Trở Thành Nô Lệ Tình Dục Của Anh

Chương 22: . Trung Khuyển Tiến Hóa




22

Giang Minh Phương chậm rãi tỉnh lại, vừa mở mắt ra là nhìn thấy làn da nhẵn bóng, một cánh tay vắt trên người mình.

Rất ấm áp rất an toàn… Trong đầu cô đột nhiên thoáng qua suy nghĩ như vậy.

“Chủ nhân, cô ngủ ngon không?” Lúc Giang Minh Phương dậy, anh cũng dậy luôn.

“Cain?!” Giang Minh phương sợ tới mức bật ra khỏi lòng anh, lật người túm lấy cái chăn mỏng đắp trên người cuộn mình lại, lạnh lùng nói, “Xuống!” Chủ nhân cơ thể này đã có kinh nghiệm và thói quen ngủ chung giường với đàn ông, nhưng cô không có.

Cain lười biếng ngồi dậy, hỏi: “Chủ nhân, ngủ một giấc dậy, có muốn tôi lại hầu hạ cô một lúc không?” Anh vừa mới tỉnh ngủ, giọng lạnh lùng và hơi khàn khàn, từ tính gợi cảm.

“Không cần, anh xuống ngay.” Giang Minh Phương cố gắng ra lệnh bằng giọng điệu bình tĩnh, cố gắng không chú ý đến người đàn ông đẹp trai trước mặt. Cô và bạn trai trước kia yêu nhau hơn nửa năm, động tác thân mật nhất cũng chỉ là hôn, bây giờ vừa xuyên qua đã chơi trò SM với người đàn ông này, ngất đi hết lần này đến lần khác, thời điểm yên tĩnh nhất là lúc làm việc.

“Chủ nhân, cô rất đẹp.” Cain đột nhiên nói, đôi mắt đen láy sâu xa nhìn Giang Minh Phương, như thể đột nhiên nhận ra chủ nhân của mình là giai nhân tuyệt thế.

Lời ngon tiếng ngọt?

Nhìn gương mặt đẹp trai sắc cạnh ngũ quan lạnh lùng của anh, trong mắt phản chiếu lại hình ảnh của cô, tim Giang Minh Phương đột nhiên đập loạn vài cái. Lấy lại bình tĩnh, cô đỏ mặt nói, “Anh xuống.” Lúc này giọng điệu của cô bất giác dịu dàng hơn.

Khóe miệng cong lên nụ cười nhạt, Cain nhanh chóng hôn lên má cô, dịu dàng nói: “Tôi đã dặn quản gia bảo phòng bếp hầm canh gà rừng cho cô rồi, cô mặc quần áo đi rồi đến phòng ăn ăn tối, bồi bổ cơ thể.” Nói xong anh nhanh chóng xuống giường, mặc bộ đồ màu đen nãy mình cởi ra vào. Bộ đồng phục na ná quân trang này được cắt may phẳng phiu vừa vặn, bọc lấy cơ thể cao cao cường tráng của anh, nhìn rất ngầu. Đặc biệt là đôi chân kia, thon dài thẳng tắp, làm phụ nữ nhìn chảy nước miếng. Anh cài cúc kim loại đến tận cằm, trong vẻ lạnh lùng mang theo cảm giác cấm dục mãnh liệt.

Mặc quần áo xong, anh đứng ở mép giường đợi Giang Minh Phương, mặt chẳng có biểu cảm gì như thể trước đó anh chẳng làm gì cả, chỉ là một vệ sĩ người máy sinh hóa đơn thuần.

Giang Minh Phương vẫn đang chờ anh đi để mặc quần áo, cô đỏ mặt giục anh: “Anh ra ngoài, tôi muốn mặc quần áo.”

“Chủ nhân, tôi là vệ sĩ tùy thân của cô.” Cain trầm giọng nói, anh nhìn bờ vai trắng trẻo trơn bóng lộ ra ngoài của cô, con ngươi đen láy đột nhiên bùng lên hai ngọn lửa, cảm giác đũng quần vừa người bắt đầu chặt lại.



“Tôi biết anh là vệ sĩ tùy thân của tôi, chẳng lẽ lúc nào anh cũng phải đi theo tôi à? Tôi còn có chút riêng tư nào không?” Giang Minh Phương xấu hổ lớn tiếng nói, “Tôi ra lệnh cho anh, sau này không được kè kè đi theo tôi nữa.”

