Edit: Bách Bách
Bệnh viện có rất nhiều tòa nhà lớn đều *thông thoáng* về mọi hướng, một số tầng không dùng chung, nhưng có một số tầng thì có thể, thiết kế hơi phức tạp.
* thông thoáng: kiểu như nằm ở gần ngã tư, có tận 4 hướng đi ( thực sự là mình không biết dùng từ nào để miêu tả nên để vậy luôn)
Nếu bạn không quen thuộc với bệnh viện, rất có thể bạn sẽ bị lạc đường.
Tuy Nguyễn Thanh đi lên tầng thượng chỉ một lần, liền nhớ kỹ cấu tạo của bệnh viện, cho nên đối với cậu mà nói thật sự không có gì trở ngại.
Những người chơi khác và Ôn Lễ hẳn là đang ở bệnh viện, nhưng vị trí chính xác thì rất khó nói.
Nguyễn Thành nhìn thời gian, 11 giờ 47 phút, ước tính thời gian còn có mười ba phút.
Mười ba phút thực sự là quá ít......
Nguyễn Thành hít một hơi thật sâu, đầu tiên là phải đi tìm những người chơi khác trước.
Ở đại sảnh bệnh viện có vài phần an tĩnh, hẳn là chưa đánh nhau với sát thủ, có lẽ những người chơi đã trốn vào một góc nào đó của bệnh viện.
Cậu vốn tưởng rằng sẽ tìm thấy một người chơi nào đó trước tiên, để đảm bảo họ sẽ không gặp phải Ôn Lễ và đám sát thủ.
Nhưng nếu Ôn Lễ nhìn thấy phòng phát sóng trực tiếp, hắn khẳng định đã biết cậu đang ở bệnh viện.
Bàn tay của cậu mò vào bên trong túi, hơi nghiêng túi xách để che chắn, đánh hạ mấy chữ rồi gửi đi.
【 Giữ chân bác sĩ, tôi tới tìm các cậu. 】
......
Ở một góc cầu thang, một chiếc điện thoại di động của người nào đó sáng ngời, hắn lấy quần áo che lại và xem tin nhắn.
Giữ chân bác sĩ?
Bắt họ giữ chân con quái vật đó?
Này, mẹ nó bắt họ phải giữ chân như thế nào hả, phải biết rằng thực lực của bác sĩ mạnh hơn các sát thủ khác.
Người kia thấy ba người còn lại nhìn sang, liền truyền nội dung mơ hồ cho bọn họ, sau đó thấp giọng hỏi: "Làm sao bây giờ?"
Một người khác cười khổ, "Còn có thể làm sao bây giờ? Cậu có năng lực phản sát sát thủ sao?"
Vào thời điểm họ được chọn vào bản sao này, chắc chắn họ phải chết không thể nghi ngờ.
Có rất nhiều phó bản của game kinh dị, hầu hết người chơi đều không biết thông tin của phó bản đó, nhưng phó bản phòng phát sóng trực tiếp Khủng bố này rất nổi tiếng, không ít người chơi đều biết về thông tin của phó bản này.
Ở phó bản này khi bạn tiến vào liền sẽ bị chọn làm mục tiêu sát thủ, ở hai ngày cuối cùng sát thủ có thể thấy phòng phát sống trực tiếp.
Muốn thông qua phó bản nói khó cũng không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản.
Chỉ cần thực lực của bạn mạnh hơn sát thủ là có thể dễ dàng vượt qua.
Nhưng khó ở chỗ sát thủ về cơ bản là bất tử, trừ khi tìm ra điểm yếu của anh ta.
Cho dù đã biết điểm yếu của sát thủ đi nữa, cũng không nhất định có thể giết chết đượcđối phương.
Hơn nữa, mỗi người chơi đều đấu với mỗi sát thủ khác thủ khác nhau, không ít sát thủ có những điểm yếu cơ bản mà không ai biết.
Bởi vì hầu hết những người biết đều đã chết.
Tỷ lệ sống sót của bản sao này có vẻ rất cao, thực chất phó bản này chẳng qua là phó bản có trình độ trung cấp, nói cách khác bản này sắp được thăng cấp lên bản cao cấp.
Loại phó bản này cực kỳ hiếm, độ khó nằm ở mức trung cấp đến cao cấp, phần lớn người chơi vào game cũng là người chơi trung cấp, hầu như không có người chơi mới và người chơi lâu năm.
Người chơi trung cấp ít nhất đã chơi năm ván, thực lực của bản thân tạm thời không rõ, trên người có rất nhiều đạo cụ.
Nhưng trong tình huống như vậy, tỷ lệ sống sót chỉ là 15%.
