Chương 11: Giọng hát
Chuyển ngữ: TủChỉnh sửa: Mia, Sắc
An Cẩn nhìn về phía biển tinh thần của Tiểu Ngân. Sau khi y ăn lát cá, một đám nhỏ sợi tinh thần biến từ xám trắng thành trắng thuần.
Giống hệt như phản ứng lúc cậu ăn thức ăn không có tạp chất, tinh thần lực tăng lên.
Tiểu Ngân thấy cậu không động đậy, lập tức cướp cá trong tay cậu.
Tiểu Ngân nhìn chằm chằm con cá, chun mũi, mất hứng nhe răng: "Sao lại thối vậy chứ, tôi muốn đồ thơm ngon!"
Y trừng mắt nhìn An Cẩn: "Rõ ràng mới lúc nãy rất thơm!"
An Cẩn kinh ngạc, thế mà cũng ngửi ra được à?
Thức ăn không có tạp chất không bị ảnh hưởng đến chất lượng, khôi phục được hương vị vốn có, thế nhưng lát cá của cậu rất mỏng, cho nên mùi vị cực kỳ nhạt.
An Cẩn không khỏi trở nên căng thẳng, lặng lẽ nhìn về phía hai người đứng trên bờ, cả hai đều tỏ ra rất bình tĩnh.
An Cẩn thở phào, xem ra cả hai người kia đều không ngửi thấy gì.
Cũng đúng, đứng ở khoảng cách xa như vậy, chưa kể mùi vị lại nhạt nhòa, nếu có thể cảm nhận được thì cũng quá kỳ lạ.
Cậu chỉ tay vào lưng cá, vỗ về Tiểu Ngân: "Chính là con cá này, cậu nhìn đi, chỗ này thiếu một miếng, chính là chỗ cậu vừa ăn đấy."
Tiểu Ngân quan sát lưng cá, sau khi chần chờ trong nháy mắt thì cầm lấy con cá trực tiếp thoải mái cắn một miếng, đợi khi nuốt xong lại nhìn chằm chằm con cá giống như đang gặp mối thù vô cùng sâu nặng: "Không phải mùi này!"
Y lật qua lật lại con cá rồi nhìn, dùng móng tay cắt xuống một miếng, sau khi ăn lại thở phì phì ném cá vào trong nước.
An Cẩn thở dài một tiếng, thò tay định tóm lấy nhưng không được, đành nhìn con cá dần chìm trong nước, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Trước khi đi ngủ phải thay nước thôi.
Cậu đong đưa chiếc đuôi, chuẩn bị nhặt cá lên lại bị Tiểu Ngân chặn lại.
Tiểu Ngân vây cậu lại rồi bơi xoay quanh, hất mái tóc dài của cậu lên kiểm tra: "Cậu giấu đồ ăn ngon đi đâu rồi?"
Mặc dù đối phương là người cá nhưng cũng rất giống con người, thân trên của cả hai lại không mặc quần áo, gần nhau như vậy khiến An Cẩn cảm thấy vô cùng không quen.
Cậu bơi ra tránh khỏi Tiểu Ngân, thế nhưng Tiểu Ngân cũng có đuôi, cực kỳ linh hoạt khi ở trong nước, liên tục kề sát cậu.
Norman đứng trên bờ nhíu mày, sợ người cá nhỏ thấy không vui khi bị bắt nạt.
Nhưng mà hắn không hiểu nhiều về người cá, không xác định được có phải cả hai đang chơi đùa hay không.
Hắn quay đầu hỏi Mục Thần: "Tiểu Ngân đang làm gì vậy?"
Mục Thần cũng rất hoang mang, sao Tiểu Ngân lại dính lấy An An như vậy? Kỳ động dục vẫn còn một thời gian nữa mới tới cơ mà!
Anh suy đoán: "Chắc là thích An An, cho nên thể hiện sự thân thiết."
Norman cẩn thận quan sát cảm xúc của người cá nhỏ, xác định người cá nhỏ không phải đang chơi đùa vui vẻ: "Cậu gọi Tiểu Ngân đến đây."
Mục Thần hướng về phía kia gọi: "Tiểu Ngân, tới đây."
Tiểu Ngân giả bộ như không nghe thấy, quấn lấy An Cẩn: "Cho tôi ăn ngon đi!"
An Cẩn không có cách nào đối phó với bộ dạng vô lại kia, quả thực giống như là đang gặp phải một anh bạn nhỏ muốn ăn kẹo vậy.
Cậu ngẫm nghĩ: "Tôi cũng chỉ có một chút xíu thôi, tôi sẽ chia cho cậu, nhưng cậu ăn xong không được quậy nữa, cũng không được nói cho người khác biết."