“Tôi từ chối thực hiện mệnh lệnh này.” Cain cương quyết nói, “Sự an toàn của cô được xếp vào nhiệm vụ hàng đầu của tôi.”

Đã được mở mang kiến thức về sự cương quyết và bá đạo của anh, Giang Minh Phương chẳng biết làm gì, đành phải nói: “Anh xoay người lại.” Tuy lần đầu tiên cô nhìn thấy anh là khi đang bị anh treo giữa không trung hoan ái SM kịch liệt, nhưng cô là một người con gái truyền thống, không thể nhẫn tâm nổi với người máy sinh hóa cướp đi lần đầu tiên về thể xác và tinh thần của mình. Đó là nghiệt mà chủ nhân cơ thể này làm ra, ai bảo anh là một người máy sinh hóa phục tùng mệnh lệnh tuyệt đối chứ?

“Vâng.” Cain lập tức nói, anh xoay người lại, đưa lưng về phía Giang Minh Phương, thân hình cường tráng như một cây tùng cứng cáp, một cây lao dài thẳng tắp.

Thấy vậy, đột nhiên ngực Giang Minh phương như cất giấu một chú thỏ con tinh nghịch, đập loạn thình thịch, mặt như lửa đốt, vành tai đỏ ửng.

Vỗ nhẹ lên gương mặt nóng bừng của mình, cô thầm mắng: Dâm đãng, hám trai. Không biết là mắng mình hay là mắng chủ nhân cơ thể này.

Vội vàng mặc áo lót quần lót ren vào, mặc váy liền màu vàng nhạt khi nãy Cain ném xuống đất vào, cô lấy tay chỉnh lại mái tóc đen dài rối tung, đi lướt qua người Cain. Tóc cô như tơ lụa, chất tóc tốt hơn mấy ngôi sao quảng cáo dầu gội trên TV không biết bao nhiêu lần, dù sao cô chỉ cần lấy tay chỉnh lại chút là tóc lại suôn mượt như thường rồi.

Chờ Giang Minh Phương đi ngang qua mình, Cain lặng lẽ đi theo sau cô, như một chiếc bóng.

Phòng ăn rộng rãi sạch sẽ, trên chiếc bàn gỗ rắn chắc màu trắng, canh gà màu vàng sóng sánh tỏa ra mùi thơm đậm đà, tôm đỏ to bằng bàn tay, lát thịt óng ánh và cả rau xanh phối hợp với nhau như một tác phẩm nghệ thuật. Hạt gạo trong bát sứ trắng to tròn lấp lánh, tỏa ra mùi thơm của cơm. Giang Minh Phương bỗng thấy thèm ăn, ngồi xuống ưu nhã ăn cơm.

“Tất cả món ăn hôm nay là anh gọi à?” Cô vui vẻ hỏi. Người máy trong phòng bếp biết làm món ăn của tinh hệ Kanter, những món mà chủ nhân cơ thể này thường ăn khá giống mấy món tây ở tinh cầu kiếp trước của cô. Hôm nay nhìn thấy đồ ăn hợp khẩu vị của mình, cô rất vui.

“Vâng, tôi gọi một nồi canh gà cho cô, rồi bảo phòng bếp nấu cơm cho cô.” Cain nói, hai ngày nay chủ nhân đã tiêu hao rất nhiều thể lực, ban đầu anh định bảo phòng bếp hầm canh gà để cô bồi bổ bằng cách truyền thống. Nhưng sau đó lại nghĩ đến mấy món ăn của tinh cầu nào đó có thể phối hợp với đồ ăn của tinh hệ Kanter, bảo phòng bếp phối hợp làm. Nhìn tốc độ ăn cơm và nét mặt chủ nhân, anh biết cô rất hài lòng với bữa tối này.

“Rất tốt, anh dặn phòng bếp, bắt đầu từ bữa sau, lần nào cũng chuẩn bị mấy món này cho tôi.” Giang Minh Phương vui vẻ nói. Cô đã dung hợp ký ức của chủ nhân cơ thể này, nhưng rất nhiều chuyện đều cần tiếp xúc hoặc là người khác nhắc mới nhớ ra.

“Vâng, chủ nhân.” Cain nói, khóe môi hồng cong lên thành nụ cười.