Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 50: Sinh vật có trí tuệ




Chương 50: Sinh vật có trí tuệ

Chuyển ngữ: MéoChỉnh sửa: Diên

Ban ngày, trên tinh võng hầu như tất cả mọi người đều đang bàn tán vụ án buôn bán người cá trái phép ở chợ đen.

Buổi tối, sau khi An Cẩn livestream, chủ đề 'Người cá là sinh vật có trí tuệ' nhanh chóng bùng nổ, càn quét toàn bộ tinh võng.

[Chẳng trách bệ hạ giữ vững phán trọng tội, thì ra người cá là sinh vật có trí tuệ!]

[Có thể phán định thành công hay không còn chưa chắc chắn 100% mà]

[An An tuyệt đối không thành vấn đề! Cậu ấy rất thông minh!]

[Cho dù người cá thuần sắc là sinh vật có trí tuệ thì đâu có nghĩa là những người cá khác cũng như thế đâu]

[Ít nhất người cá có thể giao tiếp với nhau, bọn họ đã có IQ nhất định!]

[Bây giờ nghĩ đến vụ án chợ đen, thực sự khiến người ta tức giận!]

Vốn vẫn có người cảm thấy phán quyết quá nghiêm trọng, sau khi biết được người cá rất có thể là sinh vật có trí tuệ thì lập tức thay đổi ý kiến, phán quyết không nghiêm trọng chút nào!

Nghĩ tới An Cẩn và Tiểu Ngân nói sẽ không bao giờ hát cho con người nghe nữa, rất nhiều người đều trở nên lo lắng, nói sao thì người cá cũng vô cùng quan trọng với con người.

Dù thuốc A cũng có tác dụng như người cá hát nhưng số lượng thuốc A rất ít mà còn khó mua, ngoại trừ số ít người đã được dùng thì đại đa số người vẫn phải dựa vào tiếng hát của người cá bổ sung tinh thần lực như cũ.

Số người đồng ý với phán quyết ngày càng nhiều, những người mua bán đấu giá người cá thông qua con đường chính quy càng dồn dập gây sức ép lên phía tòa án.

Nếu người cá nhà mình không hài lòng với phán quyết, không hát nữa thì phải làm sao?

Thậm chí còn có người đề nghị phạt nặng thêm.

Những kẻ như Augustus căn bản không thể kháng án thành công.

Sau khi Norman tuyên bố ngày mai tiến hành phán định sinh vật có trí tuệ, An Cẩn liền tắt livestream.

An Cẩn mở trí não lướt tinh võng, thấy sự chú ý của dân chúng đều tập trung vào IQ người cá và vụ án chợ đen, không ai cảm thấy kỳ lạ khi cậu có thể nói chuyện, càng không ai đề xuất nghiên cứu cậu thì thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ngửa đầu nhìn Norman, vân vê ngón tay: "Ngày mai tôi có cần chuẩn bị gì không?"

Cuối cùng cũng sắp thoát khỏi thân phận thú cưng, cậu hơi căng thẳng, cũng tràn đầy kỳ vọng với tương lai.

Norman: "Không cần, tối nay nghỉ ngơi thật tốt là được." Hắn xoa đầu người cá nhỏ, "Đừng căng thẳng, ngày mai em nhất định có thể lấy được thẻ căn cước."

An Cẩn gật đầu, mắt bất giác cong cong, đuôi cũng khoan thai đong đưa, hiển nhiên rất vui vẻ.

Đột nhiên, cậu nghĩ đến gì đó, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Cậu vươn tay, chỉ về phía dịch dinh dưỡng cạnh giá để đồ: "Trước đây tôi dạo tinh võng, phát hiện rất nhiều người hy vọng thuốc xoa dịu A có thể sản xuất số lượng lớn bán ra ngoài."

"Tôi đã tính rồi, với tinh thần lực bây giờ của tôi thì một ngày có thể thanh lọc hai thùng dịch dinh dưỡng, một thùng cho anh, thùng còn lại tôi muốn bán đi."

Norman kinh ngạc, không ngờ người cá nhỏ lại có ý định buôn bán thuốc, dù sao người cá từ khi ra đời đến lúc lớn lên căn bản không cần dùng tiền.

