Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 52




Edit: Bách Bách

Nguyễn Thanh ho khan một tiếng, kỳ thật nguyên chủ không phải là loại người ấy, tuy "hắn" là giáo bá cũng không thiếu bạn gái, nhưng lại tùy theo tâm tình của hắn, chuyện đó đương nhiên cũng chưa làm.

Nguyễn Thanh cố gắng duy trì tính cách hống hách, hạ thấp giọng mở miệng nói: "Đương nhiên là không phải".

"Nhưng đó là bạn gái của tôi, tôi có nhìn cũng là chuyện bình thường, còn cô thì khác cho nên chuyện đó tôi không thể giúp được."

Cậu là một người đàn ông mà lại phải gài nội y giúp bạn học nữ kia thì có chút không thích hợp.

Nữ sinh kia sau khi nghe những gì Nguyễn Thanh nói. Cô buông tay đang làm bộ làm tịch gài nội y xuống, đáy mắt lóe lên một tia âm u nguy hiểm, ngay cả hình dáng của cô ấy cũng dần trở nên trong suốt.

Ánh đèn trên nóc nhà vệ sinh vụt tắt, hình bóng nữ sinh trong nháy mắt biến mất, chỉ còn lại bóng dáng Nguyễn Thanh trong nhà vệ sinh.

Cứ như thể bạn học nữ kia chỉ là ảo giác của cậu.

Quỷ quyệt đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi, nguy hiểm lan tràn trong không gian nhỏ hẹp, thậm chí đến cả không khí cũng dường như bị đóng băng.

Tuy nhiên, Nguyễn Thanh vẫn nhìn chằm chằm vào tường, tầm mắt không dám di chuyển dù chỉ một tấc nên không phát hiện ra một màn này.

Cậu thậm chí còn không nhận ra tình hình hiện tại của cậu nguy hiểm đến mức nào. ( muốn vô kí đầu con tui ghê 🥲)

Tuy nhiên, không bao lâu sau bóng dáng của nữ sinh lại xuất hiện, như thể cảnh tượng vừa rồi hoàn toàn là ảo giác.

Thiếu niên đến bây giờ cũng không dám nhìn "cô ấy". Ngay cả lỗ tai của thiếu niên cũng đỏ bừng, cô nhướng mày điều này không giống như việc cậu đã "trải qua trăm trận trăm thắng".

Thiếu niên từ trước đến nay luôn sĩ diện, đại khái khi được hỏi có phải xử nam hay không, khẳng định cậu sẽ mạnh dạn trả lời là không.

Dù sao, ngay cả vẻ mặt kiêu ngạo và tự phụ của cậu cũng đã phải luyện tập nửa ngày, còn luyện tựa như dáng vẻ khi cô làm nũng.

Thức ăn của cô lại thực sĩ diện a, giống như một con mèo Ragdoll xinh đẹp, ngoan ngoãn mang theo một chút kiêu ngạo.

Ánh nhìn đầu tiên của cậu đã khiến "cô" luân hãm, "cô" cũng hiểu được mình đang rung động, nội tâm cô đang kêu gào nhất định phải chiếm được cậu, giữ cho riêng mình.

Rõ ràng cô đã mất đi cảm xúc của con người nhưng lại muốn thiếu niên này vĩnh viễn thuộc về "cô".

Bạn học nữ nhìn thiếu niên tinh xảo như một thiên sứ, khóe miệng cong lên một nụ cười quỷ dị.

Cậu chắc chắn sẽ thuộc về "cô".

Ánh sáng và bóng tối giống như hình với bóng, thật là một sự kết hợp hoàn hảo.

Nữ sinh nhìn thiếu niên xinh đẹp thanh tú trước mặt, tiến lại gần thêm một chút. Cô ép thiếu niên đến gần góc tường, đem thiếu niên chắn trong góc, nói với giọng điệu nghi ngờ: "Có thật không? Cậu thật sự không phải xử nam sao?"

Sau khi "cô" nói xong, liền thấy thiếu niên trước mắt ngoan ngoãn gật đầu.

Khuôn mặt thanh tú của thiếu niên không có một *vết xước*, hàng mi dài khẽ run lên khi anh ta gật đầu, dưới đầu anh ta xuất hiện một bóng ma, con ngươi đẹp đẽ lạ thường.