Nhưng bọn họ vẫn chỉ là một nhóm người chơi mới.
Rõ ràng, cấp bậc của họ lẽ ra không thể vào được loại phó bản khó khăn như này mới đúng, nhưng cố tình liền bị chọn.
Họ không có nhiều đạo cụ như những người chơi trung cấp, cũng không có thực lực của người chơi trung cấp, muốn sống sót và rời khỏi bản sao này thực sự là ảo tưởng.
Trừ bỏ làm theo những gì mà tin nhắn gửi đến, thì họ cũng không còn biện pháp nào nữa.
Ít nhất bởi vì thiếu niên kia nói cho bọn họ, bọn họ mới biết điểm mấu chốt của phó bản nằm ở bệnh viện.
Vốn dĩ bọn họ cũng không nghĩ nhiều khi được thiếu niên giúp, cho rằng cậu thật sự có lòng tốt nhắc nhở bọn họ về tình huống của Tô Tiểu Chân.
Trong lúc đó, vô tình phát hiện ra trong đó ẩn chứa một lượng thông tin đáng kinh ngạc.
Tin nhắn nói rõ điểm then chốt của phó bản này là ở bệnh viện, kêu bọn họ tìm cơ hội phá hủy tầng bốn.
Họ không tin, rốt cuộc đó chỉ là lời nói của NPC, nhưng khi họ thử đến bệnh viện, muốn thử chữa ngựa chết thành ngựa sống thì...
Nhóm sát thủ...... đến.
Chúng thậm chí còn không chỉ giết chết con mồi của mình, mà bất kể ai trong tầm mắt chúng, đều bị chúng trực tiếp giết chết.
Hiển nhiên, bọn họ muốn phá hủy bệnh viện là không có khả năng, hơn nữa sự thật đã chứng minh bệnh viện quả thực là điểm mấu chốt của phó bản này.
Tại đây, bọn họ bị sát thủ đuổi giết, số người chơi bị tổn thất nặng nề, trong vòng một giờ, từ tám người chỉ còn lại bốn người.
Khi nhóm cùng nhóm sát thủ này đối mặt nhau, căn bản không thể sống sót, họ chỉ có thể sử dụng địa hình của bệnh viện để ẩn giấu.
Thuốc nổ đã được chôn xong.
Bởi vì sát thủ luôn truy đuổi và muốn giết chết họ, nên họ không có biện pháp nào để trang bị bom.
Vậy là họ quyết định sống gần tầng 4 hoặc ở tầng 4, vì vậy nên tất cả những phòng ở tầng 4 đều trang bị thuốc nổ.
Tuy nhiên, chínhhọ cũng bị bao vây trong đại sảnh tầng 4, một khi thuốc nổ được kích hoạt, bọn họ có thể chết mà không thấy xác.
Hơn nữa, không ai có thể đảm bảo làm nổ bệnh viện là có thể thông qua, ai cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Hiện tại, cách duy nhất chính là cùng thiếu niên này hợp tác, xem có thể lấy thêm được càng nhiều tin tức hay không.
Bởi vì bọn hắn đoán rằng thiếu niên này...... Rất có thể cũng là một người chơi.
Lúc mới tiến vào phó bản bọn họ đều có chút hoài nghi, rõ ràng phải có mười người chơi, nhưng sao chỉ có chín người.
Bây giờ xem ra thiếu niên này hẳn là người chơi thứ mười.
Đều đã đi đến bước này, bốn người chơi nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng quyết định làm theo lời thiếu niên nói.
Một người khẳng định là không kéo chân được, bởi vì bác sĩ không thể đi một mình, còn có mấy vị sát thủ theo sau, bọn họ quyết định là cả ba người sẽ cùng nhau nghĩ cách đi giữ chân đám sát thủ này.
Chỉ để lại một người đi cùng thiếu niên.
Nhưng tốc độ phải nhanh, nếu không không phải kéo chân sau mà là đi tìm chết.
......
Nguyễn Thanh cũng biết, để cho người chơi giữ chân Ôn Lễ có chút khó khăn, nhưng một khi cậu bị Ôn Lê bắt đi, e rằng sẽ rất khó liên lạc với các người chơi.
Ôn Lễ sẽ không giết cậu, nhưng cậu không muốn trở thành một con thú ngồi bông bị giam cầm, vì thái độ của chủ nhân mà thích thú. ( ý câu này là em nó ví như thú ngồi bông là không muốn bị giam cầm và bị Ôn Lễ thôi miên trở thành một người khác không phải mình, một khi nhớ lại thì... ừm hửm luôn )
Cho dù có thể sống sót vượt qua trò chơi, tựa hồ cũng không bằng chết đi.
