Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 16: Cảm nhận niềm vui khi làm thú cưng




Chương 16: Cảm nhận niềm vui khi làm thú cưng

Chuyển ngữ: ZiiChỉnh sửa: Mia, Sắc

Norman ra ngoài, lấy thức ăn mà người máy đặt trên bàn đem vào phòng tắm, đưa cho người cá nhỏ.

An Cẩn dựa vào thành bồn tắm từ từ ngồi dậy. Cậu nhận lấy khay thức ăn, đặt nó nằm ngang ngay phía trên bồn tắm.

Cậu dùng ánh mắt mong chờ nhìn Norman, muốn đợi khi hắn đi ra ngoài rồi mới bắt đầu ăn.

Norman thấy cậu không ăn thì hỏi: "Không đói bụng sao?"

An Cẩn chớp chớp mắt, dùng cánh tay bao lấy thức ăn, cố gắng làm Norman hiểu được ý của cậu.

Thế nhưng sau đó lại lo lắng Norman ghét hành động che chắn thức ăn nên đành lặng lẽ quan sát sắc mặt hắn.

Nếu chủ nhân mất hứng thì cậu sẽ chia cho hắn một cái càng cua để xin lỗi!

Sắc mặt Norman không thay đổi, người cá bảo vệ thức ăn là chuyện thường tình. Trước đó hắn đã phát hiện ra, hình như người cá nhỏ không thích bị người khác nhìn khi đang ăn.

Mấy ngày nay đều đợi khi hắn rời đi cậu mới bắt đầu ăn.

Norman ra khỏi phòng tắm theo ý cậu, đi đến sô pha ngoài phòng ngủ rồi ngồi xuống, lấy dịch dinh dưỡng ra uống.

Hắn uống xong thì mở tinh võng ra.

Trên tinh võng rất ít khi nói về chuyện tinh thần của hắn bị bạo động, một số cư dân mạng nghi ngờ hắn không có khả năng phục hồi nhanh như vậy, tỏ vẻ nếu không thấy bệ hạ thì sẽ không tin thông báo của Bộ tin tức.

Càng nhiều người tò mò vì sao thú Haru lại xuất hiện ở hoàng cung.

Thú Haru là tinh thú luôn hành động một mình nổi danh ở tinh tế, bởi vì khả năng di chuyển mạnh mẽ nên dù ở bất cứ tinh cầu nào cũng có thể trông thấy bóng dáng chúng.

Thế nhưng số lượng chúng nó lại không nhiều, bình thường cũng không dễ dàng gì xuất hiện, trừ khi là bị tinh thần lực hấp dẫn.

Thú Haru giống với nhiều loài tinh thú khác, thứ gì cũng ăn, đặc biệt món ăn bọn chúng yêu thích nhất chính là tinh thần lực.

Dân mạng đều biết lúc ấy bệ hạ mới từ quân đội trở về hoàng cung, cho nên bệ hạ không thể là người thu hút thú Haru.

Nếu vậy thì ai đã hấp dẫn nó tới chứ?

Có người đoán là do người cá, nhưng toàn bộ dân chúng của tinh cầu Obis đều biết rằng bệ hạ của bọn họ còn đang nằm trong danh sách đen, không thể nào có người cá được.

Bởi vì tin đồn về chuyện bệ hạ lén nuôi dưỡng người cá đã được Bộ tin tức hạn chế nên chủ đề được chuyển sang vị đội trưởng đội 2 canh giữ hoàng cung.

Lý do cũng rất chính đáng, khi đội hộ vệ đang huấn luyện, tinh thần dao động khiến thú Haru chú ý.

Tất cả đội trưởng đội hộ vệ Hoàng cung đều có tinh thần lực A+, hấp dẫn nó cũng là chuyện bình thường.

Norman vô cùng hài lòng với tình hình trên tinh võng, hết sức tán thành năng lực làm việc của Bộ tin tức, lại lướt xuống chủ đề hấp dẫn nhất hiện nay.

Quả nhiên đứng đầu là tin tức cực hot "Tỉ lệ truyền dẫn tinh thần lực của người cá thuần sắc là 100%".

Sau khi Norman xem xong thì đoán chắc rằng người đăng bài viết chính là người mà hắn đã gặp trên đường trở về.

"Bíp..." Một âm thanh nhỏ vang lên, trí não của Norman nhận được tin nhắn, là từ trí não của Đường Lẫm chuyển đến, do Viện Nghiên cứu Khoa học gửi.

