Chương 56: Mặt nạ
Chuyển ngữ: MéoChỉnh sửa: Diên
Norman cảm thấy thế này không được.
Phần lớn thời gian ban ngày của người cá nhỏ đều ở cùng những người cá khác rồi, nếu trở lại hoàng cung còn nói chuyện với bọn họ nữa thì thời gian hắn và người cá nhỏ bên nhau sẽ càng ngắn hơn!
Hắn suy nghĩ một lát, nói: "An An, tôi thấy sau khi người cá có trí não thì có thể tạo một phòng chat cho bọn họ, như vậy họ có thể trò chuyện bất cứ lúc nào, em thấy sao?"
An Cẩn không nhận ra tâm tư nhỏ bé của Norman, mắt sáng rực: "Rất hay! Người cá giao tiếp trao đổi với nhau, có thể hiểu con người nhanh hơn, lúc gặp chuyện còn có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Cậu nói rồi ngừng một chút, mắt cong cong: "Có một số chuyện người cá không tiện xử lý, vừa hay tôi có thể giúp!"
Norman nhìn đôi mắt xanh biển của người cá nhỏ, nghiêm túc nói: "Người cá rất nhiều, một mình em bận bịu không hết việc. Để người cá lưu liên lạc với Hiệp hội bảo vệ Người cá, nếu người cá gặp nguy hiểm hoặc bạc đãi hành hạ cũng có thể xử lý ngay."
Mắt An Cẩn càng sáng hơn, cảm thấy Norman suy nghĩ rất thấu đáo, không nhịn được nói: "Anh thật lợi hại! Mai tôi sẽ dạy người cá cách liên lạc với Hiệp hội bảo vệ Người cá."
Norman: "Tôi sẽ nhắc Hiệp hội, bảo họ phối hợp."
Hai người vừa bàn bạc xong thì đúng lúc nhận được nhắc nhở ba phút nữa là có thể dùng bữa của đầu bếp.
An Cẩn biến đuôi thành đôi chân, đi lên bờ từ sườn dốc trong góc, bước lên xe thông minh.
Cậu quay sang thì thấy Norman đã quay người lại từ lúc nào, quay lưng với mặt hồ đối mặt với cửa.
Cậu không nghĩ nhiều, điều khiển xe thông minh: "Khởi động."
Bảng điều khiển xe thông minh nhấp nháy màu xanh lục, cùng lúc đó Norman quay người lại, đối mặt với cậu.
Norman nhìn lướt qua chân cậu rồi nhanh chóng dời đi, lại quay người, giọng nói dường như hơi mất tự nhiên: "Đi thôi."
An Cẩn đột nhiên nhận ra gì đó, cúi đầu nhìn, váy đuôi cá ướt sũng dính chặt vào thân dưới, đường nét rõ ràng, rất khó nói mặc và không mặc kiểu nào xấu hổ hơn.
Cậu vội vàng chuyển vận dị năng, váy đuôi cá nhanh chóng khô lại. Cậu cẩn thận nhìn lại lần nữa rồi mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn thẹn thùng vì sự sơ ý mới rồi.
Cậu lái xe thông minh cùng Norman đến phòng ăn.
Đến phòng ăn, cậu kiểm tra gấu váy trước, thấy đoạn dưới gấp lên không trượt xuống mới bước xuống xe thông minh.
Norman nhìn người cá nhỏ tự mình ngồi lên ghế, vừa cảm thấy vui vì người cá nhỏ đã có thể tự lập, lại vừa buồn vì cậu không cần hắn giúp nữa.
An Cẩn ngồi bên bàn ăn, đầu ngón chân hai chân nâng lên lại hạ xuống, cảm giác rõ ràng gót chân chạm sàn nhà khiến cậu cảm thấy rất vững vàng, vô cùng vui sướng.
Norman dễ dàng phát hiện hành động đáng yêu của người cá nhỏ, cảm nhận được tâm trạng vui mừng của cậu, chút buồn trong lòng lập tức tiêu tan.
Hắn ngồi cạnh người cá nhỏ, sau khi đầu bếp mang đồ ăn lên thì gắp đồ ăn, rót nước trái cây cho người cá nhỏ.