Hắn nghĩ tới lúc người cá nhỏ ở trong thế giới ảo, hình như cũng rất có hứng thú với việc kiếm tiền. Chỉ là lúc ấy hắn cho rằng người cá nhỏ muốn mua đồ ăn, không có tiền mới muốn đi kiếm. Bây giờ mới biết, dường như người cá nhỏ rất thích kiếm tiền.

Hắn lắc đầu: "Tôi không thể lấy không một hòm, em muốn bán thế nào?"

An Cẩn cũng không có chủ kiến gì, hỏi dò nhìn hắn: "Anh cảm thấy bán giá thế nào thì được?"

Norman lắc đầu: "Thuốc quá quý hiếm, cung không đủ cầu, không cách nào định giá được, cách làm thích hợp nhất là bán đấu giá."

An Cẩn: "Nhưng ngày nào cũng bán đấu giá thì có phiền quá không?"

Norman: "Nếu em muốn bán, tôi sẵn lòng mua toàn bộ."

"Hả?" An Cẩn chớp mắt, cậu chủ yếu là muốn kiếm tiền để trả hai mươi lăm tỷ cho Norman, nếu bán cho Norman thì cứ thấy sao sao.

Nhưng, Norman muốn thì đương nhiên cậu càng nguyện ý bán cho Norman.

An Cẩn do dự, vẫn nói với Norman suy nghĩ của cậu: "Khi đó anh bỏ hai mươi lăm tỷ mua tôi, tôi muốn trả lại số tiền ấy cho anh trước."

Norman cau mày: "Không cần trả."

Thái độ An Cẩn vô cùng kiên quyết: "Nếu không phải anh, có lẽ tôi đã bị người khác mua đi rồi, cuộc sống không thể tốt như bây giờ, thậm chí có khả năng sẽ chịu cảnh như người cá ở chợ đen."

Cậu nghiêm túc nhìn Norman: "Dù tôi không trả số tiền đó thì anh cũng sẵn lòng giúp tôi tiến hành phán định sinh vật có trí tuệ, anh đối tốt với tôi, tôi càng không thể để anh chịu thiệt."

Norman đối diện với đôi mắt xanh biển của người cá nhỏ, giọng nói trầm thấp đặc biệt nghiêm túc: "Mua được em, tôi cảm thấy đó là may mắn vinh dự của tôi, sẽ không bị thiệt."

An Cẩn thoáng thất thần, mặc dù xấu hổ nhưng vẫn lấy hết can đảm, nhìn hắn một lần nữa: "Bởi vì anh thích tôi à?"

Không đợi Norman trả lời, cậu lại nhanh chóng nói: "Chính vì như vậy, tôi càng phải trả tiền anh."

Trong mắt Norman thoáng qua ý cười: "Xem ra An An đã rất hiểu tấm lòng của tôi rồi."

Nhịp tim An Cẩn hơi nhanh, mím môi, cố gắng để mình bình tĩnh lại.

Cậu không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, nhưng cậu cũng biết, Norman ở trong lòng cậu có địa vị khác.

Chỉ là cậu không rõ khác chỗ nào, chắc là ỷ lại hoặc có lẽ là cảm giác an toàn, cũng có thể là cảm xúc của người yêu, cậu vẫn chưa phân biệt được.

Cậu gật đầu: "Phải, tôi rất hiểu."

Norman rất thích sự thẳng thắn của cậu, hắn sẽ không nghi ngờ hoặc không tin giống như khi vừa mới biết nữa.

Cậu tiếp tục chủ đề trước đó: "Hiện tại tôi không có nhiều tiền như vậy, vốn dĩ tôi muốn bán thuốc A để trả anh 25 tỷ, nếu anh đã muốn mua thì cứ lấy thuốc A bù trừ, được không?"

"Đương nhiên là được." Norman gật đầu, hắn nhìn người cá nhỏ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng tim lại đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Người cá nhỏ biết tấm lòng của hắn nhưng không muốn có dính líu đến ân tình khác, vì sao lại thế?

Liệu có như hắn nghĩ không? Có phải người cá nhỏ đang suy xét chấp nhận hắn không?

Norman sống hơn 30 năm, lần đầu tiên thấy thấp thỏm như vậy, nhưng không dám hỏi thẳng, sợ người cá nhỏ cảm thấy áp lực.

An Cẩn không biết suy nghĩ bay bổng của Norman, hỏi lại lần nữa: "Anh thấy một ống nên bán giá bao nhiêu?"