*vết xước: này kiểu mặn mịn màn, không 1 vết xước á.

Ngoan ngoãn đến dị thường.

Khoảng cách giữa hai người khiến Nguyễn Thanh không biết phải sao. Cậu vẫn nhìn chằm chằm vào góc tường, không dám quay đầu lại, sợ nhìn thấy thứ không nên nhìn.

Nữ sinh cười nhẹ, giọng điệu đầy nghi hoặc: "Tôi không tin, cậu có bằng chứng gì không?"

Nữ sinh nói xong câu đó lại tiếp tục mở miệng nói: "Cậu có phải xử nam hay không? Thì hãy dùng kỹ thuật chứng minh cho tôi xem?"

"Dù sao thì cậu cũng là giáo bá và có rất nhiều bạn gái. Nếu đều ngủ qua thì kỹ năng của cậu hẳn là khá tốt đi?"

Nguyễn Thanh bị lời nói của nữ sinh làm nghẹn họng. Cái loại giọng điệu đáng sợ này? Thực sự không phân cao thấp với Tô Tiểu Chân.

Nguyễn Thanh căng da đầu, mở miệng: "Sao tôi lại phải chứng minh cho cô? Cô không phải bạn gái của tôi, cô có tin hay không thì tùy."

Mặc dù chàng trai kiên trì với câu trả lời của mình, nhưng khuôn mặt thanh tú của cậu hơi đỏ vì xấu hổ, làn da trắng nõn như ngọc vô cùng diễm lệ.

Hơn nữa, thiếu niên lại ngây thơ, thẹn thùng, nhút nhát nép ở trong góc, điều này sẽ khiến người ta cảm thấy cậu yếu đuối, đáng thương sẽ chỉ càng muốn ức hiếp cậu hơn.

Làm cậu lộ ra càng nhiều biểu tình khiến người động tâm.

Một tia âm u lóe lên dưới mắt nữ sinh. Cô trực tiếp đưa tay nắm lấy tay chàng trai, dùng sức kéo mặt chàng trai về phía "mình", sau đó ấn cậu xuống nắp trên bồn cầu.

Nắp bồn cầu chưa mở ra, hơn nữa còn được quần áo của nữ sinh phủ phía trên nên cũng không bẩn.

Nguyễn Thanh không ngờ nữ sinh lại động thủ. Cậu còn chưa kịp phản ứng lại, người cũng đã ngồi trên nắp bồn cầu rồi.

Sau khi ngồi xuống con ngươi của Nguyễn Thanh mang theo vài phần mờ mịt, ánh mắt hơi nheo lại sau đó hai mắt mở to.

Giây tiếp theo cậu lập tức nhắm mắt lại, đột nhiên không nói chuyện, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng, giọng nói bắt đầu lắp bắp.

"Cô, cô mặc quần áo trước đi!"

Vì động tác vừa nãy của nữ sinh nên nội y của cô xộc xệch, gần như mất đi tác dụng che chắn, để lộ bộ ngực thường ngày không đều đặn, trông không giống ngực con gái.

Mặc dù mất đi áo ngực, nhưng nữ sinh lại không có một chút xấu hổ, nhìn phản ứng ngây thơ của thiếu niên, cảm xúc dưới đáy mắt tăng thêm mấy phần.

Khi Nguyễn Thanh bị ấn ngồi trong bồn cầu vì bất ngờ nên phát ra âm thanh hơi lớn, làm kinh động đến Mạc Nhiên đang ở bên ngoài bồn rửa tay.

Giọng nói của Mạc Nhiên từ bên ngoài truyền đến: "Tô ca, sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Nguyễn Thanh nghe xong, thân thể lập tức cứng đờ.

Tư thế hiện tại của nữ sinh này cùng cậu có chút bất nhã. Nếu có người nhìn thấy, đối với cậu sẽ không sao, nhưng cơ thể con gái cũng không thể tùy tiện để người đàn ông khác nhìn xem.

Thế là Nguyễn Thanh vội vàng mở miệng nói: "Không có gì, ra ngay đây."

