?" tôi hỏi

"Cũng tạm." Hoắc Thế "nhút nhát" trả lời.

"Tôi đi trải đệm, ngồi xem phim xong mỏi lưng quá." tôi nói xong liền đứng dậy.

"Ừm." Hoắc Thế "nhút nhát" khẽ gật đầu.

Cả hai đều nằm trên một chiếc đệm nhỏ, đắp chung một cái mền mỏng manh.

Bóng tối buông xuống căn phòng trọ chật hẹp, tiếng quạt điện kêu ù ù, ánh sáng màu cam mờ nhạt từ đèn điện trong con hẻm đường chiếu vào nhà, tôi có thể mơ hồ thấy được đường nét gương mặt và cơ thể của Hoắc Thế "nhút nhát".

Khi tôi từ tư thế nằm thẳng quay nghiêng sang thì thấy được Hoắc Thế "nhút nhát" vẫn đang mở mắt.

Cậu ấy không nói một lời, bàn tay thò lên chạm vào má của tôi, động tác nhẹ nhàng và trôi chảy như đã vô cùng quen thuộc.
Hoắc Thế "nhút nhát" ép người lên tôi, một nụ hôn chậm rãi và vương vấn, môi chạm môi, lưỡi chạm lưỡi, quấn quýt xoắn vào như mật ong và trứng gà đang hòa trộn lại.

Tôi không hề cảm thấy bất ngờ hay đột ngột, cũng không hề phản kháng, một cảm giác lâng lâng đắm chìm vào sự ngọt ngào và mềm mại, mùi hương hoa hồng nhẹ nhàng phảng phất quanh chóp mũi.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cậu ấy hơi nghiêng đầu, hôn nhẹ lên cổ tôi rồi thì thầm "Đây là bí mật của chúng ta, đừng nói cho bọn họ nhé?"

Ý cậu ấy chỉ "bọn họ" là Hoắc Thế "ngạo mạn" và Hoắc Thế "điên cuồng".

Tôi cảm thấy bản thân thật kỳ lạ, rõ ràng tôi vẫn đang tức giận với Hoắc Thế "ngạo mạn", vậy mà lại chấp nhận nụ hôn và sự gần gũi của Hoắc Thế "nhút nhát".

Không biết nữa, đừng hỏi tôi.
Tôi cũng không hiểu bản thân đang làm gì thế này.

"Ừm." tôi đáp lại lời của cậu ấy.

Chúng tôi đã có bí mật thứ hai để giấu kín.