Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 44: Đáng yêu




Chương 44: Đáng yêu

Chuyển ngữ: Mèo ÚChỉnh sửa: Diên

"Còn... Còn phải học nữa sao?" An Cẩn kinh ngạc.

Vì cớ gì còn phải tiếp tục học? Điều này không giống những gì cậu đã nghĩ!

Kế hoạch của cậu rất hoàn mỹ: trở thành sinh vật có trí tuệ, nhận được chứng nhận thân phận, mua nhà sống một mình, ngẫu nhiên dùng hình dáng con người đi chơi, đợi tinh thần lực mạnh lên sẽ tới nơi xa hơn.

Cậu chỉ muốn có thân phận độc lập, có thể nắm giữ vận mệnh của bản thân, thoải mái mà sống.

Không hề muốn học thêm nha!

Nếu cậu không có năng lực kiếm tiền, cậu sẽ cố gắng học lấy một cái nghề để dựa vào nó mà sống.

Nhưng sự thật là cậu có thể chế tạo thuốc A, năng lực kiếm tiền rất mạnh.

Trải qua thời mạt thế gian khổ, cậu không có giấc mơ to lớn nào, không có ý định tìm hiểu sâu về tri thức và nền khoa học kỹ thuật của tinh tế, cậu chỉ đơn giản muốn hưởng thụ cuộc sống mà thôi.

Đã có năng lực kiếm tiền, cớ sao còn phải đi học chứ?

Yêu cầu duy nhất cậu đặt ra cho mình chỉ có thoát khỏi tình trạng mù chữ thôi.

Norman nghiêm túc gật đầu: "Tất nhiên là phải học rồi. Học tập sẽ giúp em hiểu rõ thêm về thế giới này, rèn luyện năng lực tự hỏi, bổ sung kiến thức vốn có, như thế em mới có thể thật sự trưởng thành."

Vốn dĩ hắn muốn đợi người cá nhỏ hiểu thế nào là tình cảm và ý nghĩa của hai từ "bạn đời", sau đó mới bày tỏ tâm ý với người cá nhỏ.

Có điều, sau khi xem bình luận, hắn nhận ra, người cá nhỏ tốt như vậy thì người thích người cá nhỏ chắc chắn không chỉ có mình hắn.

Vì tư tâm của bản thân, hắn nói cho người cá nhỏ biết tâm ý và tình cảm mà hắn dành cho cậu.

Không hiểu cũng không sao, sau khi hiểu được, bạn đời mà người cá nhỏ nghĩ tới đầu tiên sẽ là hắn.

Hắn nghĩ, trước mắt điều quan trọng nhất chính là giúp người cá nhỏ hoàn toàn trưởng thành, bởi vậy tuyệt đối không thể xem nhẹ vấn đề giáo dục.

An Cẩn nhịn không được, nói: "Tôi đã thành niên rồi!" Cậu ngừng lại một lát rồi bổ sung: "Cũng không cần người giám hộ."

Không phải trẻ vị thành niên mới cần người giám hộ hay sao?

Norman thấy người cá nhỏ tỏ ra nghiêm túc, xoa xoa đầu cậu: "Em chỉ có thân thể là thành niên, chưa thể xem như đã thực sự trưởng thành. Sinh vật có trí tuệ thành niên thì tâm trí cũng phải thành niên, nghĩa là phải có năng lực hành vi và năng lực tự hỏi. Dù em có thân phận độc lập và chứng nhận thân phận cũng không thể sống một mình, phải có người giám hộ, cũng cần tiếp tục học tập."

Hắn không bất ngờ khi thấy người cá nhỏ có ý bài xích việc học, làm gì có bạn nhỏ nhà ai thích đi học đâu?

Hắn khích lệ: "An An đừng lo lắng, em rất thông minh, việc học không thể làm khó được em."

Cảm xúc ôn nhu từ đỉnh đầu truyền tới, An Cẩn chợt nhớ đến lời bày tỏ vừa rồi của Norman, bỗng nhiên lại thấy không được tự nhiên với động tác quen thuộc này.

Cậu hơi hơi nghiêng đầu, Norman trượt tay, không khỏi nhìn người cá nhỏ.