Cậu không thích ai, cũng không thuộc về ai.
Cậu chỉ thuộc về chính mình.
Tuy nhiên, cơ thể và tinh thần của cậu đã quá tải, sắp không thể trụ nổi, thành hay bại là đêm nay.
Vậy dốc hết sức lực, điên cuồng một hồi đi.
Nguyễn Thanh chạy thẳng đến vị trí tin nhắn vừa được gửi tới.
Tuy nhiên, cậu chỉ bước được vài bước, thì ánh sáng của đại sảnh ầm ầm tắt ngay lập tức chìm vào bóng tối.
Nguyễn Thanh không hề hoảng sợ, đây nhất định là người chơi làm, đoán chừng là bởi vì giữ chân Ôn Lễ.
Cần phải nhanh chóng tìm người chơi, bởi vì dù là ai giữ chân đi nữa, ước chừng rất khó có thể kiên trì lâu dài trong tay Ôn Lễ.
Năm phút có lẽ đã là giới hạn.
Tuy nhiên, Nguyễn Thanh vừa mới bước được bước đầu tiên, tay đã bị người nào đó kéo lại, quay đầu nhìn thì thấy Tô Tiểu Chân đang kéo tay mình.
Tô Tiểu Chân cắn cắn môi dưới, khóe mắt rưng rưng, có chút có chút ảo não uể oải nhỏ giọng mở miệng "Tôi... Tôi một chút cũng không nhìn thấy, cậu có thể nắm tay tôi hay không?"
Đại khái, Tô Tiểu Chân cũng biết mình đang kéo chân sau, lập tức buông tay Nguyễn Thanh ra, "Thật xin lỗi, là tôi quá vô dụng, nếu không tôi...... Tôi sẽ ở đây đợi cậu..."
Nếu ngay từ đầu Tô Tiểu Chân không vào bệnh viện thì có lẽ sẽ an toàn hơn rất nhiều, nhưng hiện tại đã đi vào, để cô một mình ở đây, nếu gặp phải sát thủ, cô chắc chắn sẽ chết.
Nguyễn Thanh không nói thêm gì nữa, trực tiếp kéo tay Tô Tiểu Chân, trong bóng tối bước nhanh về phía trước.
Bệnh viện ban ngày có rất nhiều bệnh nhân, nhưng ban đêm lại yên tĩnh, không gặp bác sĩ, không có y tá hay bệnh nhân.
Cứ như thế đó là một tòa nhà cũng đã bị bỏ hoang, nhưng cố tình không ai nhận thấy không đúng.
Giống như thế giới này, quỷ dị lại tràn ngập bệnh trạng.
Tình trạng bệnh trạng đến mức ngay cả việc phát sóng trực tiếp vụ giết người cũng không khiến mọi người cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nguyễn Thanh vốn tưởng rằng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp không phải là người bình thường, cũng không phải người trên thế giới này, nhưng khi hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh trước đó, cậu liền biết cậu sai rồi.
Bất kể là con mồi được phòng phát sóng trực tiếp chọn hay người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đều là con người trên thế giới này, họ dường như đều không cảm thấy giết người trong buổi phát sóng trực tiếp là một điều khủng khiếp cỡ nào, thậm chí còn trầm mê trong đó.
Thiếu nợ quả thực là phải trả, nhưng việc này cũng phải do pháp luật quyết định, không cần phải theo ý muốn của người nào đó, trực tiếp đưa người ta vào chỗ chết.
Không ai có quyền tùy tiện tước đoạt mạng sống và quyền lợi của người khác.
Nếu tùy tiện giương cờ chính nghĩa, tùy ý giẫm nát sinh mạng thì sẽ trở thành tội ác lớn nhất.
Thế giới này đã sớm bị bóp méo.
Và nguồn gốc của tất cả những điều này, tám chín phần mười chính là từ đôi mắt to lớn, kỳ lạ đó.
Nhãn cầu sẽ phóng ra sương mù đen, sương mù đen tựa hồ có thể làm ô nhiễm toàn bộ thế giới, hay nói cách khác là thôi miên cả thế giới.
Tựa như Ôn Lễ đã thôi miên cậu vậy, khiến người ta không thể phản kháng.
Sở dĩ Nguyễn Thanh nói như vậy chủ yếu là vì hai lý do.
Vì lý do thể chất của cậu, đối với những thứ như máy ảnh và màn hình luôn rất nhạy cảm, phó bản này gọi là phòng phát sóng trực tiếp Khủng bố, phó bản này tất nhiên sẽ ám chỉ việc quay phim.