Đôi mắt xanh lam của An Cẩn sáng long lanh, cậu đang định nói cảm ơn với Norman thì chợt nghĩ đến cảnh Norman ngăn cậu nói cảm ơn khi trước.
Cậu cười tươi rói với hắn, rồi cũng gắp một miếng sườn chua ngọt bỏ vào trong bát Norman.
"Anh cũng ăn đi, không cần lúc nào cũng chăm sóc tôi."
Trước đây cậu ăn cơm đều dùng hình dạng người cá, ngồi rất không vững, tay trái phải luôn nắm mép bàn, tay phải cũng không dám cử động quá lớn do sợ mình sẽ trượt xuống gầm bàn, vì vậy cậu rất ít gắp đồ ăn cho Norman.
Bây giờ thì rất tiện rồi!
Trong lòng Norman có phần ấm áp, ăn sườn chua ngọt mà người cá nhỏ gắp cho, hắn chỉ cảm thấy ngọt đến tận trong tim.
Ăn xong Norman đề nghị An Cẩn quay về phòng người cá để nghỉ ngơi.
An Cẩn lắc đầu: "Tôi muốn tập đi bằng chân."
Trước đây cậu chỉ dám lén lút luyện tập trước khi đi ngủ, bây giờ Norman đã biết rồi thì cậu có thể tản bộ sau khi ăn, như vậy càng tiện luyện tập hơn.
Norman cúi đầu nhìn, đôi chân trắng nõn của người cá nhỏ đang giẫm trên sàn gỗ rắn chắc, bàn chân có màu hồng phấn, trông vô cùng mỏng manh mềm mại.
"Ở đây đợi tôi một lát." Norman nói xong đứng dậy, rời khỏi nhà ăn.
An Cẩn không biết Norman muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi đợi trên ghế.
Ngồi được hai giây, cậu lại cảm thấy ngồi yên không bằng luyện tập nên ngồi thẳng lưng, nâng cẳng chân lên rồi hạ xuống, lặp đi lặp lại.
Rất nhanh, Norman cầm một đôi dép lê to chất vải mềm mại quay lại.
Norman khom lưng, đặt dép lê xuống đất, thoáng thấy người cá nhỏ nâng cẳng chân lên, đầu ngón chân mượt mà vểnh lên, trông rất hoạt bát.
An Cẩn vội bỏ chân xuống, nghiêng người nhìn Norman.
Norman: "Đi của tôi trước, dép mua cho em lúc nữa mới giao đến."
An Cẩn hơi do dự, muốn giơ chân lên xem lòng bàn chân có bẩn không nhưng đôi chân bị váy đuôi cá bó lấy, không thể nào nhấc chân được.
Cậu suy nghĩ một lát, khép hai chân lại nghiêng sang một bên, nghiêng người nhìn xuống, lòng bàn chân trông có vẻ trắng trẻo sạch sẽ nhưng nói sao thì nãy giờ cứ để trần vậy giẫm trên sàn, cậu thò tay lấy giấy rồi nghiêng người một lần nữa, lau lòng bàn chân bằng tư thế hơi kỳ cục.
Norman thấy người cậu không vững, đỡ vai cậu rồi ngồi xổm xuống, lấy giấy ăn trong tay cậu đi, quyết định tự mình lau chân cho cậu.
Đầu ngón chân An Cẩn vô thức cuộn tròn lại, hai má nóng bừng, nhỏ giọng nói: "Tôi tự lau được."
Norman không cho cậu cơ hội ấy, cẩn thận lau lòng bàn chân cậu một lượt rồi ném giấy ăn vào trong thùng rác.
Xong xuôi, Norman nhìn đầu ngón tròn tròn đáng yêu, hầu kết chuyển động, dời ánh nhìn: "Được rồi, rất sạch."
Hắn thả cổ chân người cá nhỏ ra, đứng dậy lùi lại một bước.
An Cẩn đi dép lê, đôi dép rất to, tôn lên đôi chân nhỏ của cậu, có chút giống trẻ con lén đi giày của người lớn.
Cậu đứng dậy, Norman đứng trước mặt cậu, cậu đã biết được chiều cao hai người chênh lệch lớn thế nào. Norman cơ hồ lớn hơn cậu một cỡ, cậu nhìn thẳng chỉ có thể thấy được cằm của Norman.
