Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 55




Edit: Tảo

Beta: Bách Bách

Tuy rằng bị nam nhân uy hiếp, nhưng trên người hắn hoàn toàn không có sát ý, sự tàn nhẫn cũng chỉ biểu hiện ra ngoài.

Hắn chỉ muốn dọa cậu, chỉ thế thôi.

Chẳng qua diễn xuất của hắn chưa đủ chân thực, cũng không đủ tàn nhẫn, vì góc độ và lực đạo khi cậu bị kéo ngã, cậu nhất định sẽ bị nam nhân ngã đè trên mặt đất mới đúng, giống như lúc trước khi bị Tống Ngọc xô ngã.

Nhưng cố tình là nam nhân kia dù bị đau đến mức đứng không đứng nỗi, vẫn một mực theo bản năng bảo vệ cậu.

Cho nên bề ngoài Nguyễn Thanh cũng chỉ là giả vờ hoảng loạng sợ hãi, tựa như thật sự bị nam nhân dọa sợ.

Trên thực tế nội tâm cậu thập phần bình tĩnh, đại não cũng không có chút hoảng loạn nào, còn chuyển động rất nhanh là đằng khác.

Hơi thở của một người có thể thông qua nhiều cách để thay đổi, muốn biết người đó là ai tuyệt đối không nên dựa vài hơi thở để phán đoán đối phương.

Nguyễn Thanh đã sớm biết rõ đạo lý này, cho nên cậu từ trước đến nay chưa bao giờ phán xét dựa trên một cơ sở duy nhất làm điều kiện để phán đoán.

Tuy rằng hơi thở không quá giống nhau, nhưng nếu trực giác không sai, người nam nhân này vô cùng có khả năng chính là cái người cậu chạm mặt trong phòng tắm ngày hôm qua.

Hắn vẫn luôn theo dõi cậu?

Đây có phải là NPC giống với Ôn Lễ đều là NPC đặc thù của phó bản không?

Manh mối quá ít, với cả hai NPC Mạc Nhiên cùng Tiêu Thời Dịch cũng quá đặc thù đi, càng miễn bàn tới một cái gương kì quái, rất khó phán đoán ai mới đủ điều kiện là "hắn".

Bất quá mặc kệ là ai, đều tồn tại một mối liên kết to lớn nào đó với Trường Trung Học Số 1, hẳn là có thể ở bên trong Trường Trung Học Số 1 tìm được dấu vết để lại.

Nhưng Trường Trung Học Số 1 rất lớn, là tòa nhà trung học tốt nhất trong toàn thành phố và không kém gì một tòa nhà trung học quý tộc, chiếm diện tích gần như không khác gì một tòa nhà đại học bình thường, nếu cứ lang thang không có mục tiêu đi tìm manh mối liền tựa như mò kim đáy biển, thời gian mười ngày hiển nhiên không đủ.

Chắc chắn sẽ có một nơi nào đó tồn tại đặc thù trong trường.

Nguyễn Thanh tin chắc, có lẽ cậu cũng biết sự tồn tại đặc thù kia là chỗ nào.

Ban nhất.

Giống như ở phó bản trước, người chơi tiến vào đều quay xung quanh ở phụ cận trung tâm phó bản, chỉ là xem người chơi có thể hay không phát hiện ra chỗ kia hay không thôi.

Phó bản này so với phó bản trước cần phải xác nhận thêm một chút, phó bản trước bởi vì chạy trốn khỏi sát thủ của phòng livetream mới là chủ đề của phó bản, cho nên vận khí thật tốt mới có thể phát hiện trung tâm phó bản là bệnh viện.

Mà ở trong phó bản này, mặc kệ là người chơi, hay là cậu cùng với các tiểu đệ của cậu, cơ hồ đều liên quan đến ban nhất.

Nguyễn Thanh không cảm thấy đây là trùng hợp, trong phó bản tất nhiên sẽ không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.

Ban nhất nhất định có chỗ đặc thù.

Nguyễn Thanh sở dĩ cho rằng địa phương đặc thù là ban nhất, mà không phải ban 26, nguyên nhân rất đơn giản.

Bởi vì ngày đầu tiên Nguyễn Thanh ở đây liền phát hiện, ban 26 chỉ có cậu là người chơi, hơn nữa nghiêm túc  mà nói, cậu còn là người chơi đặc thù, cậu cùng NPC đều là một loại, mà không phải các người chơi bình thường khác.