Nhưng cậu không để ý rằng từ đầu đến cuối đều có camera, cứ như thể không có camera vậy.
Nhưng ngay từ đầu phó bản truyền ra 2 cái video ngắn kia, video rõ ràng là được đi theo quay chụp, hơn nữa còn ở các góc độ khác nhau.
Vì vậy, thủ đoạn quay chụp công phu như thế không phải là kĩ thuật của khoa học sản xuất, mà là từ lực lượng siêu nhiên.
Bỏ qua bất cứ điều gì để trốn tránh, bỏ qua bất cứ điều gì cản trở thủ thuật quay phim, bắn súng, Nguyễn Thanh tưởng tượng không đến cũng vô pháp tưởng tượng...
*( Thanh Thanh muốn nói nếu là do kĩ thuật khoa học sản xuất thì tại sao lại không có bất luận cái camera nhỏ nào đi theo á, vì quay được ở mọi góc độ thì chỉ camera ẩn là không đủ)
Nhưng khi Nguyễn Thanh nhìn đôi mắt to đó một lúc, cậu cảm thấy nó quá phù hợp.
Lúc trước khi bước vào phòng thí nghiệm, dù đã nhắm mắt lại, Nguyễn Thanh cũng có thể cảm nhận được cảm giác mãnh liệt khi bị nhìn chằm chằm, như thể đôi mắt đó có thể nhìn thấu mọi thứ trên thế gian, cho dù chạy đến đâu cũng không thể trốn thoát được.
Tất nhiên, chỉ vì điểm này mà quá liều lĩnh khi cho rằng đó là điểm mấu chốt của phòng phát sóng trực tiếp khủng bố, khiến Nguyễn Thanh cho rằng đó là sự thật mà khinh suất, nguyên nhân thực tế là do làn sương đen kia.
Bởi vì làn sương đen kia không ngừng lớn còn xuất hiện một đôi mắt ở đó.
Trong video đầu tiên, có một lỗ hổng, là có miệng vết thương trên người Giang Tứ Niên và thậm chí trên cơ thể bác sĩ Ôn Lễ...... Cũng có.
Nguyễn Thanh suy đoán nguyên nhân khiến họ bị trọng thương là do sương đen.
Hay nói đúng hơn là sức mạnh kỳ lạ của các sát thủ kia có được, được bắt nguồn từ làn sương đen đó.
Đó là lý do tại sao anh ấy quyết định rằng đôi mắt to đó chính là chìa khóa của bản sao này.
Có lẽ chỉ cần phá hủy đôi mắt đó, là có thể phá hủy phó bản này và khiếnthế giới trở lại bình thường.
Đó là lý do tại sao cậu mơ hồ nhắc nhở người chơi phải phá hủy tầng 4, vì mục tiêu chính là hủy diệt đôi mắt kia.
Bóng tối cũng không ảnh hưởng tới tốc độ của Nguyễn Thanh, cậu kéo Tô Tiêu Chân nhanh chóng tiếp cận đích đến của bệnh viện.
Tốc độ của Nguyễn Thanh cũng không nhanh lắm, rốt cuộc cậu vẫn cần đến Ôn Lễ và những sát thủ khác.
May mắn là đường đi bằng phẳng, không gặp chướng ngại vật cũng không gặp được người nào.
Nhưng chờ Nguyễn Thanh tìm theo thông tin đến vị trí kia thì nơi đó đã trống rỗng.
Có lẽ người đó đã bị sát thủ bắt đi rồi.
Trong lòng Nguyễn Thanh có chút trầm xuống, bệnh viện này rất lớn, nếu không có vị trí cụ thể thì khó tìm được người.
Hơn nữa, tệ nhất chính là...
"Cậu đang tìm người này ấy à?" Giọng nói ôn nhu vang lên ở trên đầu cầu thang, dường như rất đột ngột.
Nguyễn Thanh nghe được thanh âm sau lưng cả người cứng đờ,cậu chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nơi này là một góc cầu thang âm u, xem như là một nơi ẩn náu hoàn hảo.
Nhưng không biết từ khi nào bác sĩ Ôn Lễ đã đứng ở đầu cầu thang, trên tay đang nắm lấy tóc của một người đàn ông, mỉm cười nhìn hắn, vẻ mặt vẫn ôn nhu như cũng.
Người đàn ông này toàn thân đầy máu, cánh tay phải bị chặt đứt, bị Ôn Lễ kéo tóc xuống đất, không biết nên sống hay chết, tương phản với nụ cười ôn nhu của Ôn Lễ làm người ta sởn tóc gáy.