"Cảm ơn anh." Cậu nói nhỏ.
Norman: "Không cần khách khí, đi thử xem thế nào?"
An Cẩn bước đi rất chậm nhưng coi như vững vàng, Norman kiên nhẫn đi theo cậu, ánh mắt luôn rơi trên người cậu, lo cậu ngã.
An Cẩn nghĩ, lát nữa còn phải thu âm phiên dịch nên cậu đi thẳng đến phòng khách luôn, sau đó chậm rãi đi vòng quanh phòng khách.
Norman thấy người cá nhỏ mặc dù bước chậm nhưng rất vững vàng thì yên tâm, đứng trước sô pha, liên lạc với viện trưởng Jona.
Jona nhanh chóng kết nối liên lạc, giọng lo lắng: "Bệ hạ, cơ thể An An khó chịu ạ?"
Ông nghĩ không ra buổi tối bệ hạ liên lạc với ông còn có việc gì khác.
Norman: "Em ấy rất khỏe," hắn đi thẳng vào vấn đề, "Tôi có chuyện cần bàn với ông, mau chóng thành lập một tổ nghiên cứu cơ mật, tiến hành nghiên cứu trí nhớ của người cá."
Jona than thở: "Luôn có người đang nghiên cứu, chỉ là tiến triển không được như ý."
Norman: "Tiến hành so sánh gen của người cá và gen của An An, thử lại xem. Vì sự an toàn của An An, yêu cầu giữ bí mật tuyệt đối. Sáng mai khi Hornard kiểm tra sức khỏe cho An An sẽ lấy một ít máu."
Jona sửng sốt, xúc động nói: "An An bằng lòng ủng hộ thì tốt quá! Cậu ấy có thể nhanh chóng hiểu rõ tiếng Tinh Tế, chắc chắn là có trí nhớ bình thường như chúng ta, gần đây chúng tôi cũng đang bàn bạc xin An An giúp đỡ."
Ông không khỏi mong đợi: "Nếu có thể giải quyết vấn đề trí nhớ của người cá thì phía người nuôi sẽ không cần lo lắng lúc đi công tác hoặc ra ngoài chiến đấu bị người cá quên mất nữa, hơn nữa thế này cũng có lợi cho con người và người cá bồi dưỡng cảm tình, tín nhiệm lẫn nhau."
Norman: "Ngoài gen trí nhớ, những điều khác biệt khác cũng chú ý nhiều hơn."
Jona sửng sốt, sau đó kích động lại hiếu kỳ hỏi: "An An còn có chỗ đặc biệt nào ư?"
Norman không nói với Jona, tin tức người cá có thể biến thành người chấn động quá lớn, không nên để lộ bây giờ.
Trong mắt hắn thoáng hiện lên suy nghĩ, quyết định liên lạc với nhà sử học, tra một ít tư liệu của đội viễn chinh, tìm kiếm manh mối về hành tinh Người cá.
Jona thấy Norman không nói thì hiểu ý hắn, không truy hỏi: "Tôi sẽ nhanh chóng thành lập một tổ, đích thân tôi dẫn đội."
Norman 'ừ' một tiếng, cúp liên lạc.
An Cẩn đi khoảng mười lăm phút, quay lại sô pha nghỉ ngơi.
Norman cúi đầu nhìn cậu: "Đã trao đổi xong với Jona, sáng mai Hornard lấy một ít máu của em là được," hắn xoa tóc người cá nhỏ, "Đừng sợ."
An Cẩn cảm nhận độ ấm trên đầu, mắt cong cong: "Tôi không sợ." Cậu mở trí não, "Tôi chuẩn bị ghi âm đây."
Norman ngồi xuống bên cạnh cậu: "Không biết thì hỏi tôi."
An Cẩn gật đầu, mở tài liệu, mở ghi âm, nghiêm túc phiên dịch.
Norman nghiêng đầu nhìn người cá nhỏ, vẻ mặt người cá nhỏ nghiêm túc, từ góc này có thể thấy lông mi vừa dài vừa cong.
Rất nhanh, hắn liền phát hiện người cá nhỏ hơi phồng má, là do mím môi mà thành, lông mi cũng chớp chớp.