An Cẩn nhìn vào cặp mắt sâu xa của đối phương, nhịp tim đột nhiên lại tăng tốc, cậu nắm tay, dõng dạc nói: "Tâm trí của tôi cũng đã trưởng thành!"

Norman thấy người cá nhỏ giống hệt một cậu bé giả vờ làm người lớn, hết sức đáng yêu, trong mắt dâng lên ý cười.

An Cẩn nhận ra ý cười của hắn liền phồng má giận dỗi. Từ sau khi biết tầm quan trọng của mình đối với Norman, thường ngày cậu luôn tỏ ra rất thông minh mà.

Sử dụng thành thạo khả năng nghe hiểu ngôn ngữ tinh tế, còn biết gọi cơm, điều khiển xe thông minh...

"Lẽ nào anh cảm thấy tâm trí của tôi chưa trưởng thành? Vậy..." cậu hơi nhướn mày, "Vì sao anh lại thích tôi?"

Vẻ mặt Norman có phần cứng ngắc, hắn trầm mặc một lát, nghiêm túc nói: "An An dù đơn thuần nhưng chỉ số thông minh không hề thấp, có thể hiểu được những gì tôi nói, còn biết diễn đạt suy nghĩ của chính mình, tính tình vô cùng đáng yêu." Hắn kết luận: "Tôi nghĩ, bất kỳ người nào ở gần em như tôi cũng sẽ thích em."

Tim An Cẩn nhảy nhót tưng bừng, lông mi run rẩy, "Đáng... đáng yêu gì chứ! Tôi là con trai!"

Ý cười trong mắt Norman càng sâu, hắn cười khẽ thành tiếng, cảm thấy người cá nhỏ thật quá đáng yêu, thế mà còn biết dựa theo sự phân chia giới tính của nhân loại mà khẳng định giới tính của bản thân.

Chất giọng của hắn vốn trầm thấp, lúc cười rộ lên còn mang theo từ tính, hết sức dễ nghe.

An Cẩn quay đầu đi, vành tai đỏ lên. Khi Norman chưa bày tỏ, lúc hắn cười, cậu chỉ cảm thấy dễ nghe, cùng lắm là hơi xấu hổ.

Bây giờ đột nhiên lại thấy hoảng hốt, nhịp tim cũng tăng tốc không ngừng.

Vành tai của người cá nhỏ rất trắng, đem lại cảm giác mát lạnh, tầng ngoài cùng còn có một lớp vây cá trong suốt, lúc này nhuốm màu hồng hạt, đẹp tới không ngờ.

Norman thật muốn xoa xoa một chút, nhưng phải kiềm chế vì sợ sẽ dọa đến người cá nhỏ.

Hắn thành thật nói: "Đáng yêu không liên quan tới giới tính, An An rất đáng yêu."

An Cẩn giật mình, quay lại nhìn Norman.

Ánh mắt Norman vừa chân thành vừa tha thiết lại vừa dịu dàng, trước đây cậu chưa bao giờ nghĩ Norman sẽ thích mình, hơn nữa còn là kiểu thích dành cho người yêu. Hiện giờ đã biết tâm ý của Norman, cậu lập tức nhận ra ánh mắt Norman dành cho mình không bình thường.

Norman thật sự thích cậu.

Cậu bỗng nhiên nhớ đến bộ phim nhựa vừa xem mấy hôm trước. Cậu vốn tưởng Norman có tâm hồn lãng mạn, thích phim tình yêu, bây giờ ngẫm lại mới hay Norman có mục đích riêng.

Cậu thấy hơi ảo não, bản thân chậm hiểu quá!

Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Norman, An Cẩn lại nghĩ đến việc cậu giấu giếm và lừa gạt hắn.

Trong lòng đột ngột trở nên khó chịu, cậu nắm tay, nhỏ giọng nói: "Tôi không đáng yêu chút nào hết, tôi rất xấu."

"Nói lung tung." Norman nhíu mày, sửa lại, "An An rất tốt."