"Đường tiên sinh, những lời bàn tán trên mạng là thật sao? Người cá thuần sắc có khả năng truyền dẫn 100% tinh thần lực thật sao? Tôi muốn sắp xếp vài nhân viên nghiên cứu đến kiểm tra cơ thể của người cá thuần sắc, liệu có được không?"

Norman: "Không được, khỏi cần đến."

Viện trưởng Viện Nghiên cứu Khoa học cố gắng thuyết phục nhưng lại bị từ chối một cách phũ phàng.

Ông cũng không có cách nào khác, sau khi buổi đấu giá kết thúc thì quyền sở hữu người cá cũng đã được chuyển nhượng.

Chỉ cần chủ nhân không làm tổn thương người cá thì bọn họ không có quyền can thiệp.

Sau khi An Cẩn ăn hết một con cá, một con tôm và hai cái càng cua thì no bụng.

Vì e ngại Norman đang ở ngoài nên cậu không luộc cua mà chỉ loại bỏ tạp chất rồi ăn sống.

Đây là lần đầu tiên cậu ăn cua như thế, cũng may thịt bên trong càng cua rất mềm, sau khi loại bỏ tạp chất thì có vị ngọt rất thơm ngon.

Cậu mãn nguyện cười cong cong mắt, bưng khay lên rồi cúi người đặt xuống mặt đất.

An Cẩn sử dụng dị năng, khống chế nước trong bồn tắm tạo thành một làn nước nho nhỏ.

Cậu duỗi tay ra ngoài bồn tắm, làn nước bay tới bay lui giữa các ngón tay, các ngon tay nhanh chóng được rửa sạch.

Cậu sung sướng vểnh đuôi, dựa vào bồn tắm, ngó đầu nhìn ra phía bên ngoài phòng tắm: "A a~"

Cậu khẽ kêu hai tiếng, vừa ngừng giọng đã nghe thấy tiếng bước chân của Norman.

Hắn bước vào phòng tắm, đảo mắt nhìn con cua còn dư lại, hỏi: "Ăn no chưa?"

Bàn tay An Cẩn đặt lên trên chiếc bụng nhỏ, ngẩng đầu nhìn hắn.

Norman nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của cậu, trong đầu liền hiện lên hai chữ DỄ THƯƠNG siêu to.

Ánh mắt hắn liếc qua chiếc bụng của người cá nhỏ, lập tức biết cậu đã ăn no, ra lệnh cho người máy đến mang khay thức ăn đi.

An Cẩn duỗi tay phải về phía Norman.

Vốn định kéo lấy ống tay áo nhưng nhớ ra Norman vừa mới thay đồ nên lại đổi thành kéo ngón tay.

Norman hơi khó hiểu, hắn không rõ mục đích của người cá nhỏ lắm, nhưng cũng không tránh mà để cậu tùy ý lôi kéo.

An Cẩn suy nghĩ một lúc rồi giữ chặt ngón tay bên bàn tay còn lại của Norman, phòng ngừa hắn lại lấy tay che miệng cậu.

Thấy Norman ngoan ngoãn phối hợp, tâm trạng của cậu cũng vui vẻ hơn, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm.

Cậu nghĩ Norman đối xử với cậu thật là tốt, cảm xúc lập tức dâng trào.

Một lát sau môi cậu khẽ mở, trong phòng vang lên tiếng hát cảm ơn.

Giai điệu du dương dịu dàng như ánh nắng ngày xuân, khiến người ta cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng.

Norman nhìn thấy ánh mắt long lanh của người cá nhỏ, gương mặt để lộ biểu cảm dịu dàng hiếm có.

Người cá nhỏ thật sự rất ngoan.

Rõ ràng lúc nãy còn giận hắn, hắn vẫn chưa dỗ vậy mà giờ đã không những không giận còn hát cho hắn nghe.

Sau khi bài hát kết thúc, Norman cảm nhận rõ ràng trạng thái biển tinh thần của mình đã được cải thiện, tinh thần lực lại tăng lên một phần.

Nhớ lại dáng vẻ khi ca hát của người cá nhỏ lần trước, hắn lập tức quan sát sắc mặt cậu.

An Cẩn buông ngón tay Norman ra, cười rạng rỡ nhìn hắn, vẻ mặt chờ mong: Có phải nghe hay lắm không?

Norman cảm thấy tinh thần tốt lên, tâm trạng thả lỏng.

Đối diện với ánh mắt sáng ngời của đối phương, hắn không nhịn được mà xoa xoa đầu cậu: "Hay lắm, cảm ơn An An."

