Trở Thành Nô Lệ Tình Dục Của Anh

Chương 30:




Giang Minh Phương xoay người đưa lưng về phía anh: “Đây là bên ngoài, xung quanh có ba mươi quân sĩ người máy, bốn vệ sĩ sinh hóa, tôi không có hứng thú. Không được dùng sức mạnh với tôi, nếu không…” Khựng lại một lát, cô tăng ngữ khí nghiêm khắc, “Tôi sẽ hủy bỏ quyền hạn vệ sĩ tuỳ thân và đội trưởng vệ sĩ sinh hóa của anh.” Sau khi phát hiện ra mình có thể xử lý Cain như vậy, Cain ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cũng không dám dùng sức mạnh quá mức với cô.

Cain không hé răng nữa, chỉ nghiêng người nằm đối mặt với lưng cô.

Đột nhiên Giang Minh Phương cảm giác được có thứ gì xù xù nhẹ nhàng quét qua quét lại trên cẳng chân trần của mình, mềm mại nhẹ nhàng, cô bỗng nhớ đến con mèo Kiều Kiều nhà mình nuôi. Kiều Kiều thích nhất là nằm cuộn tròn ngủ bên chân cô, tiếc là từ khi cô rời quê lên thành phố lớn làm ăn, trên giường chỉ có đồ chơi lông tuyết mà mình mua.

Đương nhiên Cain sẽ không mang những động vật nguy hiểm đến để đe dọa cô rồi. Cô lấy chân cọ cọ thứ mềm mại trơn mượt kia, mừng rỡ nói: “Cain, anh bắt một con động vật nhỏ lông dài về làm tôi ngạc nhiên sao?” Ban ngày anh còn hỏi cô có phải là cô thích đồ xù xù không.

“Cô tự xem đi.” Cain nói, giọng nói lộ ra chút khẩn trương.

Giang Minh Phương ngồi dậy tìm, bèn nhìn thấy một cái đuôi to, một cái đuôi to màu bạc. Tìm theo cái đuôi về phía trước, cô phát hiện gốc cái đuôi này liền với xương cụt của Cain.

Người thú!



Giang Minh Phương khó tin nhìn Cain, bỗng thấy tóc anh dài đến eo, màu bạc xõa tung, không biết tai người còn không, đôi tai nhọn tam giác dựng đứng hai bên đầu.

“Anh, anh…” Giang Minh Phương nghẹn họng nhìn trân trối, túm lấy chiếc đuôi to màu bạc mềm mại xõa tung của anh, vội vàng hỏi, “Trên người anh còn gen nào không phải người nữa?” Lần trước anh đã nói, trên người anh ngoài gen người thì còn lẫn vào nhiều gen không phải người, trong đó có một loại là rắn chúa của tinh cầu Camas.

“Cáo bạc Taylor, người cá Maastricht, chim ưng tuyết Massstricht.” Cain bình tĩnh trả lời, bởi vì đuôi đang bị Giang Minh Phương túm lấy nên gương mặt anh tuấn kiên nghị màu lúa mạch nhạt nổi lên vẻ xấu hổ. Ngoài lúc anh biến thân dựa theo yêu cầu của nghiên cứu viên trong phòng thí nghiệm sinh hóa thì đây là lần đầu tiên anh biến thân. Cơ thể anh dung hợp thành công những gen không phải của loài người nên có được sức mạnh vô hạn của rắn chúa, sự thông minh nhanh nhẹn của cáo bạc, sự tự do của người cá trong nước, thị lực bay lượn và vượt xa người thường của chim ưng tuyết.

“Anh có thể biến thân hoàn toàn không?” Giang Minh Phương tò mò nói, hai tay không tự chủ được, túm lấy đuôi cáo dày màu bạc của anh sờ nắn, nhìn tai cáo tam giác xù xù run rẩy của anh bằng ánh mắt nóng bỏng.

Muốn sờ quá, muốn sờ quá, muốn sờ quá...

Cô thiết tha nhìn, hưng phấn đến mức hai má đỏ ửng.