Mạc Nhiên nghe vậy không nói thêm gì nữa, cũng không đi vào.

Nguyễn Thanh khẽ thở ra một hơi, hạ giọng lại mở miệng: "Tôi muốn ra ngoài, sau khi tôi ra cô hãy đi đi, tôi sẽ không nói cho người khác biết."

Nữ sinh cụp mắt xuống nhìn thiếu niên. Giọng nói vừa rồi của thiếu niên tuy không có gì lạ, nhưng ánh mắt lại có chút khẩn trương, như sợ bị phát hiện.

Cậu ấy giống như một đứa trẻ hay sợ hãi, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn bắt nạt cậu đến mức bật khóc.

Nữ sinh nhìn thiếu niên đang chuẩn bị đứng dậy, cô khẽ câu môi nhỏ đến mức không thể phát hiện. Một giây tiếp theo, khi thiếu niên chuẩn bị đứng lên, cô mạnh mẽ ấn cậu xuống, ngăn cản cậu đứng dậy.

Sau đó, "nàng" dang hai tay ôm lấy cổ thiếu niên, dựa sát vào thiếu niên rồi mỉm cười, hạ giọng khinh thường nói: "Cậu vẫn còn là xử nam đi?"

Hỏi xong, nữ sinh không đợi Nguyễn Thanh trả lời. Cô trực tiếp khom lưng lại gần chàng trai hơn một chút, gần đến mức có thể đan xen hô hấp với nhau.

"Cô" tiến sát vào tai chàng trai, thở ra luồng khí mê hoặc quyến rũ mở miệng, "Cậu có muốn thử với chị không? Chị giúp cậu phá thân... Được không?"

Giọng nói của nữ sinh tràn ngập mị hoặc và quyến rũ, đặc biệt là câu nói "được không" dị thường câu nhân, khiến tim người không khỏi đập nhanh, thậm chí có những suy nghĩ bậy bạ.

Nhưng Nguyễn Thanh không có ý gì khác, tim cũng không đập nhanh. Cậu vốn muốn đẩy người đang ôm cổ mình ra, nhưng sau khi nghe nữ sinh nói xong, cậu lập tức trở nên ngốc lăng.

Ha???

Cô ấy nói cái gì vậy?

Chuyện như thế này có thể tùy tiện nói với một người đàn ông sao!?

Lại là người đàn ông vừa mới gặp!

Nguyễn Thanh thực sự rất ngạc nhiên. Trước có Tô Tiêu Chân bây giờ lại có nữ sinh này, vì cái gì mà những cô gái cậu gặp đều...... Lớn mật, bạo dạn như vậy......

Có phải tất cả các cô gái ngày nay đều táo bạo như vậy không?

Nguyễn Thanh thực sự không hiểu, nhưng cậu không phải là người tùy tiện. Cậu hoàn toàn không có hứng thú với loại chuyện này, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm bạn đời.

Dù sao với thực lực hiện tại của cậu cũng không đủ tốt để bảo vệ chính mình, làm sao có thể bảo vệ tốt bạn đời của mình?

Thế là Nguyễn Thanh trực tiếp duỗi tay, muốn đẩy cái người trước mắt ra.

Nhưng bạn học nữ cũng không có mặc quần áo vào. Nguyễn Thanh vừa chạm vào làn da trước ngực. Còn chưa kịp đẩy, đã lập tức mở to mắt, hoảng sợ vội đem hai tay giơ lên cao. Cậu ngẩng đầu lên, cơ thể theo bản năng lùi về phía sau cho đến khi đụng vào tường, sắc mặt vừa mới khôi phục bình thường lại lần nữa đỏ bừng.

Bộ dáng đó thoạt nhìn có vài phần đáng thương.

Thiếu niên lúc này trông không giống một giáo bá chuyện ác nào cũng đã làm, mà ngược lại càng giốmg một thiếu niên đơn thuần đang bị cưỡng bức hơn.

Cô nhìn thiếu niên trước mặt với vẻ mặt âm trầm, thiếu niên nghiêng đầu, lộ ra chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh và xương quai xanh xinh đẹp tinh xảo.

Một bộ ngoan ngoãn, phảng phất như để "cô ấy" muốn làm gì thì làm.