An Cẩn càng khó chịu hơn, hít sâu một hơi: "Tôi không tốt chút nào, tôi đã gạt anh! Tôi đã biết mình có thể nói chuyện từ lâu rồi, còn nghe hiểu những gì anh nói, tôi sợ anh coi tôi là dị loại, đưa tôi đến Viện Nghiên cứu Khoa học để họ nghiên cứu tôi nên không dám cho anh biết. Chỉ sau khi thử phản ứng của anh trong thế giới thực tế ảo, tôi mới dám để lộ. Tôi cũng không ngoan, vì biết mình được anh mua từ cuộc đấu giá, tôi sợ anh vứt bỏ tôi nên mới tỏ ra ngoan ngoãn để lấy lòng anh."

Cậu nhanh chóng nói xong, sau đó cúi đầu, những ngón tay đặt trên mép hồ không tự giác dùng sức khiến móng tay lại dài ra.

Giọng cậu vừa trầm vừa thấp: "Thật xin lỗi."

Norman không hề tức giận, con ngươi màu nâu sáng lên.

Quả nhiên suy đoán trước đây của hắn là đúng, người cá nhỏ thông minh hơn nhiều so với những gì hắn nghĩ, tâm trí cũng trưởng thành hơn.

Cũng không hoàn toàn ngây thơ mà có tính toán của chính mình, rất cẩn thận.

Có điều, hình như người cá nhỏ trách móc bản thân nặng nề quá.

Hắn cho rằng người cá nhỏ làm như vậy là không hề sai, trước khi thấy an toàn thì phải thận trọng với mọi thứ.

Nghĩ ngợi một lát, hắn nhẹ nhàng nói: "An An, nếu em thật sự cảm thấy có lỗi thì từ hôm nay trở đi em hãy là chính mình, không cần cố ý lấy lòng tôi, muốn làm cái gì cứ làm cái đó."

An Cẩn lẳng lặng nhìn hắn: "Anh không giận tôi à?"

Sự vui vẻ hiện lên trong mắt Norman: "Sao tôi phải giận? An An thật thông minh, em đã làm rất đúng."

Ánh mắt An Cẩn khẽ động: "Nhưng chẳng phải anh thích tôi vì tôi ngoan ngoãn nghe lời, khiến người yêu quý sao? Những điều đó đều là giả, vì sự lừa dối của tôi mà anh đã thích một người không tồn tại!"

Nói xong, cậu đột ngột cảm thấy giận dỗi và hoảng sợ.

Cậu không khỏi nhớ đến cha mẹ mình.

Ba mẹ cậu kết hôn vì lợi ích gia tộc, không có tình cảm, cũng không mấy thương yêu cậu. Lúc còn nhỏ, cậu khao khát được ba mẹ quan tâm yêu quý nên luôn tỏ ra ngoan ngoãn, vì thế ba mẹ cũng đối xử với cậu không tệ.

Thế nhưng, khi cậu không còn ngoan ngoãn như vậy nữa, chút tình cảm cha mẹ dành cho cậu cũng chẳng còn.

Cậu nhớ rõ lúc cậu từ chối học ngành tài chính quản trị ba mẹ đã tức giận đến thế nào.

Cậu cũng không thể quên những lời khó nghe mà ba mẹ đã nói khi họ biết cậu thích con trai.

Đây là hai lần duy nhất cậu "không ngoan", sau mỗi lần thái độ của ba mẹ đối với cậu càng trở nên ác liệt hơn, cảm tình có được nhờ sự ngoan ngoãn đã biến mất vô tung vô ảnh chỉ trong tích tắc.

Ngón tay An Cẩn vô thức cuộn lại, càng lúc càng siết chặt.

Sau khi biết bộ mặt thật của cậu, liệu Norman có thấy cậu đáng ghét không?

Norman không kìm chế được, xoa đầu người cá nhỏ: "Tôi biết người tôi thích là ai, có phải An An đã bị lời tỏ tình của tôi dọa sợ không? Đừng sợ, cũng không cần nghĩ nhiều, em chỉ cần biết tâm ý của tôi là được, không cần phải đáp lại ngay đâu."

An Cẩn cảm nhận sự ấm áp trên đỉnh đầu, trong lòng chua xót. Norman thật sự quá tốt, tốt đến mức gần như không chân thật.

