Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 57




Edit: Tảo

Beta: Bách bách

Ban nhất là ban trọng điểm, bầu không khí học tập so với lớp khác hoàn toàn bất đồng, mặc dù hôm nay là thứ bảy, bạn học trong lớp hầu hết đều có mặt ở đây.

Giống như là vừa chơi xong trận bóng rổ liền trở về lớp học tập.

Cho nên khi nghe tiếng gọi lớn của tiểu đệ, động tác của đám học sinh trong lớp đều thống nhất nhìn về phía Nguyễn Thanh đang đứng trước cửa, trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc cùng ngoài ý muốn.

Tựa hồ không nghĩ tới Nguyễn Thanh lại tới nơi này, hơn nữa còn tới để...... Tìm người?

Người nào xứng làm vị này giáo bá này tự mình tới tìm a.

Hạ Bạch Y? Hình như là bạn gái giáo bá đi?

Các bạn học lúc này mới nhớ tới bạn trai, bạn gái giáo bá hình như đều ở ban của bọn họ.

Mọi người quay đầu nhìn về phía Bùi Diễn cùng Hạ Bạch Y trong góc.

Bùi Diễn không có biểu tình gì, mà Hạ Bạch Y khi nghe được có người tìm nàng, không chút để ý nhìn về phía cửa, thái độ thập phần không để ý.

Mà khi nghe được người tìm nàng là Tô Thanh, ánh mắt nàng sáng ngời, lập tức đứng lên, sau đó vui vẻ cầm điếu thuốc cùng thẻ ngân hàng hướng phía cửa chạy tới, " Anh Tô Thanh!"

"Anh Tô Thanh! Sao anh lại tới đây? Em đang muốn đi tìm anh đây, em mua xong đồ rồi mà tìm không thấy anh, di động đã bị rớt hỏng trong lúc em chạy đi mua đồ rồi."

Hạ Bạch Y nói xong đem điếu thuốc cùng thẻ ngân hàng đưa qua, nàng cảm thấy chính mình nói quá nhiều liền có chút thẹn thùng, nhìn về phía Nguyễn Thanh hờn dỗi mở miệng, " Anh Tô Thanh, anh vừa mới đi đâu vậy?"

"Có chút việc ra ngoài."

Thái độ Nguyễn Thanh không nóng không lạnh, duỗi tay tiếp nhận điếu thuốc cùng thẻ ngân hàng.

Ngón tay Nguyễn Thanh trắng nõn thon dài, các đốt ngón tay rõ ràng, móng tay được cắt ngắn gọn gàng, dù đang cầm điếu thuốc bộ dáng cũng thập phần xinh đẹp, điếu thuốc ngược lại trở thành một loại vật trang trí, mang đến cho người ta một loại ảo giác giống như tiểu thiếu gia ngoan ngoãn sống trong nhung lụa muốn cậy mạnh mà làm chuyện bất lương.

Hạ Bạch Y cụp mắt xuống sau khi thấy thiếu niên xoay người chuẩn bị rời đi, đầy lưu luyến mở miệng, " Anh Tô Thanh, anh vừa mới tới một lúc, liền muốn đi a......"

Nguyễn Thanh dừng một chút, quay đầu lại nhìn về phía Hạ Bạch Y, thanh âm tràn ngập ý cười cùng sủng nịnh: "Làm sao vậy? Luyến tiếc tôi?"

Vì để tiện nhìn người, Nguyễn Thanh quay đầu lại, phần cằm hơi nâng lên, đuôi mắt phượng hơi nhếch lên, cho người ta một loại cảm giác cao cao tại thượng, như thể vạn vật ở trên đời đều không để vào mắt.

Ngạo mạn, kiêu ngạo, cũng đầy tự phụ.

Mà hướng cậu nghiêng đầu lại là bên trái, viên hồng ngọc đeo trên tai trái rực rỡ lóa mắt, tua rua bởi vì động tác của cậu mà đong đưa, điểm cho gương mặt trắng nõn tinh xảo của cậu thêm vài phần yêu diễm.