"Cô" nhìn khuôn mặt thanh tú với đôi mắt hơi đen của thiếu niên, đưa tay vuốt ve mái tóc của cậu.

Sau đó lại đưa hai tay ôm lấy cổ cậu, cả người cúi xuống, từ từ lại gần thiếu niên, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở và nhịp tim của nhau, gần đến mức hai người gần như dính chặt vào nhau.

Bầu không khí ái muội không thôi. ( có ai còn nhớ đang ở trong nhà vệ sinh không???)

Nữ sinh nhẹ nhàng liếm *viên đá quý màu đỏ trên tai chàng trai, tràn ngập ý nghĩa gì đó. Chiếc tua rua nhẹ nhàng đung đưa theo chuyển động của "cô", cô nhẹ nhàng ngậm lấy nó.

* Đạo cụ hồng bảo thạch cấp B

Nguyễn Thanh ở lúc nữ sinh vừa đến gần, hai mắt trừng lớn, đồng tử hơi co lại, toàn thân không nhịn được run rẩy yếu ớt đến hô hấp cũng có chút gấp gáp.

Không phải vì bị chạm vào.

Mà bởi vì trái tim của "nữ sinh" trước mặt này... cũng ở phía bên phải!

Giống hệt như Hạ Bạch Y!

Xác suất để gặp hai người học cùng trường, mà trái tim của hai người đều ở bên phải là bao nhiêu?

Trong hoàn cảnh bình thường, mặc dù không phải hiếm lạ, nhưng nếu là trong phó bản thì hoàn toàn khác.

Chuyện lạ hơn nữa là cậu đã gặp hai người trong cùng một ngày.

Hơn nữa, dù là Hạ Bạch Y hay "bạn học nữ" này, đều tựa hồ có mối quan hệ với WC.

Không bằng nói trong WC có đồ vật gì đó.

Gương......

Là gương, tấm gương đã bị Tống Ngọc đập vỡ.

Rất có thể Tống Ngọc đã gặp được kẻ sát nhân, nhưng kẻ sát nhân đó chưa bao giờ được cho là "người".

Tống Ngọc đập vỡ gương không phải để thu hút sự chú ý của người khác mà nhằm mục đích khác, chẳng hạn như ngăn chặn sự tồn tại nào đó... thoát ra khỏi gương.

Phó bản chỉ nói rằng các bạn cùng lớp của cậu dần dần biến mất, trước giờ vẫn chưa nhắc tới kẻ sát nhân điên cuồng, nhưng tất cả những điều này chỉ là suy đoán của cậu.

Người trong ly nước mỉm cười với cậu, khi có gương cậu luôn có cảm giác bị nhìn trộm, cùng với đó là sự thay đổi trái tim từ trái sang phải đột ngột của Hạ Bạch Y.

Đủ loại dấu hiệu đều có nghĩa là phó bản này có một số... sự tồn tại không phải là con người.

Và thứ không phải con người đó rất có thể có liên quan đến tấm gương.

Không, không phải là gương, nói chính xác hơn thì nó là thứ gì đó có liên quan đến gương. Chỉ cần có đồ vật nào đó có thể phản chiếu hình ảnh rõ ràng, thì đều có thể làm... thứ kia xuất hiện.

Ngay khi tấm gương vỡ tan, một mảnh nhỏ văng qua bên này. Nguyễn Thanh vừa bước vào đã thấy.

Thậm chí cậu còn đi qua nó.

Trên thực tế, Nguyễn Thanh đã có linh cảm từ trước nhưng cậu không muốn thừa nhận, thậm chí còn cố tẩy não bản thân là trong lúc ngã xuống đã bị chấn động não.

Bởi vì cậu thà làm tê liệt chính mình cũng không thừa nhận có... loại tồn tại này.

Chuyện như thế này sẽ khiến đầu óc cậu bắt đầu tê liệt.

* Giải thích cho những ai không hiểu là vì khi nghĩ đến vấn đề này thì con tui bị nhức đầu khủng khiếp nên ẻm muốn đùn đẩy cho việc bị ngã để bớt nhức đầu ấy.

Và sự tồn tại đó rất có thể đang ở ngay trước mặt cậu vào lúc này.