Về phần ban nhất, rõ ràng có tới vài người chơi, còn có NPC tiểu đệ Tiêu Thời Dịch cực kỳ đặc thù, cho nên vị trí then chốt hiển nhiên phải là ban nhất.

Nhưng cậu đang ở ban 26, phải như thế nào mới có thể quang minh chính đại lên ban nhất?

Tuy Nguyễn Thanh suy nghĩ rất nhiều, nhưng trên thực tế cũng mới qua vài giây, mà nam nhân cũng không có thời gian để Nguyễn Thanh tiếp tục tự hỏi.

Nam nhân trực tiếp duỗi tay bóp chặt chiếc cằm trắng nõn của Nguyễn Thanh, ở thời điểm ánh mắt Nguyễn Thanh hoảng sợ cụp mắt xuống, hắn cúi người lại gần thêm vài phần, âm thanh khàn khàn mở miệng nói, "Lá gan của cậu rât lớn, là do cảm thấy tôi sẽ không giết cậu sao?"

Lực đạo siết của nam nhân không nhỏ, siết cằm Nguyễn Thanh có chút đau, hơn nữa vừa mới bị dao dọa tới, hốc mắt Nguyễn Thanh đỏ hoe, con ngươi hiện ra sắc thái sợ hãi cùng khẩn trương.

Không còn vẻ bình tĩnh như trước, phảng phất như người vừa mới đá hắn không phải là cậu.

Nguyễn Thanh bất an nuốt một ngụm nước miếng, ra vẻ trấn định nhìn về phía nam nhân, lạnh lùng mở miệng, thanh âm tràn ngập uy hiếp, "Anh biết tôi là ai không? Tôi là người thừa kế tập đoàn Tô thị, nếu anh dám giết tôi, ba mẹ tôi tuyệt không sẽ tha cho anh, đến lúc đó anh cũng sẽ không có kết quả tốt lành gì."

* Thực ra khúc này nên xưng mày-tao, nhưng tui thấy ừm... hơi thô nên đổi thành anh-tôi nha.

"Nếu anh để tôi đi, việc hôm nay tôi có thể đảm bảo sẽ không có chuyện gì phát sinh."

Tuy rằng lời nói của Nguyễn Thanh thập phần bình tĩnh, nhưng bởi vì vừa mới bị dao dọa nên trong mắt hiện lên đầy vẻ hoảng sợ, hốc mắt ươn ướt, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy, làm cho người ta có cảm giác tựa như một con mèo yếu ớt đang cố xù lông, gầm gừ đe dọa.

Tựa như một con mồi nhỏ bé yếu ớt tự cho là mình rất bình tĩnh cùng thợ săn đàm phán, trên thực tế lông mao cả người đã sớm bởi vì sợ hãi mà dựng đứng lên, cả người đều tản ra hơi thở yếu ớt lại đáng thương.

Lúc này thiếu niên không hề giống bộ dạng tiểu thiếu gia kiêu ngạo thường ngày.

Có lẽ từ trước đến nay đều như vậy, thiếu niên sở dĩ cậy vào hậu thuẫn cường đại ở sau lưng mà thôi, bản thân vốn yếu ớt đến nỗi ai cũng có thể bắt nạt được, nếu thiếu đi hậu thuẫn đại khái liền giống như một chú mèo con mất đi sự bảo hộ của chủ nhân, ngay cả cào người cũng sẽ không thấy đau.

Nam nhân cứ như vậy nhìn thiếu niên vài giây, không hề đem uy hiếp của cậu để vào mắt, hắn cười lạnh một tiếng, "Nếu thả cậu đi, Tô gia chắc hẳn cũng sẽ không bỏ qua cho tôi đúng không? Còn không bằng kéo theo cậu cùng chết chung."

"Dù sao có Tô thiếu gia đi cùng, trên đường cũng sẽ không mệt."

Ngữ điệu nam nhân thập phần nghiêm túc, tựa hồ giống như không hề nói đùa, hơn nữa ánh mắt nam nhân lạnh lùng đến đáng sợ, nhìn Nguyễn Thanh lại giống như đang nhìn một khối thi thể.

Phảng phất như giây tiếp theo hắn sẽ rút cây dao trên mặt ra và lôi kéo Nguyễn Thanh cùng nhau xuống địa ngục.

Biểu tình Nguyễn Thanh sững sờ, thân thể nháy mắt cứng đờ, mặt gần như đầy máu, cậu mím chặt môi, không nói gì, cũng không dám tiếp tục làm ra động tác gì, chỉ dùng dám ghé mắt nhìn thoáng qua mặt dao, con ngươi xinh đẹp mang theo bất an cùng sợ hãi, sợ nam nhân thật sự làm theo lời hắn nói rút con dao ra giết cậu.