Hắn biết là người cá nhỏ bị ánh mắt của hắn quấy rầy, hắn nghĩ, người cá nhỏ thực sự rất nhạy cảm.
Hắn nhìn sang chỗ khác, mở trí não, lướt xem bảng xếp hạng các đồ vật yêu thích của thanh thiếu niên.
Quần áo lần trước mua cho cậu là mua theo trên này, vừa nãy thời gian gấp quá nên hắn vào thẳng chỗ quen mua dép lê cho người cá nhỏ, chỉ xem xét độ thoải mái mà không hề xem xét kiểu dáng.
Vừa hay, nhân lúc rảnh rỗi bây giờ hắn có thể lựa mua giày dép cho người cá nhỏ, không chỉ dép đi trong nhà mà cả giày đi ra ngoài nữa.
Hắn nhanh chóng nhìn lướt qua chân người cá nhỏ, đây chỉ là hành động vô thức chứ thực ra lúc lau chân cho cậu thì hắn đã nắm rõ size của cậu rồi.
Hắn lật xem bảng xếp hạng các kiểu giày dép, loại bỏ mấy cái phong cách khoa trương thì số còn lại trông khá ổn, chốt đơn mỗi loại ba đôi màu đen trắng thường gặp nhất và màu xanh biển.
An Cẩn thầm thở phào, cũng không biết tại sao, chỉ cần cảm nhận được Norman đang nhìn mình là tim cậu đập rất nhanh, không thể nào tập trung được.
Trước đây cậu cũng rất không quen bị người khác nhìn chăm chăm, cũng căng thẳng, nhưng đó là cảm xúc tiêu cực khó chịu, không giống với Norman.
Cậu suy nghĩ lung tung, sau chợt nhớ đến sự mong đợi của người cá đối với máy phiên dịch thì tập trung lại nghiêm túc phiên dịch.
Bầu không khí trong phòng khách vô cùng ấm áp, hai người ai làm việc của người nấy, thỉnh thoảng An Cẩn hỏi Norman những chữ mà cậu không biết, cánh tay hai người thỉnh thoảng chạm nhau, nhỏ giọng nói hai câu, lại tách ra.
An Cẩn rất chuyên chú, khi Norman đứng dậy, cậu cũng chỉ hơi ngước mắt nhìn một cái rồi thôi, không để ý quá nhiều.
Đợi lúc dịch xong toàn bộ tài liệu, Norman cầm một đôi dép bông màu xanh biển đặt cạnh chân cậu: "Đi thử xem."
An Cẩn đổi sang đôi ấy, rất vừa chân, cảm thấy chất vải cực kỳ mềm mại.
Cậu hơi kinh ngạc: "Sao anh biết tôi đi cỡ giày bao nhiêu?"
Norman: "Vừa nhìn đã biết," hắn dừng một chút, "Huống chi tôi đã chạm vào rồi."
An Cẩn chớp chớp mắt, ngón chân quặp chắc lấy dép, may mà dép này không phải kiểu lộ đầu ngón chân.
Trong mắt Norman thoáng qua ý cười, người cá nhỏ thực sự rất dễ xấu hổ, phản ứng này phải chăng có nghĩa là...
Trong mắt hắn hiện lên tia sáng, không được nóng lòng, không cần truy hỏi.
Hắn nói với người cá nhỏ: "Giày dép để ra ngoài và giày chống thấm nước đã bỏ vào tủ giày của em rồi, lát nữa em đi xem vị trí tủ giày một chút, nếu thấy bất tiện thì đổi qua chỗ khác."
An Cẩn sững sờ, gật đầu, chuyển tài liệu đã phiên dịch xong và phim tài liệu về biển cả làm trước đó cho Norman: "Đã phiên dịch xong rồi."
Norman nhận lấy, đang định chuyển tiếp cho Bộ kỹ thuật thì ngón tay dừng lại, sao chép thêm một bản tệp ghi âm, sau đó lưu tệp gốc vào trí não, tệp sao chép kia chuyển đổi thành giọng của hệ thống rồi mới chuyển cho bộ phận kỹ thuật.
Hắn không muốn giọng nói của người cá nhỏ bị phát tán ra ngoài, khiến kẻ khác có thể nghe thấy mọi lúc.