Phát hiện này khiến hai mắt Nguyễn Thanh trong nháy mắt đỏ hoe, nước mắt không khống chế được tràn đầy hốc mắt, cả người thoạt nhìn thật đáng thương.

Đầu óc Nguyễn Thanh kêu gào muốn chạy, nhưng lúc này toàn thân đã yếu ớt, sức lực cũng không còn nhiều. Nếu không ngồi trên bồn cầu dựa vào tường, có lẽ cậu trực tiếp ngồi trên mặt đất đi.

Đó là vì... cậu đang đối mặt với loại tồn tại không phải con người. ( ẻm sợ quỷ đó mà~)

Nguyễn Thanh cố gắng bình tĩnh lại, tự nhủ rằng tất cả chỉ là suy đoán của chính mình, rằng trái tim mọc ở bên phải có lẽ là điều hiển nhiên.

Dù sao đây cũng không phải thế giới ban đầu của cậu, căn bản không thể phán đoán bằng lẽ thường được.

Cho dù có xảy ra vấn đề cũng không nhất thiết phải là... Quỷ, nói không chừng quái vật có được thủ đoạn biến ảo thần kỳ?

Đúng, chắc chắn là vậy, nó chắc chắn là một con quái vật.

Có lẽ con quái vật đó còn có thủ đoạn để quấy rối nhận thức của mọi người. Những điều bất thường trước đây chỉ là ảo giác của cậu.

Hoặc về cơ bản nó chỉ là một cú va đập vào đầu dẫn đến thần kinh cậu có vấn đề.

Nghĩ như vậy, Nguyễn Thanh bình tĩnh lại rất nhiều, lý trí đã dần trở lại.

Con quái vật bây giờ dường như không có ý định giết cậu. Cậu tuyệt đối không thể chọc giận quái vật, nếu không cái nhà vệ sinh này chính là phần mộ của cậu.

Nữ sinh nhìn thiếu niên ngoan ngoãn ngồi trong toilet, lộ ra cái cổ yếu ớt. Cảm xúc trong mắt cô dâng trào, cô nhẹ nhàng cắn vào cái cổ vô cùng yếu ớt của thiếu niên.

Một cảm giác ấm áp truyền đến từ cổ, đồng tử Nguyễn Thanh khẽ co lại, cậu mở to mắt, những ngón tay thon dài trắng nõn nắm chặt, lòng bàn tay niết trở nên trắng bệch, móng tay trắng nõn cơ hồ sắp xuyên thủng thịt. ( thằng bé làm vậy để không khóc á)

Nữ sinh ngẩng đầu nhìn thiếu niên yếu ớt sắp khóc. Cô nghiêng đầu: "Ai? Hình như chúng ta bị phát hiện rồi."

Nguyễn Thanh nghe vậy mở to hai mắt, vì không dám nhìn người trước mặt, cậu liều mạng lắc đầu, tỏ ra mình không biết gì cả, cái gì cũng chưa phát hiện.

Đôi mắt của cậu bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, cả người toát ra một hơi thở bất lực và đáng thương, như thể giây tiếp theo sẽ khóc, hoàn toàn phản bội lại cảm xúc của mình.

Bộ dáng của chàng trai lúc này không hề có vẻ cao quý hay kiêu ngạo chút nào, mà giống như một cậu bé đáng thương bị bắt nạt hơn.

Trong mắt chàng trai hiện lên vẻ sợ hãi, thân hình nhỏ nhắn thanh tú khẽ run lên, yếu đuối như thể chỉ cần chạm vào là có thể vỡ vụn giống như gốm sứ, trìu mến đến mức làm người ta ước gì có thể ôm cậu vào lòng, dùng bàn tay nhẹ dàng an ủi, không để cậu phải chịu một chút ủy khuất nào.

Nó cũng khiến mọi người muốn đem cậu đè dưới thân, làm những việc quá mức.

Nữ sinh cười khúc khích, thập phần trìu mến chạm vào khuôn mặt thanh tú của thiếu niên, sau đó duỗi tay nắm lấy chiếc cằm trắng nõn của cậu, ép cậu ngẩng đầu lên, cô cúi đầu trực tiếp hôn xuống.