Nam nhân tựa hồ là nhìn ra Nguyễn Thanh sợ hãi, hắn rút con dao trên mặt đất rồi đem đến gần Nguyễn Thanh thêm vài phần rồi lại lần nữa cắm xuống, cơ hồ là cắm ở bên cạnh mặt Nguyễn Thanh, một mặt sắc bén liền như vậy đối diện Nguyễn Thanh.

Chỉ cần hắn hơi nghiêng một chút, đại khái lưỡi dao liền sẽ cắt trúng mặt của cậu.

Rõ ràng dao cũng không có cắm ở trên người của cậu, nhưng Nguyễn Thanh lại phảng phất có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của cây dao,dù ánh sáng mặt trời có chiếu ở trên người cũng không thể xua tan đi cái lạnh kia.

Nguyễn Thanh con ngươi sợ hãi càng sâu vài phần, hốc mắt cũng chức đầy nước mắt, phảng phất giây tiếp theo nước mắt liền chảy ra.

Thân thể cậu cứng ngắt, không dám nhúc nhích.

Khóe mắt nam nhân hơi cong, tựa hồ cực kỳ hài lòng đối với bộ dạng sợ hãi của Nguyễn Thanh, nghẹn ngào cười ra tiếng, "Sợ? Thời điểm đá tôi không phải rất dũng cảm sao? Như thế nào? Tiểu thiếu gia Tô gia cũng sẽ sợ hãi?"

Ngữ điệu nam nhân tràn ngập mỉa mai, như thể anh ta không thể chịu đựng được sự yếu đuối và kém cỏi của Nguyễn Thanh.

Khóe mắt Nguyễn Thanh rưng rưng, thân thể run rẩy, mấp mấy môi mỏng không nói gì.

Nam nhân nhìn trước mắt mặt mày buông xuống thiếu niên đáy mắt sâu thẳm vài phần.

Thiếu niên từ trước đến nay trương dương ương ngạnh, ít có thời điểm ngoan ngoãn như hiện tại, ngoan ngoãn đến mức làm cho người ta càng muốn làm những việc quá đáng hơn.

Thực sự giống như đang bắt nạt một thiếu gia cao quý yếu đuối vậy.

Nam nhân vươn ngón trỏ, lau sạch nước mắt còn chưa chảy ra ở đuôi mắt thiếu niên.

Nam nhân đại khái là thường xuyên làm việc nặng hoặc là thường xuyên dùng tay, làn da đầu ngón tay có chút thô ráp, hơn nữa dùng sức cũng không đúng lắm, rõ ràng là đang chùi nước mắt lại làm Nguyễn Thanh có chút đau, đuôi mắt nhất thời càng đỏ, giống như vừa mới khóc  thảm một trận xong, thoạt nhìn phá lệ đáng thương.

Nguyễn Thanh tổng cảm thấy nam nhân tay tựa hồ là có chút cân nhắc không chuẩn khoảng cách, lại nhiều lần làm đau hắn, cùng nam nhân theo bản năng bảo vệ hắn không cho hắn té bị thương biểu hiện hoàn toàn bất đồng.

Là cố ý muốn nhìn cậu khóc? Hay là......

Nguyễn Thanh dùng dư quang nhìn lướt qua tay nam nhân, tầm mắt nhỏ đến không thể phát hiện đốn trong nháy mắt.

Bao tay....Da người?

Có khả năng là, nhưng Nguyễn Thanh cũng không phải đặc biệt chắc chắn.

Bởi vì thứ này thật sự là quá giống thật, vân tay cùng xúc cảm đều cùng chân chính chân thật không khác gì da thật, thậm chí độ ấm của cơ thể cũng không có gì bất thường.

Nguyễn Thanh giống như lơ đãng dùng dư quang lại lần nữa nhìn lướt qua nam nhân tay, làn da nam nhân có chút ngăm đen, trên tay xác thực không có ít vết thương, tựa hồ là thường xuyên chơi dao, cùng với thân phận đồ tể của hắn thập phần xứng đôi.

Nếu trước mắt thứ người này đeo chính là bao tay da người, như vậy vô cùng có khả năng hắn cũng đang đeo thứ gì đó trên mặt, hẳn là đã ngụy trang toàn thân.