Norman nói: "Tổ chức một cuộc đấu giá trước, sau đó định giá bằng giá bán đấu giá."

An Cẩn biết giá bán đấu giá thường rất cao, không khỏi lo lắng: "Có cao quá không?"

Norman: "Nhà bán chỉ chê giá thấp, không ai chê giá cao."

Hắn nghĩ, người cá nhỏ tuy rằng đã trưởng thành nhưng vẫn rất đơn thuần.

"Nhưng đây là tiền của anh trả mà." An Cẩn có chút rối rắm, nghĩ một lúc rồi nói, "Nếu anh muốn thì cứ bán một triệu một ống được không? Anh có thấy đắt không?"

Cậu cũng muốn bán rẻ hơn một chút nhưng cậu chợt nhớ ra trên tinh võng có người nói mười triệu cũng sẵn sàng mua.

Hơn nữa bán rẻ quá cũng không có lợi gì cho cậu, rẻ quá có khi cả đời cậu cũng không trả nổi 25 tỷ.

Norman: "Không đắt, thế là quá rẻ. Dịch dinh dưỡng mà anh đã mang đi còn chưa trả tiền."

An Cẩn vội nói: "Không cần." Thấy Norman có vẻ hài lòng với giá này, cậu cũng không định cho Norman cơ hội nâng giá, giải quyết dứt khoát: "Chốt giá này."

Nói đến đây, cậu không khỏi hỏi Norman: "Thuốc A anh mua đều dùng cho quân bộ, tự anh bỏ tiền ra à?"

Norman: "Các giao dịch mua bán có liên quan đều do quân bộ xuất tiền."

An Cẩn thở phào: "Như vậy thì tốt."

Cậu cũng cảm thấy nếu thuốc cho quân bộ dùng mà dùng tiền riêng của Norman mua thì vô lí quá.

Dù là thời phong kiến thì tiền dùng cho quân đội cũng do quốc gia chi chứ không lấy tài sản cá nhân của hoàng đế chi.

Norman nhìn đôi mắt sáng long lanh của người cá nhỏ, trong mắt mang theo ý cười: "Sợ tôi không có tiền à?"

"Tất nhiên không phải, tôi biết anh rất giàu." An Cẩn nói.

Norman gật đầu, nghĩ đến người có nhỏ dường như thích kiếm tiền, hắn nghiêm túc tuyên bố: "Phải, tôi rất giàu."

An Cẩn không rõ tại sao hắn đột nhiên lại lên giọng khoe giàu nhưng nhìn dáng vẻ trịnh trọng của hắn thì có chút muốn cười, cậu nhịn không cười, nói chính sự: "Ngày mai chừng nào thì bí thư trưởng tới?"

"Tám rưỡi." Norman nói, hắn thấy thời gian không còn sớm, nói với người cá nhỏ, "An An tối nay nghỉ ngơi thật tốt, chúc ngủ ngon."

An Cẩn cong cong mắt: "Chúc ngủ ngon, Norman."

.

Ngày hôm sau, An Cẩn dậy từ rất sớm.

Cậu vào thế giới ảo tẩy trừ tạp chất trước, vì dị năng đã thăng cấp, tốc độ tẩy trừ tạp chất nhanh hơn rất nhiều so với trước đây.

Sau khi tẩy trừ tạp chất xong, cậu trực tiếp offline, sửa sang bản thân.

Norman đi đến cửa phòng người cá, gõ cửa, mới gõ một cái cửa đã được mở ra, người cá nhỏ đứng sau cánh cửa.

Hai mắt Norman sáng lên, cũng hơi giật mình.

Người cá nhỏ mặc áo phông và váy đuôi cá cùng màu xanh biển, tóc buộc sau đầu, để lộ khuôn mặt tinh tế.

Người cá nhỏ sạch sẽ chỉnh tề đứng trên xe người cá, nếu bỏ qua vảy cá trên mặt thì trông không khác gì một thiếu niên con người.

An Cẩn mặt mày vui vẻ: "Chúng ta đến nhà ăn ăn sáng."

Norman gật đầu, lùi lại một bước, sóng đôi cùng xe thông minh đi về phía nhà ăn. Lúc đi đường, hắn cứ vô thức nhìn sang bên trái ngắm người cá nhỏ.

An Cẩn hỏi: "Sáng nay anh vẫn phải đến quân bộ à?"