Đúng như mong đợi...... Thật mềm mại.

So với giấc mơ, nó càng khiến người ta cảm thấy sung sướng hơn.

Rõ ràng là không có trái tim, không có cơ thể, nhưng lại khiến "cô" có cảm giác như được sống lại, cả người đều hưng phấn.

Nguyễn Thanh thấy rõ người đàn ông phóng đại trước mặt, đồng tử hơi co lại, đôi mắt mở to, nhịp tim chợt cứng lại, giây tiếp theo nước mắt chảy xuống như tuyến ngọc trai bị cắt đứt, tách tách. Những giọt nước mắt rơi trên đồng phục học sinh.

Và người đàn ông cũng không hài lòng với việc chỉ dán môi và răng vào nhau vào lúc hắn muốn tiến xa hơn, thì động tác của hắn đột nhiên dừng lại.

Người đàn ông quay đầu nhìn về một hướng nào đó, vẻ mặt u ám khiến người ta sợ hãi, hắn thực muốn phá hủy khuôn mặt đó... Khuôn mặt thanh tú giống hệt Nguyễn Thanh.

Cuối cùng, bóng dáng người đàn ông bất đắc dĩ biến mất tại chỗ.

Toàn thân Nguyễn Thanh run rẩy. Cậu cố gắng bình tĩnh lại, lau lau nước mắt, vẻ mặt cũng trở lại như cũ, xác định mình không có gì bất thường, liền nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh.

Tấm lưng đó mang theo vài phần gấp gáp, như thể trong toilet có một con quái vật ăn thịt người nào đó vậy.

Mặc dù con quái vật đó rời đi nhưng Nguyễn Thanh không muốn đánh cược rằng con quái vật sẽ không xuất hiện nữa nên cậu cần phải rời khỏi nhà vệ sinh càng sớm càng tốt.

Mạc Nhiên nhìn thiếu niên vô cảm đang bước nhanh, cau mày. Hắn đi lên đón: " Tô ca, anh sao vậy? Thân thể không thoải mái à?"

Tuy nhiên, thiếu niên không quan tâm đến câu hỏi của hắn liền đi thẳng qua, hoàn toàn phớt lờ hắn như thể cậu không coi hắn ra gì.

Mạc Nhiên thấy vậy, ánh mắt tối sầm không rõ, đứng tại chỗ, mấy giây sau mới nhấc chân chuẩn bị đi theo.

Nguyễn Thanh đợi bên ngoài của nhà vệ sinh. Ánh nắng chiếu vào người cậu, lập tức xua tan đi cái lạnh, hơi thở ấm áp cũng khiến cảm xúc sợ hãi của cậu tiêu tan đi phần nào.

Bên ngoài nhà vệ sinh không có gương, cũng không có bất cứ đồ vật gì có thể phản chiếu hình ảnh.

Nguyễn Thanh muốn ra bồn hoa ngoài nhà vệ sinh, vì nới đó có nhiều nắng lại còn có cây to có thể tựa vào.

Tuy nhiên, ngay khi cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh, toàn thân cậu mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.

Thực tế, Nguyễn Thanh đã không thể cầm cự được từ lâu. Cậu có thể đi ra nhà vệ sinh vì có lý trí chống đỡ. Khi nhìn thấy ánh nắng, tinh thần cậu dần trở nên thoải mái, sức lực toàn thân như bị rút cạn.

Cửa nhà vệ sinh có mấy bậc thang nên Nguyễn Thanh chỉ đứng bên cạnh mà thôi.

Dù vậy, cậu đã không còn sức để có thể giữ thân thể ổn định nữa. Nguyễn Thanh nhắm mắt lại, thả mình rơi xuống.

Cậu nhủ thầm thứ đó là một con quái vật, chẳng qua chỉ để tự lừa dối mình mà thôi.

Lúc đầu, cậu không nhìn kỹ vào bề ngoài của nữ sinh. Nhưng khi cậu quay cằm lại, cậu đã nhìn thấy rõ ràng.

Khuôn mặt kia rõ ràng là... khuôn mặt của chính cậu.