Cho nên mới làm nhiễu loạn phán đoán của cậu, làm cậu trong lúc nhất thời không có biện pháp phỏng đoán ra nam nhân là ai.

Cậu cần xác nhận một chút.

Chỉ cần nam nhân làm ngụy trang, Nguyễn Thanh cũng không tin hắn một chút sơ hở đều không có.

Ở giây phút tay Nguyễn Thanh khẽ nhúc nhích, thì một âm thanh quen thuộc ở phía sau nam nhân cách đó không xa truyền đến.

"Mày đang làm gì!!!?"

Đôi mắt Mạc Nhiên đỏ ửng, mang theo căm giận ngút trời chạy lại đây, "Buông Tô ca ra!!!"

Bởi vì Nguyễn Thanh bị nam nhân che khuất mất một phần, Mạc Nhiên cũng thấy không nắm rõ tình huống, nhắm ngay hướng của nam nhân mà ném đồ vật trong tay.

Nam nhân không hề hoảng loạn, không chút để ý nghiêng đầu tránh đi đồ vật Mạc Nhiên ném lại đây.

Sau khi nam nhân nghiêng đầu tránh đi, Nguyễn Thanh tự nhiên là có thể thấy đồ vật ném lại đây là thứ gì.

Là một cục gạch.

Trên thực tế từ góc độ của Nguyễn Thanh thì cũng sẽ không bị cục gạch bay trúng, cũng chỉ bay qua đỉnh đầu của cậu.

Nhưng mà đồng tử Nguyễn Thanh hơi co lại, cũng cùng nam nhân giống nhau, theo bản năng liền nghiêng đầu sang phải tránh đi.

Nhưng mà hướng hắn nghiêng đầu một bên chính là con dao mà nam nhân mới vừa nãy cắm xuống dọa cậu, lưỡi dao vô cùng sắc bén, nếu hắn quay đầu nhẹ thì cùng lắm chỉ bị sướt, một khi xoay mạnh thì nói không chừng trực tiếp cắt đến cùng cốt.

Mà theo lực đạo nghiêng đầu của Nguyễn Thanh mà nói thì sợ là có thể trực tiếp bị dao cắt tới thịt.

Nam nhân thấy thế đồng tử hơi co lại, không còn sự bình tĩnh ban nãy, mà nhanh chóng đưa tay ra, trực tiếp dùng tay chính mình chắn bên cạnh mặt Nguyễn Thanh.

Tay nam nhân trong nháy mắt bị dao tổn thương, cơ hồ thâm có thể thấy rõ được xương cốt bên trong, giây tiếp theo máu liền chảy ra, trực tiếp nhiễm đỏ mặt đất.

Mà Nguyễn Thanh lại bởi vì đụng trúng tay nam nhân, nên không hề chịu một tia thương tổn.

Nguyễn Thanh kinh hoảng thất thố nhìn tay nam nhân bởi vì giúp hắn chắn mà bị dao làm bị thương, nước mắt trực tiếp tràn ra hốc mắt, lác đác lưa thưa hoàn toàn đi vào bên tai phát ra trung.

Tựa hồ là bị dọa tới rồi.

Bởi vì nếu nam nhân không dùng tay chặn bên mặt hắn, thì thứ mà cái dao kia cắt chính là mặt của cậu.

Nhưng mà nội tâm Nguyễn Thanh cùng với những gì cậu thể hiện ra bên ngoài hoàn toàn bất đồng, cậu cảm thán trong đầu, giọng điệu thậm chí tràn ngập tiếc nuối, 【 cơ hội thật tốt a, thật đáng tiếc......】

Hệ thống: "......"

Nguyễn Thanh thật sự cảm thấy đáng tiếc, vừa rồi chính là cậu cố ý.

Rốt cuộc nếu muốn duy trì hình tượng giáo bá, cho dù cậu không phải giáo bá đi chăng nữa, cũng không thể nào để một NPC đâm dao vào mặt, mặc dù cậu có ý nghĩ muốn hủy dung nhưng cũng chưa tới mức có dũng khí  trực tiếp rạch lên mặt mình một dao.

Cho nên ngay khi Nguyễn Thanh vừa thấy lưỡi dao kia gần với mình như vậy, nháy mắt liền cảm thấy đây là một cơ hội tốt.

Không cần OOC lại có thể có cơ hội tốt để hủy dung.

Nhưng mà cơ hội tốt cứ như vậy lại bị nam nhân chặn lại.

Nói những lời tàn nhẫn như vậy, kết quả còn giúp cậu chặn đao.

A...