Khóe miệng An Cẩn cong lên, nhớ lại dáng vẻ làm nũng của thú cưng, dùng đỉnh đầu cọ vào lòng bàn tay Norman, nhẹ nhàng phát ra một tiếng: "A~"

Mèo con meo meo khiến chủ nhân yêu thích, giọng nói của cậu lại êm tai như thế, nếu mà "A~" một tiếng chắc là sẽ được yêu thích nhỉ?

Cậu ngước mắt lặng lẽ quan sát biểu cảm của Norman.

Khóe môi Norman bất giác cong lên, giọng nói của người cá nhỏ vừa nhỏ nhẹ lại vừa ngọt ngào, khiến trái tim hắn mềm nhũn.

Đây cũng là lần đầu tiên có một sinh vật rạng ngời gần gũi với hắn.

Nhớ lại cách đây không lâu khi tinh thần lực vừa bị bạo động, người cá nhỏ không những không sợ hãi mà còn lo lắng hát cho hắn nghe trong tình cảnh đấy, làm hắn cảm thấy càng yêu thích cậu hơn.

Hắn cảm nhận được niềm vui khi nuôi dưỡng thú cưng.

Thấy cậu có vẻ thích được xoa tóc, hắn nhẹ nhàng xoa xoa rồi mới bỏ tay ra.

"Tôi phải đến quân bộ một chuyến, chiều nay cậu cứ ở trong bồn tắm chơi đi nhé."

Sau khi Norman nói xong, hắn ra lệnh cho người máy chăm sóc người cá nhỏ.

Hắn mang toàn bộ đồ đã mua trước đó đặt cạnh bồn tắm để cho cậu chơi đùa.

An Cẩn ngoan ngoãn ngồi đợi trong bồn tắm cho đến khi Norman rời đi.

Cậu tập trung cảm nhận, sau khi xác định Norman đã rời khỏi biệt thự thì liếc nhìn người máy đứng ở cửa, xoay người di chuyển ra khỏi bồn tắm.

Cậu đi đến phòng vệ sinh rồi đóng cửa lại, ngăn cách tầm nhìn của người máy.

Chiếc đuôi duỗi thẳng trên mặt đất, cậu ngồi dựa lưng vào cửa, cầm thú hạch lên quan sát, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Cậu đặt thú hạch vào lòng bàn tay trái, nhắm mắt lại rồi kích hoạt dị năng hệ nước, hấp thụ năng lượng của thú hạch.

Chẳng bao lâu sau năng lượng tiêu hao do ca hát đã được bổ sung, biển tinh thần được bao quanh bởi một luồng ánh sáng xanh lam sáng chói.

An Cẩn thở sâu, tiếp tục hấp thụ năng lượng, biển tinh thần hơi chấn động, chỉ một lát sau trán An Cẩn đã đổ mồ hôi.

Khoảng nửa giờ sau biển tinh thần của An Cẩn đã được mở rộng gấp đôi, số lượng sợi tinh thần cũng tăng lên gấp đôi.

An Cẩn khẽ thở dài, lau mồ hôi chảy dài từ trên trán xuống đuôi mắt, cúi đầu nhìn về phía thú hạch.

Thú hạch đỏ rực giờ chỉ còn một màu hồng nhạt, bên trong xuất hiện vài vết nứt.

An Cẩn đảo mắt, sử dụng dị năng, chỉ trong nháy mắt một quả cầu nước to bằng quả bóng rổ xuất hiện trước mặt cậu.

Cậu khẽ cười, khống chế rồi thay đổi hình dạng quả cầu nước, cảm nhận qua sức mạnh của dị năng sơ cấp rồi thu lại dị năng.

So với dị năng giả mới nhập môn thì dị năng giả cấp một mạnh hơn nhiều lắm.

Khi tận thế, cậu chỉ có thể ở trong nhà kho làm người ghi chép, mà dị năng giả sơ cấp có thể ra ngoài tìm vật tư.

An Cẩn nhìn thú hạch, mặc dù có hơi không nỡ nhưng vẫn hấp thu toàn bộ năng lượng còn thừa lại, trạng thái tinh thần lực của cậu được hồi phục dồi dào.

Bên trong thú hạch không còn năng lượng, chỉ cần bóp nhẹ là vỡ nát.

Tinh thần lực của cậu hồi phục rất nhanh, làm như vậy thực sự quá lãng phí.