Norman: "Phán định xong mới đi."

An Cẩn không muốn tạo thêm phiền phức cho hắn, nghiêng đầu nhìn hắn: "Nếu anh bận thì không cẩn ở cùng tôi đâu, một mình tôi cũng được."

"Không bận." Norman nói, cúi người bế người cá nhỏ lên, nhẹ nhàng đặt cậu ngồi xuống ghế.

Đợi người cá nhỏ nắm lấy mép bàn ngồi vững hắn mới thả tay ra, ngồi xuống bên cạnh.

Vây đuôi An Cẩn vẫy nhẹ, cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, trong mắt vụt qua một tia suy nghĩ, hình như lúc ngồi đã thoải mái hơn trước.

"Sao thế?" Norman hỏi.

An Cẩn lắc đầu, tạm gác lại ý nghĩ trong lòng, dù sao lát nữa còn có chuyện quan trọng hơn.

Sáng sớm, người ở tinh cầu bất luận là đi học, đi làm hay nghỉ phép thì đều làm chung một việc, đó là nhìn chằm chằm trí não canh chừng thời gian livestream.

Tám giờ hai mươi, tên livestream đổi thành "Người cá thuần sắc tiến hành phán định sinh vật có trí tuệ".

[Mau lên! Tôi đợi không kịp rồi!]

[Mau để tôi coi An An! An An đừng căng thẳng, tôi nhất định bỏ phiếu cho cậu!]

Livestream còn chưa bắt đầu mà bình luận đã trở nên náo nhiệt.

Tám rưỡi, livestream chính thức bắt đầu.

Trên màn hình xuất hiện một đại sảnh rộng lớn, trang trí gọn gàng, đại sảnh có một cái sô pha hình chữ L.

Năm nhân viên Tinh Minh mặc tây trang đi giày da ngồi phía ghế dài, vị trí gần giữa là bí thư trưởng.

(*) Không nhớ đã chú thích ở đâu chưa, Tinh Minh chắc là Liên Minh các Tinh Cầu trực thuộc tinh cầu Obis nha.

Mà hầu như ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hai người ngồi phía bên ghế ngắn, phía ngoài là bệ hạ Norman, chỗ gần chính giữa, ngồi khá gần với bí thư trưởng là người cá thuần sắc.

Người cá thuần sắc dường như biết đã bắt đầu phát sóng, nghiêng đầu cười với quả cầu livestream, con ngươi xanh biển nửa cong, tựa như một hồ nước rộng lớn, trong veo lại mê người.

Đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt, trông lanh lợi an tĩnh.

Bình luận điên cuồng ngay tức khắc.

[Áo phông xanh biển hợp với An An quá đi! Thật xinh đẹp, thật ngoan!]

[Á, tôi bị nụ cười của cậu ấy mê hoặc rồi, bắt đầu từ giờ, bệ hạ chính là tình địch của tôi!]

[Người cá nhà tôi cũng bị mê hoặc rồi!]

Bí thư trưởng khoảng hơn 50 tuổi, đảm nhiệm chức bí thư trưởng gần hai mươi năm rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ông tiến hành phán định sinh vật có trí tuệ đơn lẻ, đối phương còn là một người cá cực kỳ quý hiếm.

Mắt ông sáng rực, lộ ra vẻ mặt phấn khích, ánh mắt rơi trên người cá nhỏ, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Bốn nhân viên bên cạnh ông cũng đổ dồn ánh mắt lên người An Cẩn.

Norman nhìn lướt qua bình luận, lại nhìn về phía mấy người đang hưng phấn trước mặt, con ngươi hơi tối đi, nhắc nhở: "Có thể bắt đầu rồi."

Lúc này, số người xem đã vượt quá 10 tỷ, rõ ràng là các tinh cầu khác đều đang xem buổi livestream này.

Bí thư trưởng thu lại cảm xúc, sắc mặt trở nên nghiêm túc, dùng giọng giải quyết việc chung nói: "Yêu cầu cơ bản nhất của phán định sinh vật có trí tuệ gồm có IQ và ngôn ngữ, đầu tiên, chúng ta tiến hành kiểm tra IQ đơn giản trước."

Bí thư trưởng mở trí não, mở màn hình ảo, trên màn hình ảo xuất hiện hai khối vuông màu đen trắng.