Rõ ràng sau khi phát hiện cậu "không ngoan", thái độ của ba mẹ đã thay đổi rất lớn.

Thậm chí cậu còn cho rằng Norman không nghe rõ những gì cậu vừa nói. Cậu nhìn Norman, cường điệu: "Anh không nghe rõ à? Anh bị tôi lừa! Hơn nữa tôi còn có chuyện giấu anh."

Lòng Norman lại thấy vui, người cá nhỏ dù thông minh song lại hoàn toàn chưa hiểu chuyện tình cảm.

Từ biểu hiện hàng ngày của người cá nhỏ, hắn có thể thấy rõ những phản ứng và hành động đáng yêu đều không phải giả vờ.

Hắn ôn nhu nói: "An An ngốc, từ mai phải chăm chỉ học tập, đợi em trưởng thành rồi sẽ hiểu. Em cũng không cần phải nói hết mọi việc với tôi."

An Cẩn cau mày: "Tôi đã trưởng thành!"

"Phải, An An đã trưởng thành." Norman thấy người cá nhỏ có vẻ giận thì lập tức hùa theo.

Hắn vừa định trấn an người cá nhỏ một chút thì trí não kêu vang, là tin nhắn của Mục Thần.

Hắn mở lên, giọng Mục Thần vô cùng lớn, còn tràn đầy khiếp sợ: "Norman, những lời ngài nói khi livestream có phải là đang nói đùa không?"

"Không phải." Norman nghiêm túc đáp.

Mục Thần trầm mặc một lát, cao giọng: "Không phải vì lời khuyên của tôi mà cậu quyết định chủ động ra tay, ráo riết theo đuổi đó chứ?"

Norman: "Cũng không hẳn là thế, tôi cho rằng cậu nói rất đúng, cần phải để em ấy biết việc chúng tôi có thể trở thành bạn lữ."

"Tôi bỗng thấy thật hối hận!" Mục Thần thở dài, "Nếu tôi biết cậu thích An An, tôi nhất định sẽ không xúi cậu theo đuổi cậu ấy!"

Norman khẽ cau mày, trầm giọng bảo: "An An rất tốt!"

Mục Thần: "Tôi biết cậu ấy rất tốt, nhưng dù sao cậu ấy cũng là thú cưng. Người xem livestream phần đa là kinh ngạc cảm thán trước tình yêu tuyệt đẹp của ngài, nhưng dân chúng hầu hết đều phản đối "Hoàng hậu thú cưng"!"

Hiện tại trên tinh võng chia làm hai phe, tán thành và phản đối, ồn ào tranh cãi như cái chợ, thậm chí đã có người hẹn đối phương tới thế giới thực tế ảo đánh nhau.

Norman: "An An là sinh vật có trí tuệ!"

Mục Thần im bặt, bỗng nhiên hiểu ra: "Bảo sao cậu dám bày tỏ trước mặt mọi người, hóa ra đã có kế hoạch sẵn rồi!"

Norman không thèm phủ nhận: "Đúng thế."

"Vậy tôi không cần lo lắng nữa." Mục Thần thở phào nhẹ nhõm, lại hiếu kỳ hỏi: "Phản ứng của An An thế nào?"

Phản ứng của người cá nhỏ thật sự đã khiến Norman bất ngờ, người cá nhỏ nghĩ hắn vì bị lừa nên mới thích cậu thành ra cứ tự trách.

Norman rũ mắt, vừa hay bắt gặp ánh mắt của người cá nhỏ đang ngửa mặt nhìn mình, có điều người cá nhỏ thấy hắn nhìn sang liền dời tầm mắt về phía khác.

Hắn không trả lời mà hỏi luôn: "Còn việc gì không?"

Mục Thần: "Không."

Norman ngắt liên lạc, nhìn người cá nhỏ.

An Cẩn cúi đầu ngắm nghía ngón tay của mình, lời Norman vừa nói cậu đều nghe rõ, càng thêm chắc chắn Norman thật sự thích cậu.

Cậu không thể không tự hỏi, tình cảm mình dành cho Norman là gì đây?