Tiểu Ngân: "Người khác là ai?"
An Cẩn: "... Tôi nói là, không thể nói cho thú hai chân kia và những người cá khác."
Tiểu Ngân hừ nhẹ: "Tôi không nói cho thú hai chân kia đâu! Bọn hắn đần như thế, chỉ biết ừ hả à, cái gì cũng nghe không hiểu."
An Cẩn nghĩ thầm: Chỉ e loài người cũng cảm thấy người cá giống như vậy.
Cậu hơi thất vọng, xem ra ở thế giới này, người cá và con người không thể dùng ngôn ngữ nói chuyện với nhau.
An Cẩn nhắc nhở Tiểu Ngân: "Cũng không được nói cho người cá khác."
Tiểu Ngân vội vàng đồng ý.
An Cẩn: "Cậu tránh ra trước đã."
Sau khi Tiểu Ngân tránh ra, cậu bơi tới đáy ao nhặt cá lên, lặng lẽ cắt lấy miếng cá dài cỡ hai ngón tay, nổi lên mặt nước nơi cách xa hai người kia nhất.
Tiểu Ngân lập tức đong đưa đuôi bơi tới bên cạnh cậu.
An Cẩn quay lưng về phía hai người trên bờ, sau khi bảo Tiểu Ngân cũng quay lưng như vậy mới loại bỏ tạp chất trong miếng cá, sau đó đưa cho Tiểu Ngân: "Trước khi ăn xong không được quay người lại."
Trong lòng Tiểu Ngân chỉ có đồ ăn ngon mà thôi, An Cẩn nói gì y cũng đồng ý, nhận lấy miếng cá, không nỡ ăn luôn một lần, thế là học An Cẩn cắt thành từng miếng mỏng rồi từ từ ăn.
Y ăn vô cùng vui vẻ, chiếc đuôi trong nước ung dung đong đưa.
"Cậu giỏi quá đi! Có thể làm cho cá dẹp này trở nên ngon như vậy!"
An Cẩn cười cười, ánh mắt nhìn lên đỉnh đầu Tiểu Ngân.
Bên trong biển tinh thần của y, các sợi tinh thần màu xám nhanh chóng hóa thành màu trắng, biển tinh thần sắp tiến vào trạng thái tràn đầy.
"Tôi thật sự rất là vui đó, đây là lần đầu tiên tôi được ăn đồ ăn ngon như vậy!" Giọng Tiểu Ngân hưng phấn.
An Cẩn phát hiện tốc độ khôi phục tinh thần lực của Tiểu Ngân trở nên nhanh hơn.
Cậu nghĩ, tốc độ khôi phục tinh thần lực của người cá thật sự liên quan đến tâm trạng.
Sau khi ăn miếng cá cuối cùng, toàn bộ sợi tinh thần của Tiểu Ngân đều đã biến thành màu trắng thuần, tinh thần lực đạt tới mức cao nhất.
Biên độ đong đưa đuôi của y tăng nhanh, trong nháy mắt đã bơi tới giữa hồ, một loạt bọt nước xinh đẹp xuất hiện trong nước.
Y rất vui vẻ, hai tay nâng lên, đuôi cá nhẹ nhàng lắc lư, xoay tròn ở trong nước, mái tóc màu xám bạc bay múa, tạo ra chuỗi giọt nước óng ánh.
An Cẩn rõ ràng cảm nhận được cảm xúc vui vẻ của Tiểu Ngân, loại tâm trạng này dường như có sức cuốn hút khiến toàn thân cậu thả lỏng, cặp mắt vô thức cong lên.
Mục Thần đang nói chuyện phiếm với Norman, thấy vậy thì kinh ngạc: "Sao, sao lại có thể như vậy?"
Đôi môi của Tiểu Ngân mở ra, tiếng hát kỳ ảo êm tai uốn lượn trong gian phòng.
Ngay khi tiếng hát vang lên, An Cẩn nhìn thấy bên trong biển tinh thần của Tiểu Ngân xuất hiện rất nhiều điểm năng lượng màu trắng.
Theo tiếng ca, phần lớn những điểm năng lượng kia bay về phía biển tinh thần của cậu và Mục Thần, một phần nhỏ tán ra biến mất khắp nơi, chỉ có mấy hạt bay đến được biển tinh thần của Norman.
Sau khi điểm năng lượng rời khỏi, màu sắc của sợi tinh thần trong biển tinh thần của Tiểu Ngân dần dần ảm đạm.