Hắn đứng dậy, đến phòng người cá cùng người cá nhỏ.
An Cẩn vào cửa, thấy ngay tủ giày mới đặt bên phải, bên trên đặt ba đôi dép chống thấm nước, bên dưới là các kiểu giày nam, giày thể thao, giày bệt, giày lưới, giày Martin có đủ tất cả, các kiểu giống nhau đều có ba màu sắc.
Norman hỏi: "Muốn đổi vị trí không?"
An Cẩn lắc đầu: "Đặt ở đây là được," cậu dừng một chút, nghiêm túc nói, "Tôi rất thích, cảm ơn."
Trong mắt Norman thoáng qua ý cười: "Thích thì tốt, nghỉ ngơi sớm đi, mai tôi đưa em đi đặt làm mặt nạ con nhộng."
Đôi mắt xanh biển của An Cẩn bỗng chốc sáng lên: "Mai anh nghỉ hả?"
Norman gật đầu.
An Cẩn rất vui, vô cùng mong đợi: "Mai mấy giờ đi?"
Norman: "Chín giờ, em thấy sao?"
An Cẩn đáp: "Đi sớm chút cũng được." Nói xong, cậu nghĩ Norman cần nghỉ ngơi, đổi lại, "Mà thôi, chín giờ là được, anh cũng nghỉ thêm được một lúc, dậy muộn chút, ra ngoài trễ xíu cũng không sao."
Norman xoa tóc người cá nhỏ: "Tôi quen dậy sớm rồi, vậy tôi hẹn lịch chín giờ nhé?"
An Cẩn gật đầu.
Hai người thương lượng xong, chúc nhau ngủ ngon, Norman rời khỏi phòng người cá.
An Cẩn tắm rửa xong muốn luyện tập dị năng, cảm nhận được Norman ở tầng hai thì do dự một chút, quyết định không đến thế giới ảo để tránh bị Norman phát hiện cậu không thành thật nghỉ ngơi.
Cậu trực tiếp luyện trong hồ, tâm niệm vừa chuyển, trước sau người liền dâng lên hai bức tường, đồng thời, trên cánh tay cũng phủ một tầng màng nước.
Thoạt nhìn thì sẽ chỉ thấy cánh tay rất sáng, nhìn kỹ mới phát hiện trên đó có dòng nước đang chảy xiết.
Cậu không ngừng nén độ dày của tường nước và màng nước, càng luyện tập, khả năng điều khiển nước càng chuẩn xác, đến cuối cùng, tường nước và màng nước gần như có thể đạt tới trạng thái phòng ngự tốt nhất chỉ trong chớp mắt.
Trong mắt cậu hiện lên tia thích thú, khả năng khống chế nước của cậu sắp đạt tới đỉnh cấp 3, không bao lâu nữa là cậu lại có thể thăng cấp rồi!
.
Buổi sáng, Norman đứng ngoài cửa phòng người cá, gõ cửa, một lát sau mới nghe được người cá nhỏ nói 'Mời vào'.
Hắn đẩy cửa, thấy người cá nhỏ ngồi trên xe lăn thì sửng sốt.
An Cẩn điểu khiển xe lăn tới trước mặt Norman, lại điều khiển xe lăn quay vòng 360 độ, cậu ngồi vững vàng, nghiêng đầu, mắt cong cong nhìn Norman: "Tối qua sau khi làm xong, tôi có gửi đề xuất cải tiến, sáng nay mới đưa đến."
Vì đang ngồi nên chiều cao chênh lệch giữa cậu và Norman khá lớn, cậu ấn nút, xe lăn lập tức nâng lên cao: "Còn có thể điều chỉnh độ cao, rất dễ điều khiển, cũng rất linh hoạt!"
Norman đối diện với đôi mắt xanh biển sáng long lanh của người cá nhỏ, tâm trạng cũng đặc biệt tốt, khen ngợi: "Giỏi lắm."
An Cẩn thoáng nhìn sàn nhà, cảm giác treo lơ lửng khiến cậu hơi bất an, lại hạ độ cao xuống một chút: "Hôm nay tôi sẽ ngồi xe lăn ra ngoài cùng anh."
Cậu giơ hai tay lắc qua lắc lại: "Xe thông minh không thể buông tay, bất tiện."
