Trở Thành Omega Trong Tiểu Thuyết Sinh Tồn

Trở Thành Omega Trong Tiểu Thuyết Sinh Tồn - Chương 14: 14: Thành Phố Tàn Lụi




Con đường được phủ một lớp kim loại giống hệt cánh cổng, khi tôi băng qua một cây cầu nhỏ, cảnh tượng lộng lẫy xuất hiện ngay trước mắt.

Thật không ngờ rằng phía sau cánh cổng bạc là một thành phố máy móc đổ nát theo phong cách Steampunk, một phiên bản khoa học viễn tưởng vô thực thời Victoria.

Tôi sững sờ mất vài giây trước cảnh tượng đồ sộ và tráng lệ của nó.

Sự tức giận và phẫn nộ đã vơi bớt đi phần nào.

Khung cảnh này thật tuyệt đẹp, tôi có lẽ sẽ không giờ được nhìn thấy trực tiếp nếu sống ở thế giới trước.

Tôi thật sự lạc vào thế giới viễn tưởng chỉ có trong giấc mơ hoặc tiểu thuyết.

[Phát hiện kẻ đột nhập!]

Một tiếng còi inh ỏi vang lên, những các cỗ máy hư hỏng rải rác xung quanh bắt đầu chuyển động với ánh mắt điện tử đỏ lòm.
[Cư dân Thỏ(B) phát hiện kẻ thù.]

[Cư dân Búp bê(C) phát hiện kẻ thù.]

[Cư dân Thỏ(B) phát hiện kẻ thù.]

[Cư dân Thỏ(B) phát hiện kẻ thù.]

[Cư dân Quạ(A) phát hiện ra kẻ thù.]

...

Những con robot cũ nát di chuyển một cánh cứng ngắc tiến về phía tôi, khi tôi lùi lại và chạy sang con hẻm bên phải, bọn chúng liền lao tới với tốc độ chóng mặt.

Đám robot di chuyển quá nhanh!!!

Tôi đã ăn bánh mì để tăng phần trăm nhanh nhẹn, nhưng điều đó chỉ giúp tôi miễn cưỡng duy trì khoảng cách với cư dân robot.

Vụt!

Tôi nhảy lên một cầu thang của một tòa nhà ngẫu nhiên, những con robot đã mất phương hướng và đâm sầm vào cuối chân cầu thang.

Những con còn lại nhảy lên và tiếp tục đuổi theo tôi.

Cấu trúc của các tòa nhà vô cùng lộn xộn, tôi không biết được bản thân đang đi đâu về đâu.

Thể lực và mana của tôi bị bào mòn, nhưng đợt truy đuổi vẫn chưa dừng lại dù chỉ một giây.
Rầm!

Chết tiệt!

Một ống nước bắt ngang qua hai cầu thang nối, tôi đã bị vấp ngã.

Khoảng cách giữa tôi và đám robot thu hẹp trong nháy mắt.

Đây là kết thúc rồi sao?

Tôi mỉm cười chua chát, vì cơn tức giận mà rời xa sự bảo hộ của các nhân vật phản diện, bỏ qua những nỗ xây dựng mối quan hệ.

Vì sở thích mà chọn một kỹ năng ẩm thực, cho nên hiện tại mới không có sức phản kháng.

Có lẽ... tôi đã chọn khá nhiều bước đi sai lầm.

Lâm Như... tác giả thân yêu...

Chắc tớ không thích hợp làm nhân vật chính trong tác phẩm của cậu rồi.

Tôi nhắm mắt lại và chờ đợi cái chết.

[Kỹ năng Ân sủng của Nữ thần(LS) được tự động kích hoạt.]

"..."

Hưm?

Tại sao lại im lặng như vậy?

Tôi e ngại mở mắt, nhận ra một con robot hình người xuất hiện trước mặt tôi, xung quanh là những con robot động vật đang chờ đợi mệnh lệnh.
"Cậu là một sinh linh được vị thần quý mến!" Robot hình người nói một cách máy móc, nhưng biểu cảm lại vô cùng sinh động, tới mức tôi có thể nhận ra nó đang trong trạng thái kinh ngạc và ngỡ ngàng.

"Đứa con cưng của Thần! Hào quang của Thần! Tôi chưa từng nhìn thấy thợ săn nào giống như cậu!" Robot hình người phấn khích hét lớn.

Tôi gãi đầu một cách mơ hồ.

Ờ... hẳn là do kỹ năng Ân sủng của Nữ thần gây ra chăng?

Robot hình người trở lại tư thế nghiêm chỉnh như một quý tộc "Xin lỗi, tôi đã thất thố rồi. Xin được giới thiệu, tôi là Araniochon, người quản lý của khu tháng mười hai của thành phố Eutopia. Hãy thứ lỗi cho hành động thô lỗ của các cư dân thành phố, bọn họ không biết ngài là khách quý."

"Vâng... không sao." tôi lắp bắp đáp lại, cố gắng moi móc ký ức của bản thân để diễn giải tình trạng hiện tại có ý nghĩa gì.
"Không biết liệu tôi có thể nghe quý danh của ngài?" Araniochon hỏi với vẻ mặt mong đợi.

"Tôi là Đông Lam." tôi đáp lại.

"Ngài Lam, tôi xin phép đưa ngài tới tòa nhà trung tâm để mở tiệc chào đón." Araniochon cúi đầu, sau đó ra lệnh cho các cư dân đưa tôi tới địa điểm cần đến.

Con robot này... hoàn toàn không cho tôi có ý định từ chối.

Mang tâm trạng sợ hãi và bối rối, tôi dần tiến sâu vào căn cứ của quái vật.

Điều này thật bất thường.

Tôi nghĩ là nó sẽ không xuất hiện trong tiểu thuyết, hay là Lâm Như từng đề cập đến nó.

Tôi biết phế tích này là thế giới đã tàn lụi, nơi đã bị các vị thần bỏ rơi.

Tuy nhiên, ai cũng sẽ có cơ hội thứ hai.

Vì vậy, phế tích này xuất hiện với tư cách như một hầm ngục thông qua các cánh cổng không gian dẫn tới các thế giới đang được thử thách và sinh tồn.
Giống như vậy, nếu như thế giới ABO thất bại, nó sẽ xuất hiện với tư cách hầm ngục tại một chiều không gian khác.

Một vòng tuần hoàn nối tiếp nhau, sinh sôi và hủy diệt.

Với mới quan hệ cạnh tranh và thù địch như vậy, nhân vật chính chưa từng được quái vật tiếp đãi nồng hậu như vậy.

Hưʍ... liệu người sở hữu kỹ năng Chủ nhân các Thủ lĩnh có được những quái vật tiếp đón nhiệt tình giống như tôi không nhỉ?

Nó là một kỹ năng chưa từng xuất hiện trong tiểu thuyết, nên tôi không thể khẳng định.

Những ánh mắt đỏ rực của các cỗ máy vẫn đang nhìn chằm chằm tôi, như đề phòng vị khách này sẽ bỏ trốn khỏi nơi này.

Bằng một cách nào đó, tôi cảm thấy chuyện này còn rùng rợn hơn việc bị bọn chúng truy sát.

Có 1000 con quái vật ở trong phế tích này.

Nó không nhiều so với sự đồ sộ và rộng lớn của thành phố.
Có lẽ...

Đây là những gì còn sót lại sau khi Tận Thế xảy ra.