Nhưng vì thú hạch biến đổi rất rõ ràng, cậu lại không thế giấu đi được, giữ lại chỉ khiến người ta thêm nghi ngờ.

Cậu dùng móng tay cắt thú hạch dễ vỡ thành nhiều mảnh nhỏ rồi ném vào bồn cầu xả nước trôi đi.

Sau khi làm xong cậu mở cửa phòng vệ sinh thì thấy ánh mắt người máy lóe lên ánh sáng bạc, đứng thẳng ở cửa.

Cậu hoảng sợ kêu một tiếng.

Sau khi người máy kiểm tra xác định người cá nhỏ vẫn bình thường thì lập tức trở lại cửa phòng tắm canh gác.

Buổi tối sau khi Norman trở về, An Cẩn nghe được báo cáo từ người máy mới hiểu, hóa ra người máy kiểm tra thấy thời gian cậu ở trong phòng vệ sinh quá lâu nên mới đứng chờ ngoài cửa.

Lần này Norman đến quân bộ đã đánh tan những tin đồn về trạng thái tinh thần lực của hắn, xử lý quân vụ xong mới trở về.

Hắn cởi áo khoác quân đội, cúi người bế người cá nhỏ đi xuống lầu.

Lúc này ước chừng tầm bảy giờ rưỡi, trời cũng đã tối, khắp nơi trong biệt thự sáng lên ánh đèn dường như không khác gì ban ngày.

An Cẩn ngoan ngoãn mặc cho Norman ôm, không dám lộn xộn, sợ không cẩn thận mà tuột xuống.

Trở lại phòng người cá, An Cẩn vừa liếc mắt đã nhận ra sự thay đổi của căn phòng.

Một bên thành hồ gần sát bức tường đã được đào xuyên ra ngoài tạo thành một lối đi hình tròn, bốn người bơi cùng nhau cũng không thành vấn đề.

An Cẩn giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cành cây gần đó đã không còn, phía hai bên và chỗ xa hơn thì vẫn nguyên vẹn.

Cậu kéo tay áo Norman, chỉ về hướng vườn hoa.

Norman nghĩ thầm người cá nhỏ quả thật rất thông minh, hắn ôm cậu đi ra phía sau vườn hoa.

Gần vườn hoa của biệt thự có một khu đất trống, lúc này nơi đó đã trở thành một hồ bơi cực lớn.

Hồ bơi và thành hồ được được ốp bằng một loại vật liệu trắng loáng, nước trong thấy đáy, hai ánh trăng đêm chiếu vào mặt nước, vừa xinh đẹp lại vừa ảo mộng.

Norman đi đến cạnh thành hồ, đặt cậu xuống nước.

An Cẩn không bơi đi ngay lập tức mà ngẩng đầu lên đối diện với Norman cười tươi, sau đó đong đưa đuôi.

Những cái vảy màu xanh lam sáng lấp lánh vẽ ra trên mặt nước một làn sóng trắng xóa.

An Cẩn bơi xuống đáy hồ, cậu không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy lối dẫn đi vào phòng.

Cậu xoay người lại nhìn Norman đang đứng trên bờ, cười rạng rỡ với hắn rồi quay lại bơi vào lối đi.

Sau khi bơi vào cậu mới phát hiện rằng trên thành hồ có khảm rất nhiều đá dạ quang màu sắc rực rỡ, ở vị trí trung tâm nơi ánh trăng không chiếu tới được khảm đá dạ quang cực kì chói sáng.

An Cẩn vẫy đuôi bơi qua làn nước đầy màu sắc, nhất thời có cảm giác bản thân đang ở trong truyện cổ tích.

Cậu nhanh chóng bơi qua lối đi, đến được căn phòng quen thuộc.

Cậu vui vẻ thở ra một loạt bong bóng óng ánh.

Sau này nếu muốn ra vườn hoa cũng không cần bò qua bò lại nữa, muốn phơi nắng cũng không lo bị khô đuôi, có thể ngâm mình trong hồ để phơi nắng.

Tất cả đều cực kỳ hợp ý của cậu.

Cậu cảm thấy làm thú cưng rất vui vẻ!

Norman quả nhiên là chủ nhân tốt nhất thế giới!

Cậu vừa vui vẻ vừa cảm động, quay người bơi trở về.

Tác giả có lời muốn nói:

An Cẩn: "Làm thú cưng cảm giác không tồi."

Norman: "Nuôi thú cưng cảm giác không tồi."

An Cẩn: "Tuyệt thật, ước gì cứ như thế này mãi~ "

Norman: "Không được!"