Ngay từ đầu, "cô" vẫn để tóc dài và mặc váy ngắn của trường trung học số 1, nhưng khi "cô" thò đầu ra, toàn bộ cơ thể cô trở nên giống hệt cậu.

Cứ như thể đó là ảnh ngược trong gương của cậu vậy.

Truyền thuyết kể rằng có một loại... tồn tại có thể bò ra khỏi gương, giết chết bản gốc rồi thay thế vào.

Vốn dĩ cậu đã được theo dõi ngay từ ngày đầu tiên.

Lúc đó cậu còn đang soi gương, còn soi lâu như vậy, đã tạo cơ hội cho... thứ đó bò ra ngoài.

Thời gian để thứ đó bò ra ngoài có lẽ liên quan đến độ dài và ngắn của thời gian phản chiếu trong gương.

Nếu phát hiện sớm, chẳng phải chỉ cần đập vỡ gương là có thể ngăn chặn sự tồn tại đó bò ra ngoài sao?

Tương tự với cách Tống Ngọc đã làm.

Nhưng bây giờ nói cái gì cũng đã muộn, người trong gương chính là cậu... đã bò ra ngoài...

Có lẽ bước tiếp theo là giết cậu, sau đó thay thế cậu.

Mạc Nhiên nhìn thấy thiếu niên ở cầu thang bên cạnh ngã thẳng xuống, trợn tròn mắt. Hắn chạy thật nhanh đến, muốn bắt lấy thiếu niên.

Nhưng bởi vì trì hoãn mấy giây, hắn đã chậm một bước, thiếu niên liền rơi vào trong lòng người khác. ( móa bé nhiên cay nha)

Nguyễn Thanh tưởng mình sẽ ngã xuống đất. Cậu không ngờ có người sẽ đỡ được cậu. Cậu mở to mắt nhìn nhìn.

Là người đã đá cậu vào ngày đầu tiên... bạn trai cũ.

Nguyễn Thanh bất lực nhắm mắt lại không hề giãy giụa.

Không phải cậu không muốn giãy giụa, mà là hiện tại cậu không còn chút sức lực nào để giãy giụa, cậu chỉ có thể tiếp nhận cái ôm của nam nhân, từ từ bình tĩnh lại cảm xúc, nỗ lực khôi phục sức lực.

Mùi hoa u lan trong ngực dường như tràn ngập, khiến Bùi Diễn dùng một tay ôm lấy vòng eo thon gọn của thiếu niên hơi giật mình.

...... Tựa hồ mềm hơn trong tưởng tượng một chút.

Khi phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy có người lao tới ôm lấy thiếu niên, đầu tiên họ sửng sốt trong giây lát, sau đó một loạt đạn dày đặc xuất hiện.

[ Vốn tưởng rằng Bùi Thần lén lút tới đây tìm kiếm manh mối, nhưng cuối cùng lại đến nối lại tình xưa? (Tôi không dám tin.JPG) ]

[ Không, tuy rằng tôi cảm thấy Thần Bùi sẽ hối hận, nhưng tôi không nghĩ tới hắn sẽ thật sự hối hận! Chẳng phải hắn luôn coi thường hành động úp mặt vào đùi người khác sao!? ]

[ Này, vừa mới nói lời chia tay liền ôm ôm ấp ấp người ta, Bùi Thần không phải chơi lạt mềm buộc chặt đi? Ah! Nam nhân! ]

[ Thả vợ tôi ra! Chủ phòng đã là người trước rồi! Tôi là người đương nhiệm! Sao lại ôm vợ người khác không buông tay, sao lại có người vô liêm sỉ như vậy! ]

[ Ôm ngươig ta đến thuận tay, tôi chưa bao giờ thấy hắn ôm người khác (trợn trắng mắt.JPG).]

Mạc Nhiên lạnh lùng nhìn thiếu niên ôm eo Bùi Diễn, trong mắt tràn đầy chán ghét, lạnh lùng mở miệng: "Anh cũng xứng đáng chạm vào Tô ca à? Buông anh Tô ra!"

Bùi Diễn hoàn toàn không để ý tới Mạc Nhiên. Anh hơi cong lưng, muốn đem thiếu niên bế lên.

Những người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đều bị sốc trước sự ôn nhu đó. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối sẽ không tin Bùi Diễn sẽ ôm người khác nhẹ nhàng như vậy.