Norman tỏ vẻ tán thành: "Xe lăn vững vàng hơn, an toàn."
Xe lăn được thiết kế rất thông minh, có lắp đặt hệ thống quét thông minh giống xe thông minh, nếu gặp phải chướng ngại vật hoặc cảm ứng được chênh lệch độ cao sẽ tự động tránh đi.
Thấy vẻ mặt mong đợi của người cá nhỏ, hắn nói, "Ăn sáng trước."
An Cẩn điều khiển xe lăn cùng Norman đến phòng ăn.
Ăn sáng xong, hai người tới phòng khách, một lúc sau Hornard đã đến.
Hornard phấn khởi không thôi, hai mắt sáng rực, nghiêm túc nói với An Cẩn: "Tôi đã biết quyết định của cậu từ viện trưởng Jona, An An, cảm ơn cậu."
An Cẩn: "Tôi chỉ có thể cung cấp máu, còn lại cũng không giúp được gì."
Hornard nghiêm túc nói: "Như thế là đã quá đủ rồi, mấy việc còn lại là việc của nghiên cứu viên."
Ông kiểm tra cơ thể cho An Cẩn trước, xác định cậu hoàn toàn khỏe mạnh mới lấy ra một ống tiêm.
An Cẩn nhìn kim tiêm thì hít sâu, vô thức trở nên căng thẳng.
Hornard trấn an cậu: "Đừng lo lắng, không đau đâu."
An Cẩn nghiêm mặt, gật đầu, do dự một chút rồi vẫn nghiêng đầu đi không dám nhìn.
Đỉnh đầu chợt truyền đến xúc cảm mềm mại, cậu ngẩng mặt lên thì trông thấy con ngươi màu nâu của Norman, hắn nói: "Có nơi nào muốn đi không?"
An Cẩn suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Không có nơi đặc biệt muốn đi, muốn tùy ý dạo phố."
Dù sao cậu cũng không hiểu rõ về thế giới này, không biết có những nơi nào, so ra cậu muốn dạo phố để tìm hiểu quan sát hơn.
Lúc này, cậu chợt thấy tay hơi nhói, lành lạnh, lông mi đột nhiên run rẩy.
Norman không nhịn được, đầu ngón tay lướt nhẹ qua lông mi rồi chạm vào lông mày cậu: "Lát nữa đưa em đi dạo phố."
An Cẩn chớp mắt hai cái, chưa kịp ngượng đã vui vẻ bất ngờ: "Thật à?"
Norman gật đầu.
Lúc này, Hornard nói: "Được rồi."
Ông cất kĩ ống nghiệm, nhanh chóng dùng dụng cụ trị liệu xử lý vết kim đâm trên tay người cá nhỏ.
An Cẩn sửng sốt, nâng tay lên nhìn vị trí hơi đau vừa nãy thì thấy không có dấu vết nào, như thể cảm giác trước đó chỉ là ảo giác.
Hornard liếc nhìn bệ hạ, lòng nghĩ bệ hạ đã thực sự thông suốt.
Quả nhiên động lòng rồi thì không còn là kẻ độc thân đơn thuần nữa, vì lo lắng An An đau mà sẽ nghĩ cách làm An An phân tâm!
Nếu đổi lại là trước đây, chắc chắn ngài sẽ chỉ nói một câu như không nói: 'Không đau đâu.'
Hornard nghĩ lung tung trong đầu nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc, một lần nữa cảm ơn An Cẩn: "Mặc dù không lấy nhiều máu nhưng hôm nay cậu vẫn nên ăn nhiều đồ ăn bổ máu một chút."
An Cẩn gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Tôi nhớ rồi."
Hornard chào tạm biệt rồi đi đến viện nghiên cứu khoa học.
Norman mở trí não tìm kiếm, mở kết quả tìm kiếm đến trước mặt An Cẩn: "Thích ăn gì?"
Trên màn hình ảo toàn là các loại đồ ăn bổ máu, An Cẩn suy nghĩ một lát, mua một ít táo đỏ.
Mười lăm phút sau, người máy xách một túi táo đỏ tới trước mặt An Cẩn, sau khi An Cẩn loại bỏ tạp chất, hỏi Norman: "Anh muốn ăn không?"