Ở thế giới này, Norman là người duy nhất quan tâm cậu, vì bị ảnh hưởng bởi thân phận thú cưng nên cậu chưa bao giờ nghĩ giữa mình và Norman sẽ nảy sinh quan hệ đặc biệt nào khác.

Đến khi biết được, cậu vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt.

Có lẽ cậu còn cảm thấy hơi vui mừng, rốt cuộc được một người ưu tú như Norman thích thì không ai có thể thờ ơ, nhưng điều này cũng không chứng tỏ cậu thích Norman.

Hiện giờ cậu không rõ tình cảm mình dành cho Norman là gì, nên quyết định phải nói rõ với hắn.

Cảm tình không phải cứ nghĩ là có, khi thời cơ đến, nhất định cậu sẽ biết.

Nhưng cậu thật sự không hiểu vì sao Norman biết cậu lừa hắn mà vẫn kiên định nói thích cậu.

Cậu mím môi, có thể Norman tưởng cậu nói đùa nên mới không tin.

Chờ khi Norman nhận ra cậu không giống trước kia, có lẽ hắn sẽ không thích cậu nữa.

Giống như ba mẹ vậy.

Cậu quyết tâm nói rõ với Norman, bộc lộ bản chất của mình, dù sao Norman đã thừa nhận cậu là sinh vật có trí tuệ và đã đồng ý để cậu sống độc lập.

Nếu Norman chỉ bị cậu lừa, thấy được bản chất của cậu rồi chắc sẽ tỉnh táo lại.

Nghĩ đến đây, lòng An Cẩn có chút buồn bực.

Cậu nhìn Norman, nhắc lại suy tính của mình: "Tôi không muốn học, tôi sẽ học chữ nhưng không muốn học các chương trình học khác."

Cậu khẽ mím môi: "Anh thấy đấy, tôi căn bản không đáng yêu, đây mới là bản chất của tôi, không hề ngoan ngoãn, không phải lúc nào tôi cũng làm theo ý anh đâu!"

Trong mắt Norman hiện lên ý cười, hắn vẫn cảm thấy người cá nhỏ như bây giờ hết sức đáng yêu.

Trầm mặc một lát, cuối cùng hắn vẫn muốn để người cá nhỏ được vui: "Vậy thì không học."

An Cẩn: "..." Đồng ý dễ dàng vậy á?

Cậu không nhịn được, bèn hỏi thêm: "Anh không cho rằng tôi rất không có chí tiến thủ hả?"

Norman: "Tất nhiên là không, An An có thể nói ra suy nghĩ của bản thân và kiên trì với dự định của mình, như thế rất tuyệt."

An Cẩn nghiêm túc nói: "Anh đừng coi tôi như trẻ con, tôi thật sự đã trưởng thành! Tôi livestream chính là muốn được công nhận là sinh vật có trí tuệ."

"Tôi không hề coi An An như trẻ con." Norman giải thích, lại nói thêm: "Kế hoạch của An An rất tốt, em định khi nào xin được công nhận là sinh vật có trí tuệ?"

Hắn vốn định giúp người cá nhỏ, nhưng người cá nhỏ muốn chứng minh bản thân đã trưởng thành nên hắn quyết định không can thiệp nữa, để cậu tự mình xử lý.

An Cẩn nghĩ nghĩ: "Dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm, có điều... Nhờ có anh hỗ trợ nên tốc độ sẽ nhanh hơn một chút, lần tới tôi sẽ biểu diễn năng lực trò chuyện." Cậu ngừng lại, hỏi: "Thế có đột ngột quá không?"

Norman đáp: "Sự thật chính là như thế, bọn họ sẽ tiếp thu được thôi."

An Cẩn bèn quyết định như vậy. Muốn được công nhận là sinh vật có trí tuệ thì cần ít nhất một trăm triệu phiếu bầu, có lẽ trong vòng một tuần sẽ gom đủ.

Norman thấy thời gian không còn sớm, chúc người cá nhỏ ngủ ngon rồi rời khỏi phòng người cá.

An Cẩn ôm lấy phao con cua, trong đầu toàn là lời bày tỏ của Norman. Cậu xoay người, trầm mình xuống nước, lại nhìn giường vỏ trai lóng lánh.