Bí thư trưởng nói với cậu khối nào là đen, khối nào là trắng, sau đó hỏi lại An Cẩn.

Xác nhận An Cẩn không nói sai, ông chuyển đổi vị trí hai khối đen trắng, lại hỏi một lần nữa.

An Cẩn vẫn trả lời chính xác rất nhanh.

Sau đó, trên màn hình xuất hiện bốn khối màu đen, trắng, đỏ, xanh.

Bí thư trưởng lần lượt nói ra màu sắc của chúng, sau đó đổi vị trí của chúng, yêu cầu An Cẩn phân biệt màu sắc của chúng.

An Cẩn không cần suy nghĩ, nhanh chóng đưa ra đáp án chuẩn xác.

Bí thư trưởng kinh ngạc thán phục, bốn nhân viên phía sau ông nhanh chóng phân tích tốc độ phản ứng của An Cẩn.

Bí thư trưởng nhận được số liệu phân tích, ông nhìn về phía quả cầu livestream: "Rất rõ ràng, chỉ số IQ của người cá thuần sắc không hề thấp."

Sau đó bí thư trưởng lại đưa ra một đề toán và một đề ngôn ngữ, An Cẩn đều nhanh chóng trả lời hết.

Bí thư trưởng rất kinh ngạc: "Cậu đã học qua rồi à?"

An Cẩn cong cong đôi mắt xanh biển: "Trong phim hoạt hình có dạy."

Bí thư trưởng và người xem càng kinh ngạc hơn.

[Thực sự rất thông minh!]

[Trời ạ, sao trước đây không phát hiện ra!]

[Không biết có phải những người cá khác cũng như vậy hay không]

[Kể từ lúc này, phải cập nhật lại hiểu biết về người cá.]

[Cập nhật lại +1]

Sau khi kiểm tra đáp án, bí thư trưởng lại ra thêm hai đề thủ công, An Cẩn vẫn hoàn thành vừa nhanh vừa đúng như cũ.

Hoàn thành xong bài kiểm tra IQ, dựa theo quy trình nên là kiểm tra ngôn ngữ, do cả quá trình An Cẩn đều nói chuyện với bí thư trưởng bằng tiếng Tinh Tế nên trực tiếp xét duyệt qua cửa luôn, không cần làm bài kiểm tra nữa.

Tới khâu cuối cùng, bí thư trưởng nhìn quả cầu livestream, nghiêm túc nói: "Trải qua đánh giá chuyên môn, An An là sinh vật có trí tuệ, để đảm bảo tính công bằng của kết quả, bây giờ sẽ tiến hành bỏ phiếu."

An Cẩn đột nhiên hơi khẩn trương, cậu vân vê ngón tay, nghiêng đầu nhìn quả cầu livestream, mỉm cười nói: "Hi vọng sau này có thể làm bạn với con người bằng thân phận bình đẳng."

[Đôi mắt xanh biển của người cá nhỏ đẹp vãi]

[Nhìn vào đôi mắt này, cậu ấy nói gì tôi cũng sẵn lòng đồng ý.]

[Tôi cũng muốn làm bạn với cậu!]

Rất nhanh đã có kết quả, số phiếu tán thành gần đạt con số 10 tỷ, kết quả rõ như ban ngày.

Bí thư trưởng tuyên bố: "An An là sinh vật có trí tuệ."

Ông nhìn An Cẩn: "Hiện tại cậu có muốn làm thẻ căn cước ngay không?"

An Cẩn gật đầu: "An An là biệt danh của tôi, tên thật của tôi là An Cẩn, tôi đã thành niên rồi, muốn có thẻ căn cước thành niên."

Bí thư trưởng hơi ngạc nhiên, sau đó liếc nhìn Norman, hiểu ngay.

Bạn đời bệ hạ Obis nhận định, đương nhiên phải đủ tuổi thành niên!

Song, ông vẫn phải làm theo pháp luật Tinh Minh: "Làm thẻ căn cước thành niên thì cậu phải chứng minh thu nhập lao động của mình đủ để nuôi sống bản thân cậu."

An Cẩn nhìn Norman.

Norman mở trí não, chuyển ra một bản hợp đồng: "Đây là hợp đồng tôi thuê An Cẩn, sau này em ấy là bác sĩ riêng của tôi."

Hắn nhìn người cá nhỏ: "An An, tôi đọc qua một lần cho em, nếu em đồng ý thì ký dấu vân tay của em vào."