Norman lắc đầu, An Cẩn bèn lấy một quả ăn, còn lại bỏ vào không gian trí não làm đồ ăn vặt.
Cậu mong đợi nhìn Norman: "Có phải nên ra ngoài rồi không?"
Trong mắt Norman thoáng qua ý cười, gật đầu, thầm ghi nhớ, rảnh rỗi phải cùng người cá ra ngoài nhiều hơn mới được.
Hai người lên xe bay, mười phút sau đến nơi.
An Cẩn để ý được bảo an nơi này rất chặt chẽ, Norman nói: "Chỉ những người có thân phận đặc thù mới đặt làm mặt nạ con nhộng."
An Cẩn bừng tỉnh.
Thợ làm mặt nạ Norman hẹn khi nhìn thấy An Cẩn thì mắt sáng rực: "Bệ hạ, tôi đã tìm được vật liệu phù hợp với vảy cá nhưng khâu chế tạo sẽ khá phức tạp."
Anh ta giơ tay, vốn muốn chỉ vào An Cẩn nhưng đụng phải ánh mắt hơi sầm xuống của bệ hạ thì đầu ngón tay cua gắt chỉ về phía mình.
"Má người cá có vảy nhưng phần còn lại thì không có, cho nên phải dùng hai loại vật liệu dính liền tự nhiên mới có thể làm ra mặt nạ bình thường."
Norman hỏi thẳng: "Bao lâu?"
Thợ làm mặt nạ suy nghĩ một lúc: "Ít nhất một tuần."
Norman gật đầu: "Được."
Thợ làm mặt nạ: "Bệ hạ, tôi phải lấy số đo khuôn mặt An An một chút."
Kết cấu khuôn mặt mỗi người đều khác nhau, trừ trường hợp điều chỉnh đặc biệt ra thì mỗi chiếc mặt nạ sẽ chỉ phù hợp một người duy nhất.
Norman gật đầu, đặt tay lên vai người cá nhỏ: "Em đừng lo lắng, nhìn vào ống kính máy đo là được, sẽ xong ngay thôi."
Thợ làm mặt nạ hơi há miệng, nuốt lại lời an ủi người cá nhỏ sắp thoát ra.
Cũng phải, có bệ hạ ở đây, nào có tới lượt hắn an ủi!
An Cẩn cười với Norman: "Ừ, tôi không sợ."
Thợ làm mặt nạ nghe được giọng nói mềm mại trong trẻo của người cá nhỏ, đã hiểu sâu sắc tại sao bệ hạ lại động lòng với người cá nhỏ.
Ngoan thế này! Lớn lên xinh đẹp, mặc dù khác với con người, nhưng cũng cảnh đẹp ý vui, hơn nữa có thể cung cấp tinh thần lực, giọng nói còn dễ nghe như vậy!
Norman thấp giọng nhắc nhở: "Có thể bắt đầu rồi."
Thợ làm mặt nạ vội dời tầm mắt khỏi người cá nhỏ, nghiêm mặt, tiến vào trạng thái công việc.
Anh ta rất chuyên nghiệp, sau khi lấy số đo xong thì nhanh chóng phân tích hình lập thể, nhanh chóng vẽ ra đường ranh giới giữa vảy cá và da.
Sau khi vẽ xong, anh ta in một chiếc mặt nạ dùng một lần để An Cẩn đeo thử.
Mặt nạ như một tờ giấy, không đủ tác dụng thay đổi khuôn mặt nhưng có thể kiểm tra xem đường ranh giới thợ làm mặt nạ vẽ ra có chuẩn xác hay không.
Thợ làm mặt nạ bảo cậu nghiêng đầu sang trái, sau đó nghiêng sang phải, sau khi sửa chi tiết thì nói: "Có thể lấy xuống rồi, chúng tôi sẽ tranh thủ làm xong trong một tuần."
An Cẩn giơ tay, đang muốn lấy mặt nạ thì ngửi thấy mùi chanh thơm mát quen thuộc và cảm giác ấm nóng ở cằm. Cậu biết ngay Norman đang giúp cậu lấy mặt nạ ra.
Cậu bất giác nắm tay lại, hơi nâng cằm lên cho Norman tiện tay hơn.