Cậu bơi tới nằm lên giường, thân thể một nửa chìm vào đệm, cái đuôi màu lam đong đưa lên xuống, một lúc thì dừng lại.

Khuôn mặt nhỏ vùi trong đệm nước, cậu quyết định không nghĩ gì nữa, ngủ một giấc thật ngon!



Norman tắm xong, ngồi trên sofa, thần sắc nghiêm túc tìm hiểu các vấn đề liên quan tới giáo dục.

Người cá nhỏ không thích đi học, hắn không muốn cưỡng ép, nhưng hắn hy vọng người cá nhỏ có thể khỏe mạnh trưởng thành

Xem xét hồi lâu, hắn ghi nhớ mấy phương pháp dùng cảm hứng để giáo dục, lúc đảo mắt qua một đoạn ghi chú liền hơi cau mày.

"Phải chú ý bảo vệ tâm lý khỏe mạnh của thiếu niên, bọn họ rất dễ rơi vào kỳ phản nghịch, nên tâm sự với họ nhiều hơn, cổ vũ họ kết giao bạn bè. Hiện tại Internet quá phát triển, càng ngày càng có nhiều thiếu niên nghiện Internet, thường mắc chứng tự bế."

Norman đầy mặt ảo não, hắn biết người cá nhỏ rất thông minh nhưng lại chưa nghĩ tới việc người cá nhỏ ngày ngày ở riết trong nhà sẽ có bao nhiêu nhàm chán.

Người cá nhỏ và hắn không giống nhau, hắn đã ngoài ba mươi còn người cá nhỏ lại mới đến tuổi thanh xuân, sao có thể ngày ngày ở lỳ trong nhà!



Sáng hôm sau, An Cẩn đang cùng Norman ăn sáng thì nghe Norman hỏi: "An An, em có muốn ra ngoài không?"

An Cẩn lắc đầu: "Tôi muốn học chữ."

Norman: "Ngày nào An An cũng ở nhà, không thấy chán à?"

An Cẩn chần chừ một lát, lắc đầu.

Norman nhìn dáng vẻ lặng lẽ của người cá nhỏ, không khỏi lo lắng. Liệu có phải người cá nhỏ quá buồn chán nên tự bế không?

Hắn thận trọng nói: "Không nên ở mãi trong nhà, sau này buổi sáng em học chữ, giữa trưa tôi sẽ về đưa em tới trung tâm vui chơi dành cho người cá, tối sẽ đón em về."

An Cẩn lắc đầu theo bản năng, nếu làm thế thời gian luyện tập dị năng của cậu sẽ bị giảm bớt.

Norman càng thấy người cá nhỏ nhà mình bất ổn, nghĩ bụng không nên cố ép, bèn dịu giọng bảo: "Chiều nay An An đi chơi thử đi, nếu không thích thì sau này không đi nữa, được không?"

An Cẩn suy tư một lát: "Được."

Cậu chưa từng ở chung với các người cá khác, không biết bọn họ có giống Tiểu Ngân hay không.

Suy nghĩ đôi chút, cậu ngẩng đầu, tươi cười đề nghị: "Vậy sau này anh có thể cùng ăn trưa với tôi rồi."

Norman cảm thấy trong lòng thật ngọt ngào, nhớ đến lời người cá nhỏ nói ngày hôm qua, cười hỏi: "An An mời tôi ăn trưa là muốn lấy lòng tôi hả?"

An Cẩn sửng sốt, quay đầu đi, "Chỉ, chỉ là thuận tiện thôi."

Ánh mắt Norman đầy ý cười, cảm thấy ngay cả lúc ngượng ngùng người cá nhỏ cũng hết sức đáng yêu.



Chờ Norman rời đi, An Cẩn tới thế giới thực tế ảo thanh lọc tạp chất, sau đó offline xem chương trình dạy viết chữ rồi luyện tập dị năng.

11:30 cậu gọi cơm, thấy Norman chưa gọi bèn theo thói quen gửi tin nhắc nhở hắn.

Norman trả lời người cá nhỏ xong mới gọi cơm, đóng trí não, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi đối diện với mình.