Đãi ngộ lương thưởng của Norman rất tốt, lương cơ bản mỗi tháng là 100 triệu tinh tệ, bao ăn bao ở.

An Cẩn kinh ngạc, Norman từng nói sẽ thuê cậu nhưng không nói đãi ngộ cụ thể, cậu cảm thấy lương như thế cao quá.

Cậu không muốn trực tiếp từ chối Norman trước mặt người xem trên livestream, do dự một lát, cậu nghiêng đầu qua, dựa sát vào Norman nói nhỏ: "Lương cơ bản cao quá, anh sửa thấp một chút rồi em ký."

Chất lượng quả cầu livestream mà Tinh Minh sử dụng là hạng nhất, phạm vi livestream lại chỉ có chỗ sô pha, dù cậu đã nhỏ giọng rồi nhưng người xem vẫn có thể nghe rõ mồn một.

[Người cá nhỏ tốt bụng quá! Còn chủ động yêu cầu hạ lương!]

[Khẳng định vừa rồi bệ hạ đã cười! Dù ngoài mặt không cười, trong lòng cũng đang cười cho coi]

[Tui cũng muốn người cá nhỏ dựa sát vào tui như vậy huhu]

Người cá nhỏ ngồi trên ghế sô pha trông càng nhỏ nhắn xinh xắn, Norman cụp mắt nhìn rõ lông mi vừa cong vừa dài của người cá nhỏ, rất muốn đưa tay chạm vào.

Tay hắn đặt trên đầu gối, đầu ngón tay hơi giật giật ma sát với quần quân phục, hắn phối hợp với người cá nhỏ, thấp giọng nói: "Không cao đâu, em xứng đáng với mức lương ấy."

Giọng hắn trầm thấp, lúc cố ý hạ giọng thì đặc biệt có từ tính, vành tai An Cẩn hơi đỏ, nghiêng đầu ngồi thẳng lại, vẻ mặt vẫn có chút do dự.

Cậu nghĩ nghĩ, vươn tay đè lên chỗ kí vân tay xác nhận trên màn hình ảo, kí hợp đồng.

Chỉ cần cậu thường xuyên hát cho Norman, giữ cho tinh thần lực của Norman ở vào trạng thái sung mãn thì thành quả lao động của cậu sẽ xứng đáng với mức lương rồi!

Dù sao cũng đang livestream, trước mặt nhiều người xem như thế thì cậu không thể từ chối Norman, khiến Norman mất mặt được.

[Hâm mộ ghen tị hận, tôi cũng muốn trở thành người cá!]

[Biết vụ buôn bán người cái trái phép chưa ba ơi? Có lợi thì muốn, có hại sao không thấy người thế?]

[Một tháng 100 triệu là một năm 1.2 tỷ, mười năm 12 tỷ, hai mươi năm 24 tỷ, gần bằng với giá mua đấu giá người cá nhỏ nhưng có được người cá nhỏ thì có thể sống lâu hơn, năng lực có thể nâng cao, cái giá này không hề đắt.]

[Tôi sẵn sàng trả lương cao hơn!]

[Đừng mơ tưởng nữa, bệ hạ sẽ không cho mấy người có cơ hội đâu.]

An Cẩn không để ý bình luận, quay đầu hỏi: "Ngài bí thư trưởng, thế này được chưa?"

Bí thư trưởng: "Tất nhiên là được rồi. Theo pháp luật Tinh Minh, cá thể sinh vật có trí tuệ chưa rõ quốc tịch thì sẽ lấy quốc tịch tạm thời theo tinh cầu đang cư trú, cậu đồng ý không?"

An Cẩn: "Tạm thời?"

Bí thư trưởng: "Chỉ là cách nói thận trọng thôi, có nghĩa là nếu có thể tìm được cố quốc, chỉ cần nơi đó chấp nhận thì có thể đổi lại quốc tịch gốc."

An Cẩn gật đầu: "Tôi đồng ý."

Bí thư trưởng: "Để làm thẻ căn cước, chúng tôi cần thu thập gien của cậu, khoảng mười lăm phút là có thể xử lý xong."

An Cẩn phối hợp vươn tay, một nhân viên lấy một giọt máu của cậu, sau đó mang đến máy xử lý.