Norman nhìn xuống thì thấy người cá nhỏ khép hờ mắt, hàng mi dài cong vút hơi run rẩy, dường như hơi căng thẳng nhưng vẫn rất ngoan ngoãn ngẩng mặt cho hắn.
Tay Norman ngừng lại một chút, ngón tay di chuyển đến trán người cá nhỏ, tháo mặt nạ từ trên xuống dưới.
Khi mặt nạ trượt xuống lông mày, An Cẩn vội vàng nhắm mắt lại, cảm nhận được mặt nạ tháo đến sống mũi mới mở mắt ra, vô thức nhìn Norman thì bất ngờ bắt gặp con ngươi thâm thúy của hắn.
Cậu hơi giật mình, lúc này không phải hắn nên nhìn theo chuyển động của mặt nạ ư?
Norman nhìn thấy mình trong đôi mắt xanh biển trong veo của người cá nhỏ, cũng chỉ có mình hắn, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn khó hiểu, đồng thời còn có bất mãn.
Hắn hy vọng luôn có thể nhìn thấy hắn trong mắt của người cá nhỏ.
Thợ làm mặt nạ nhìn hai người tương tác với nhau, nội tâm gào thét!
Chấn động! Tôi được chứng kiến hiện trường lần đầu yêu đương của bệ hạ!
Nhìn bầu không khí này xem, sánh ngang phim trường tình cảm!
Lòng anh ta ngứa ngáy hết sức, rất muốn quay lại nhưng vì thân phận của bệ hạ nên không dám manh động.
Anh ta vừa hưng phấn vừa khó chịu, ke ngon không có anh em hít chung thì bớt ngon mất một nửa rồi còn đâu!
Norman tháo mặt nạ xuống, lùi ra sau, ném mặt nạ vào thùng rác.
Thợ làm mặt nạ lập tức nghiêm túc trở lại: "Nếu làm xong trước thì tôi sẽ thông báo với ngài ngay."
Norman 'ừ' một tiếng, nhắc nhở: "Bảo mật."
Thợ làm mặt nạ vội nói: "Chúng tôi đều là người chuyên nghiệp, ngoài phía cảnh sát lập hồ sơ ra thì tuyệt đối sẽ không tiết lộ thông tin khách hàng."
Norman gật đầu, đưa người cá nhỏ rời đi.
An Cẩn nhìn Norman, trong lòng có phần nghi hoặc nhưng không lập tức hỏi ra, quay lại xe bay mới hỏi: "Mặt nạ theo hình người không làm ở đây sao?"
Norman: "Đổi nhà khác, hình người dùng thân phận khác, tách ra làm riêng mới không dễ bị lộ."
An Cẩn tỉnh ngộ, khen: "Anh nghĩ thật chu đáo!"
Norman nói: "Vì An An không hiểu rõ rất nhiều chuyện." Hắn hỏi, "Bây giờ đi dạo phố?"
An Cẩn gật đầu.
Song vì không che giấu thân phận nên trên đường cậu và Norman rất thu hút sự chú ý, một lúc sau đã bị người dân vây xem.
Những người đó kiêng dè thân phận của Norman nên không dám đến quá gần nhưng ánh mắt lại không hề giấu giếm.
Đột nhiên có người không nén nổi lòng tò mò, lớn tiếng hỏi: "Bệ hạ, hai người đang yêu đương ạ?"
An Cẩn sửng sốt, sau đó hai má nóng bừng, nhanh chóng liếc nhìn Norman.
Norman cũng nhìn cậu, ánh mắt hai người chạm nhau, quần chúng vây xem lập tức hò hét.
Norman nhận ra sự không thoải mái của người cá nhỏ, nghiêm mặt liếc một vòng xung quanh, đưa người cá nhỏ trở lại xe bay.
An Cẩn thở phào nhẹ nhõm: "Đợi làm xong mặt nạ rồi chúng ta hẵng đi dạo phố tiếp nhé!"
Norman: "Được."
An Cẩn nghĩ lại lời quần chúng hò hét, vừa muốn hỏi Norman tại sao biết được bản thân thích cậu nhưng cũng rất xấu hổ.
Cậu nghĩ một lúc, quyết định hỏi bạn bè từng có kinh nghiệm yêu đương trước.