Người đàn ông trung niên diện mạo nho nhã này có chút kinh ngạc mà nói: "Hiếm khi thấy bệ hạ tỏ ra nhu hòa thế này."

Norman: "Ngài Thủ tướng, ta không ngờ ngài thích quan sát biểu tình của ta đấy."

Thủ tướng Obis xua tay: "Bệ hạ, nếu ngài có thể cho tôi biết ngài vừa nhận được tin của ai, có lẽ tôi sẽ không nói như vậy."

"Như ngài nghĩ." Norman đáp.

Thủ tướng cười nói: "Bệ hạ quả nhiên vẫn hành xử có chừng mực, không thực sự tìm một "Hoàng hậu thú cưng"!"

Norman hơi cau mày: "Chỉ cần là bạn lữ ta nhận định, dù thân phận thế nào ta cũng không thèm để ý."

Thủ tướng: "Nhưng các vị đại thần và dân chúng đều quan tâm đến thân phận của Hoàng hậu."

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Norman, Thủ tướng thức thời nói sang chuyện khác: "Bệ hạ định khi nào xin chứng nhận sinh vật có trí tuệ cho cậu ấy?"

Norman: "Chờ thời điểm thích hợp."

Thủ tướng đứng dậy: "Tôi không quấy rầy ngài nữa."



Vừa đến giờ nghỉ trưa, Norman liền rời khỏi văn phòng, ngồi xe bay quay về hoàng cung.

Thấy cảnh này, nhân viên trong quân bộ đều sôi nổi cảm thán, xem ra bệ hạ đã thật sự rơi vào bể tình, mới một buổi sáng không gặp đã nhịn không nổi rồi.

Không ngờ khi yêu bệ hạ lại dính người đến vậy!

An Cẩn vừa xem video vừa đợi Norman, cảm nhận được Norman đến gần mới tắt trí não.

Norman gõ cửa, được người cá nhỏ cho phép liền đẩy cửa đi vào phòng người cá, trông thấy đôi mắt sáng lấp lánh của cậu, tâm tình lập tức tốt lên.

An Cẩn nói: "Hôm nay tôi muốn dùng bữa ở phòng ăn!"

Norman: "Tôi ôm em?"

An Cẩn lắc đầu, leo lên bờ, sử dụng xe thông minh: "Đi thôi."

Tới phòng ăn, An Cẩn nhìn Norman, Norman vươn tay, nhẹ nhàng ôm người cá nhỏ đặt lên ghế, chờ cậu dùng tay nắm lấy mép bàn ngồi thật vững rồi hắn mới ngồi xuống bên cạnh.

An Cẩn nghiêm túc nói: "Anh thấy đấy, có xe thông minh, có cả đầu bếp, dù không tới nhà ăn tôi cũng có thể tự mình dùng cơm."

Norman cười bảo: "An An rất lợi hại."

An Cẩn dò hỏi: "Nói vậy, tôi có thể vượt qua sát hạch năng lực tự lập chứ?"

Ánh mắt Norman khẽ động: "Em muốn có thân phận thành niên?"

An Cẩn lập tức gật đầu: "Đúng thế."

Norman: "Em là người cá thuần sắc duy nhất, không có tiêu chuẩn thành niên, chỉ có thể làm theo tiêu chuẩn bình thường, năng lực sinh sống tự lập được xác định dựa trên thu nhập của người lao động, em đã nhận lời làm việc cho tôi nên không cần lo việc này."

An Cẩn cười cong cả mắt: "Vậy tôi không cần người giám hộ phải không?"

Norman: "Em không muốn để tôi làm người giám hộ cho em à?"

"Người giám hộ tương đương với trưởng bối." An Cẩn chớp chớp mắt, "Anh muốn làm trưởng bối của tôi à?"

Norman: "..." Hắn trầm giọng: "Trực tiếp xin chứng nhận thân phận thành niên thôi."

Hai người ăn cơm xong, Norman bảo người máy đưa xe người cá tới.

An Cẩn nghĩ nghĩ, không đòi dùng xe thông minh.

Cậu quyết định lúc livestream tối nay sẽ dùng xe thông minh, coi như một bước đệm nhỏ trong kế hoạch.