Nhân viên còn lại chụp ảnh thẻ căn cước cho An Cẩn, Norman và bí thư trưởng đều phối hợp đứng dậy, để người cá nhỏ ngồi một mình ở sô pha.

An Cẩn nhanh chóng nhận được chip căn cước của cậu, chip được cài vào trí não, đồng bộ tất cả thông tin.

An Cẩn lật xem giao diện thông tin cá nhân của cậu, quốc tịch: Đế quốc Obis.

Cậu có chút xúc động, từ hôm nay, cậu không còn là thú cưng nữa mà là một cá thể xã hội có quyền độc lập, có tự do.

Ở thế giới khác này, cuối cùng cậu cũng có thân phận độc lập rồi!

"An An." Norman cụp mắt nhìn người cá nhỏ.

Lần đầu tiên hắn thấy người cá nhỏ xúc động thế này.

An Cẩn hoàn hồn, cười với hắn, nghĩ tới mình vẫn đang livestream thì vội vàng thu lại tâm trạng, nói cảm ơn với bí thư trưởng.

Bí thư trưởng khách khí tỏ vẻ đây là công việc của ông, sau đó nhìn quả cầu livestream, tuyên bố: "Livestream kết thúc."

An Cẩn chần chừ giây lát, trước khi bí thư trưởng rời đi thì hỏi thêm: "Tôi có thể xin phương thức liên lạc của ngài không?"

Sau khi trải qua phán định sinh vật có trí tuệ, cậu rất có lòng tin những người cá còn lại cũng có thể thông qua phán định.

Chỉ là cậu không chắc bọn họ có bằng lòng hay không, phải trao đổi với bọn họ trước đã.

Phán định cá nhân và phán định quần thể có khác biệt nhất định, nếu người cá cũng muốn tiến hành phán định sinh vật có trí tuệ thì nếu cậu có phương thức liên lạc của bí thư trưởng thì sẽ tiện hỏi ý kiến ông hơn.

Bí thư trưởng nói: "Tất nhiên là được."

Norman đoán được dự định của An Cẩn, mặc dù không quá nguyện ý để người cá nhỏ trao đổi phương thức liên lạc với người khác nhưng cũng không ngăn cản.

Sau khi trao đổi cách liên lạc, bí thư trưởng dẫn nhân viên rời đi. An Cẩn không nhịn được lại kiểm tra thông tin thân phận một lần nữa, mắt sáng long lanh.

Đột nhiên, ánh mắt cậu lướt qua tài khoản cá nhân, chợt thấy số dư đã có hơn năm triệu.

Cậu sửng sốt, kiểm tra hóa đơn mới biết thì tối qua lúc cậu kết thúc livestream, tiền đặt cược 'Người cá thuần sắc có học được tiếng Tinh Tế không' đã được thanh toán.

Số tiền dư ra là kiếm được từ đặt cược!

Norman cúi đầu, thấy được giao diện thanh toán tiền cược thì nhíu mày: "An An."

An Cẩn hiếm khi nghe thấy giọng hắn nghiêm túc như vậy, vội ngẩng đầu nhìn hắn.

Norman trầm giọng nói: "Em học đánh bạc trên mạng ở đâu đấy?"

An Cẩn cảm thấy hắn tức giận, giải thích: "Lúc tôi xem tinh võng thì thấy, vì có liên quan đến tôi nên tôi thử đặt cược."

Bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy không tốt lắm, cậu đã biết trước kết quả mà còn đặt cược, tính ra là gian lận rồi.

Cậu nhỏ giọng nói: "Có cách nào trả lại tiền kiếm được không? Tôi, tôi không muốn lừa tiền, chỉ là vì biết trước đáp án nên thấy ưu việt hơn thôi."

Cậu nói xong thì càng phát hiện mình trẻ con, xấu hổ cúi đầu.

Norman nhìn đỉnh đầu người cá nhỏ, không khỏi phiền muộn, hình như hắn quá nghiêm khắc.

Hắn xoa tóc người cá nhỏ, giọng nhẹ nhàng hơn nhiều: "Không cần trả, thực ra... thích chơi cũng được, nhưng phải chừng mực."

An Cẩn vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu, Norman: "Sau này tôi dẫn em đi chơi nhiều trò cá cược thú vị hơn."

An Cẩn: "..." Norman trước đó rõ ràng là rất giận mà.