Ngày thường thiếu niên luôn là một bộ dáng ngạo mạn, khí chất kiêu ngạo luôn là sẽ làm người khác chán ghét, dễ dàng xem nhẹ diện mạo, nhưng khi thiếu niên ngoái đầu nhìn lại liếc mắt một cái, quả thực kinh diễm đến tận xương tủy.

Đám học sinh ban nhất mở to hai mắt nhìn, tựa hồ là ngày đầu tiên nhận thức được thiếu niên.

Cái kia ác ma...... trước giờ đều như vậy sao?

Cẩn thận ngẫm lại bọn họ đối với dung mạo lúc trước của Tô Thanh tựa hồ cũng không có gì ấn tượng, bởi vì bản thân không dám nhìn kỹ "hắn", mỗi lần thấy bóng dáng xa xa của "hắn" đều cúi đầu nhanh chóng rời đi.

Hơn nữa âm thanh của thiếu niên còn mang theo ý cười cùng sủng nịch làm cho tim của người khác nhịn không được đập nhanh hơn như thể đó là người cậu yêu sâu sắc, căn bản không một ai có thể cự tuyệt.

Trách không được tại sao lại có nhiều người sợ "hắn", cũng như cũ sẽ có nhiều người tre già măng mọc muốn trở thành đối tượng của "hắn".

Hạ Bạch Y ngốc ngốc nhìn thiếu niên, yết hầu nhỏ đến không thể phát hiện giật giật, vài giây sau mới phản ứng lại, nàng đỏ mặt ngượng ngùng cười cười, "Đương nhiên luyến tiếc a, đây là lần đầu anh tới tìm em mà."

Tiêu Thời Dịch lúc này đang ngồi làm bài tập trong lớp, hắn dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn thoáng qua Hạ Bạch Y, đứng lên hướng Nguyễn Thanh đi tới, "Tô ca, anh như thế nào lại tự mình tới đây? Là có chuyện gì sao?"

"Nếu có chuyện gì thì phân phó cho em một tiếng là được." 

"Không có gì, tới lấy thuốc." Nguyễn Thanh xoay điếu thuốc trong tay, nhàn nhạt mở miệng.

Tiêu Thời Dịch nhìn về phía thiếu niên, trầm ổn mở miệng, "Tại sao anh không kêu Mạc Nhiên tới lấy?"

Lúc trước chuyện của thiếu niên đều là Mạc Nhiên làm, hoặc là nhờ một tiểu đệ khác tới lấy, hoặc là hắn từ bên này đưa đồ qua, loại tình huống tự mình tới này không thể nói là hiếm thấy, mà là chưa từng có qua.

Cho nên thiếu niên không có khả năng đơn thuần là vì tới để lấy điếu thuốc.

Tiêu Thời Dịch nhớ tới hình ảnh trên sân thể dục thiếu niên chủ động ôm Hạ Bạch Y, ánh mắt của hắn bắt đầu u ám.

Là vì...... Muốn gặp Hạ Bạch Y sao?

Tiêu Thời Dịch không nghĩ tới sau khi hắn nói xong, sắc mặt thiếu niên trực tiếp thay đổi.

"Đừng nhắc hắn trước mặt tao." Nguyễn Thanh mặt vô biểu tình nhìn lướt qua Tiêu Thời Dịch, rõ ràng chính là đang tức giận, liếc mắt một cái liền nhìn ra cậu cùng Mạc Nhiên đã xảy ra chuyện xích mích.

Tiêu Thời Dịch nhướng mày, không có hỏi lại.

Hạ Bạch Y nhìn sắc mặt Nguyễn Thanh, lập tức tươi cười xán lạn ôm tay Nguyễn Thanh, kiều thanh mở miệng, "Ai nha, anh đừng nghĩ đến những chuyện không vui đó nữa, anh còn chưa có vào phòng học của em lần nào, tới cũng tới rồi, liền vào ngồi đi."

kiều thanh: giọng nói yêu kiều

Hạ Bạch Y vừa nói vừa kéo Nguyễn Thanh vào trong phòng học, nhưng nàng tựa hồ là sợ thiếu niên cự tuyệt cùng nổi giận, dùng lực cũng không quá mạnh, nếu như không muốn đi thì lúc nào cũng có thể tránh thoát nàng.