Ở trên xe bay, An Cẩn lơ lửng trong khoang chứa của xe người cá, đặt tay lên lớp kính pha lê, dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Norman nhìn dáng vẻ tò mò của người cá nhỏ, ra lệnh cho xe bay chạy chậm lại.

An Cẩn thán phục ngắm nhìn khung cảnh thành thị đang lùi về đằng sau, xe bay hoạt động trên không, các quỹ đạo di chuyển trên cao đan xen vào nhau như mạng nhện, xe cộ vun vút lao nhanh, chỉ chớp mắt đã không còn bóng dáng.

Bên dưới là vô số cao ốc đủ mọi hình dạng mọc san sát, cậu nhìn thấy một tòa nhà được xây dựng thành hình cơ giáp với đôi mắt màu bạc phản chiếu ánh sáng, vô cùng chói mắt; cơ giáp tay trái cầm khiên, tay phải cầm một thanh kiếm laser đang không ngừng thay đổi màu sắc.

Norman thấy người cá nhỏ hứng thú, giải thích: "Đây là cao ốc của Hiệp hội Cơ giáp, tầng giữa có phòng đấu giá, bên dưới có phòng trải nghiệm, sau này có dịp tôi sẽ đưa em đến xem."

An Cẩn gật gật đầu, bộ dáng rất chờ mong.

Tới trung tâm người cá, Norman trực tiếp đưa người cá nhỏ vào khu giải trí.

Khu giải trí là một tòa thủy lâu rộng lớn, bao gồm nhiều kiến trúc được xây dựng trên mặt nước.

An Cẩn áp tay vào vách tường pha lê, nhìn vào giữa khu vui chơi, lập tức bị cầu trượt khổng lồ thu hút sự chú ý.

Cầu trượt có độ cao lớn nhất khoảng 15 mét, chia thành nhiều nhánh, có thẳng có cong, có uốn khúc, mỗi nhánh cầu trượt có một màu khác nhau, thoạt nhìn vô cùng rực rỡ.

Ngoài cầu trượt còn có nhà trên cây, bóng nước khổng lồ cùng đủ loại phao và đồ chơi trên nước.

Norman xoa đầu người cá nhỏ: "Cứ chơi thỏa thích, tối đến tôi qua đón em."

Nói xong, hắn nhìn sang bên trái, ở đó có một căn phòng bằng pha lê, bên trong có ba người mặc thường phục đang ngồi, họ đều là chủ của người cá.

Hắn phát hiện ánh mắt của mấy kẻ này đều đang dừng trên người hắn và người cá nhỏ.

Norman nhắc nhở: "Không được đến gần người lạ, nhớ chưa? Nếu có người bắt nạt em, cứ dùng đuôi mà đánh trả!"

Hắn hiểu rất rõ sức mạnh trên đuôi của người cá nhỏ, nơi này có các biện pháp bảo vệ an toàn rất tốt, để người cá nhỏ ở đây hắn cũng yên tâm.

An Cẩn gật đầu, học theo Norman mà nhìn quanh một lượt.

Trên bờ, cứ cách một đoạn lại có một nhân viên người máy mặc đồng phục màu trắng.

Dọc theo bên phải khu vui chơi có trồng một hàng cây rất giống cây dừa, có điều thân cây thô hơn, phiến lá cũng lớn hơn, bóng cây in lên mặt nước.

Lúc cậu nhìn về phía đó, một người cá đang nghỉ ngơi ở đó cũng đang nhìn về phía cậu.

Đó là một người cá kim sắc vô cùng xinh đẹp, tóc và đuôi đều màu vàng kim, đôi mắt màu bạc, toàn thân lóe sáng.

An Cẩn bị chói mắt, thậm chí không thể nhìn rõ diện mạo của người cá kim sắc.

Giây tiếp theo, lúc có thể nhìn rõ, người cá kim sắc đã đến gần cậu rồi.

Đồng thời, các người cá ở nơi khác cũng đang bơi về phía cậu.

-------------------------

Trích từ điển của bệ hạ:

– Đáng yêu (tính từ): An An

Không biết bệ hạ còn biết xài từ khác để tả An An không nữa :)))))