Cậu nhỏ giọng nói: "May mà tôi trưởng thành hiểu chuyện, bằng không chắc chắn sẽ bị anh chiều hư."

Trong mắt Norman thoáng qua ý cười, thấy người cá nhỏ vẫy đuôi, nghĩ đến thời gian người cá nhỏ rời nước cũng lâu rồi, nói: "Tôi đưa em về phòng người cá nhé?"

An Cẩn nhìn xe thông minh.

Norman không đồng ý: "Để đuôi nghỉ ngơi." Hắn vươn tay bế người cá nhỏ lên.

An Cẩn vô thức bắt lấy vạt áo hắn, lúc phản ứng lại thì vội buông tay nhưng thấy vạt áo bị cậu túm nhăn nhúm lại lòng bàn tay vuốt vuốt, muốn vuốt phẳng quần áo.

Cơ thể Norman hơi cứng ngắc, An Cẩn lập tức cảm nhận được da thịt bên dưới trở nên rắn chắc, cậu nhanh chóng thu tay về, khoanh tay đặt trên bụng, cụp mắt, nhỏ giọng giải thích: "Tôi, tôi chỉ muốn làm phẳng quần áo của anh."

Norman cười khẽ, lồng ngực hơi rung lên. An Cẩn được hắn bế trong lòng nghe thấy tiếng cười đó, cảm giác rất đặc biệt, có hơi xao xuyến.

Mặt An Cẩn không khỏi nóng bừng, bỗng nhiên nhớ ra một câu không biết đã đọc ở đâu: Điều đàn ông không chịu được nhất chính là bị trêu trọc, nhất là đàn ông lớn tuổi độc thân.

Không đúng! Cậu đang nghĩ gì vậy, cậu căn bản không trêu trọc hắn!

Hơn nữa, Norman cũng không già, mới 35 tuổi, không già, nhỉ?

Norman thả người cá nhỏ vào trong hồ, nhìn thoáng qua thì thấy tai người cá nhỏ đỏ bừng: "Đang nghĩ gì thế?"

"Đàn ông lớn tuổi." Trong đầu An Cẩn có hai người tí hon đang cãi nhau xem đàn ông độc thân 35 tuổi có tính là già hay không, nghe hắn hỏi thì vô thức nói ra.

An Cẩn sững người, cậu hơi giương mắt, vội vàng giải thích: "Không phải nói anh!"

"..." Cậu không nhịn được muốn che mặt, sao càng giải thích càng hỏng bét thế này!

Norman ngớ ra ngay tại chỗ. Đàn ông? Lớn tuổi!

Sắc mặt hắn càng nghiêm túc hơn, nhìn vảy cá phủ bên ngoài làn da trắng nõn, liếc qua cần cổ nõn nà của người cá nhỏ, sau đó nghĩ đến làn da màu lúa mạch của hắn.

Hắn trầm tư suy nghĩ, có lẽ, ngoài nghĩ cách tập luyện ngủ trong nước thì còn phải bắt đầu đắp mặt nạ? Làm đẹp?

An Cẩn thấy Norman trầm mặc không nói, không khỏi nghi ngờ Norman bị cậu đả kích, vội nói: "Thực sự không phải nói anh đâu, anh vẫn rất trẻ, không già tí nào!"

Con ngươi thâm thúy của Norman nhìn cậu: "Em thấy thế thật à?"

An Cẩn gật đầu lia lịa: "Ừ!"

Norman trầm mặc một lúc, chỉ vào mặt mình: "Nếu da anh trắng hơn thì có phải trông sẽ trẻ hơn không?"

"..." An Cẩn có chút muốn cười, thấy hắn nghiêm túc thì cũng nghiêm túc nói, "Không, màu da lúa mạch rất hợp với anh, rất anh tuấn rất đẹp trai."

Norman nắm lấy trọng điểm: "Em cảm thấy tôi rất anh tuấn rất đẹp trai?"

An Cẩn gật đầu, đây là sự thật, cậu rất thản nhiên thừa nhận.

Trong lòng Norman rất vui, nhưng vẫn nhớ thẩm mỹ của người cá nhỏ hình như khác với con người.

Hắn nhìn người cá nhỏ: "Thế em thấy mặt tôi bây giờ và mặt tôi trong thế giới ảo, cái nào đẹp hơn?"

An Cẩn: ?

Cái đấy mà cũng phải so à?