Bất quá Nguyễn Thanh vốn là muốn đi vào phòng học, cho nên cũng không giãy giụa, theo lực kéo của Hạ Bạch Y liền cùng nàng bước vào phòng học.

Phòng học ban nhất cùng ban 26 hoàn toàn bất đồng, trên bàn mỗi người đều chất đầy những xấp tài liệu thật dày.

Chiếc bảng đen chứa đầy những kiến thức, vách tường hai bên phòng học treo đầy danh ngôn khích lệ tinh thần, chỉ cần vào lớp thôi cũng có thể cảm nhận được không khí khẩn trương trong đó.

Thậm chí có chút áp lực.

Dù sao ban nhất thân là ban trọng điểm, chỉ lấy 50 suất đầu tiên, điều đó có nghĩa là loại tình huống này có thể xảy ra xảy ra bất kì biến động nào trong kỳ thi, có thể nói là cạnh tranh thập phần tàn khốc.

Nhưng hiệu quả cũng rất rõ ràng, trường trung học số 1 gần như đã lấp đầy 100 chỉ tiêu tuyển sinh đại học đầu tiên của toàn tỉnh.

Nguyễn Thanh dùng dư quang đến không thể phát hiện quét vài lần hai bên vách tường, cuối cùng tầm mắt cậu dừng ở bức tường trắng phía sau phòng học.

* Dư quang: nghĩa tựa như nhìn thoáng qua

Trên các vách tường khác của phòng học đều treo đầy những hàng chữ động viên, khích lệ nhân tâm và danh ngôn răn dạy, chỉ có bức tường trắng cuối phòng học hoàn toàn bất đồng.

Phòng học ban nhất cũng không tính là nhỏ, mặt sau bức tường trắng cũng cũng rất rộng, trên bức tường có rất nhiều bức tranh, đủ loại kiểu dáng, quỷ dị nhưng lại hài hòa.

Hơn nữa, bên trong còn chứa đầy những chữ ký dày đặc.

Hẳn là những bạn học trong lớp ký tên.

Bất quá những chữ kí kia so với số học sinh trong lớp nhiều hơn, có vẻ như chúng được ký tên từ những bạn học trước. ( câu này kiểu tui đang học lớp 12a1 đi thì đó có nghĩa là chữ ký của lớp tui với của mấy anh chị đi trước.)

Hạ Bạch Y đi rất nhanh, Nguyễn Thanh cũng chỉ vội vàng nhìn thoáng qua sau đó đã bị kéo đến vị trí của nàng, ngồi xuống chiếc ghế trước mặt nàng.

Hạ Bạch Y thấy Nguyễn Thanh đã ngồi xuống sau đó hướng phía cậu cười cười, sau đó xoay người không màng đây là lớp học, trực tiếp liền ngồi lên đùi Nguyễn Thanh, dùng tay ôm cổ cậu.

Toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, phảng phất như đã làm rất nhiều lần.

Nguyễn Thanh trăm triệu lần không nghĩ tới nàng sẽ ngồi lên đùi mình, trực tiếp ngây dại, ở thời điểm Hạ Bạch Y ngồi xuống cậu theo bản năng giơ hai tay lên, sợ mình đụng tới Hạ Bạch Y.

Tuy nhiên, khi giơ tay lên cậu đã kịp phản ứng, từ từ vòng tay quanh eo Hạ Bạch Y.

Nếu không chú ý động tác, liền phảng phất như là cậu chủ động ôm Hạ Bạch Y.

Trong phòng học một mảnh tĩnh mịch, chỉ còn lại âm thanh nũng nịu của Hạ Bạch Y.

" Anh Tô Thanh, ngày mai...... Em có thể đến nhà anh chơi được không?"