Suy cho cùng, Bùi Thần vẫn luôn lạnh lùng và chưa bao giờ dịu dàng với bất cứ ai.

Mạc Nhiên nhìn thấy vậy, ánh mắt tối sầm, lập tức muốn kéo tay Nguyễn Thanh lại.

Vẻ mặt và tư thế đó cứ như thể ai đó đã chạm vào một bảo vật mà hắn đang cất giữ.

Hành động của Mạc Nhiên có thể nói là vô cùng thô lỗ, rất không phù hợp với thân phận tiểu đệ của mình.

Bùi Diễn ôm lấy thiếu niên lùi lại một bước, tránh đi tay của Mạc Nhiên.

"Đối với cậu ấy, mày chỉ qua là một con chó." Bùi Diễn mang theo vài phần kiêu ngạo nhìn Mạc Nhiên, lạnh lùng mở miệng: "Còn tao là bạn trai của cậu ấy, ôm cậu ấy càng thích hợp hơn."

Nghe vậy, Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng, giọng điệu tràn đầy khinh thường: "Đúng rồi, anh và Tô ca hiện tại không có quan hệ gì, nếu muốn nói thì chỉ là bạn trai cũ mà thôi."

"Dù sao thì các người đã chia tay vào ngày hôm qua."

Bùi Diễn không thay đổi vẻ mặt mở miệng: "Tôi không gọi cuộc gọi đó, là một học sinh khác ghen tị với tôi, muốn gài bẫy tôi." ( này là nói cho Nguyễn Thanh nghe nha.)

Nguyễn Thanh: "......?"

Âm thanh này dường như giống hệt như âm thanh trong điện thoại.

k

Không giống người khác điện... Đi?

Nguyễn Thanh nhìn Bùi Diễn, vẻ mặt Bùi Diễn lạnh lùng lãnh đạm, tựa hồ không có ý định lừa gạt ai.

Thiếu niên không rõ tình huống lắm, nhưng khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp lại rất rõ ràng. Khi Bùi Diễn vừa nói ra câu đó, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp sững sờ, sau đó là đủ dấu "??? " hiển thị lên màn hình.

[ Cả nhà ơi, hình như tôi đang gặp ảo giác, hình như nghe Bùi Thần nói không phải hắn gọi mà là có người ghen tị với hắn, ha ha ha ha ha. ]

[Tôi thừa nhận rằng Bùi Thần rất mạnh mẽ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe nói có người ghen tị và thậm chí còn gài bẫy anh ấy. Anh ấy đã nói điều này mà không thấy ngại sao? ] ( anh là do cách xưng hô của mấy bạn fan cứng của Bùi Diễn)

[ cười chết mất, những lời này Bùi Thần có thể nói ra sao, không phải chính hắn gọi điện thoại cho cậu ấy sao? Mới hôm qua vừa thấy thân phận của cậu ấy, liền vô tình nói ra lời chia tay? Hắn thậm chí còn không đưa ra lý do chia tay. Kết quả là chưa đầy một ngày trôi qua và hắn đã nói rằng có người đã gài bẫy hắn. Hắn thực sự là một người đàn ông tốt. ]

[ Ha hả, tôi không gọi cậu, là có người hãm hại tôi a~ ]

[ ha ha ha ha tôi xem Bùi Thần phát sóng trực tiếp lâu như vậy, lần đầu tiên tôi nhận ra rằng anh ấy thực sự sẽ nghiêm túc nói hưu nói vượn, Bùi Thần: Không phải tôi, tôi không có, có người đang gài bẫy tôi. ]

[ Chậc chậc chậc, tôi thực sự không nghĩ Bùi Thần lại là cái dạng này. ]

Edit có lời muốn nói:

Tui ra chương trễ có 1 phần do tui trì hoãn, cái này tui nhận và chân thành xl các bạn.

Có một phần là do lịch học thêm của tui quá dày đặc chỉ có buổi thứ 4,7 là nhàn thôi.

Còn 1 chương nữa cn tui sẽ ra luôn, để bù cho sự trì hoãn của tui thì tui sẽ sửa lại cái thông báo đăng chương.