Mà bên trong biển tinh thần của Mục Thần, sợi tinh thần màu đen bên ngoài biến thành màu xám, còn sợi tinh thần màu xám nằm bên trong lại biến thành màu trắng.
An Cẩn cũng cảm nhận được tinh thần lực của mình đã tăng lên nhiều.
Nhưng cậu để ý thấy biển tinh thần của Norman không có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp nào, mấy điểm năng lượng kia dường như giống đá chìm đáy biển.
Tiếng hát của Tiểu Ngân kéo dài ba phút, tinh thần lực của y gần như tiêu hao hết rồi lại khôi phục với tốc độ rất nhanh.
Đa số tinh thần lực bị tiêu hao của y được truyền cho An Cẩn và Mục Thần.
Chỉ có một phần rất nhỏ bị tiêu tán, hoặc là chạy về phía Norman.
Tiểu Ngân nhìn An Cẩn: "Đây là lần đầu tiên tôi hát cho người cá khác nghe đấy, nếu cậu còn muốn nghe thì cho tôi ăn ngon đi! Hừ, hai tên thú hai chân kia được lợi rồi."
Tiểu Ngân nói với về phía Mục Thần: "Thú hai chân, bài hát hồi nãy là ta ban thưởng cho bọn mi, cảm tạ ân huệ của ta đi!"
Mục Thần thực sự cảm động muốn khóc: "Vì sao em ấy lại đột nhiên vui vẻ như vậy nhỉ? Còn cất tiếng hát nữa?"
"Mấy ngày nay tôi dỗ em ấy ăn ngon uống ngon rất lâu, nhưng mà em ấy vẫn không hề ca hát!"
Mục Thần vừa nói vừa nhịn không được vui vẻ trở lại: "Tinh thần lực của tôi khôi phục không ít, xem ra em ấy rất thích An An."
Sắc mặt Norman không đổi nhìn hồ nước, hắn không nghĩ như vậy!
Người cá nhỏ không có bạn bè thì không vui, cho nên hắn tìm bạn nhỏ đến cho cậu, kết quả người cá nhỏ chưa vui vẻ đến mức ca hát, mà bạn nhỏ kia thì lại ca hát rồi?
Vẻ mặt của Mục Thần khó nén được sự vui vẻ, đêm nay tuyệt đối là niềm vui ngoài ý muốn, bất ngờ thật sự lớn.
Anh nghiêm túc nhìn Norman: "Nhất định tôi sẽ giúp cậu dỗ An An vui vẻ. Không dỗ được An An vui vẻ thì tôi cũng thấy ngại! Cậu yên tâm, về sau tôi sẽ thường xuyên đưa Tiểu Ngân tới chơi với An An."
Norman lạnh nhạt liếc nhìn anh: "Không cần đâu thượng tướng Mục Thần, hình như An An không thích Tiểu Ngân."
"Sao lại thế được! Bọn họ chơi rất vui vẻ mà!"
Norman trầm giọng nói: "Chỉ có Tiểu Ngân vui vẻ thôi."
Hắn yên lặng nhìn người cá nhỏ, vừa vặn người cá nhỏ cũng nhìn về phía hắn.
An Cẩn thấy hơi lo lắng cho Norman.
Tinh thần lực của Tiểu Ngân chỉ truyền một chút cho Norman, không có tí tác dụng nào.
Mấy ngày nay sợi tinh thần màu đen bên trong biển tinh thần của Norman càng ngày càng nhiều, ranh giới màu đen càng ngày càng sâu, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ tự bùng nổ.
Cậu lo lắng nhìn Norman, Norman là chủ nhân tốt, cậu muốn gì thì hắn cho nấy, còn cho cậu cả chỗ ở ổn định cuộc sống.
Cậu cũng phải làm chút gì đấy cho Norman mới được.
Cậu hỏi Tiểu Ngân: "Tiếng hát của người cá có thể truyền lại tinh thần lực à?"
"Tinh thần lực là cái gì?" Tiểu Ngân nghiêng đầu.
Người cá không có khái niệm về tinh thần lực sao?
An Cẩn nghĩ nghĩ, hỏi: "Người... Thú hai chân kia thích người cá ca hát phải không?"
"Đương nhiên!" Tiểu Ngân đắc ý, "Tiếng hát của chúng ta sẽ khiến tinh thần của bọn họ tốt lên, làm bọn họ dễ chịu."
"Có phải tiếng hát của người cá nào cũng có thể làm tinh thần của thú hai chân tốt lên không?"
"Đúng vậy, nhưng mà cũng có những thú hai chân nghe tiếng ca chỉ tốt lên một chút thôi." Cằm Tiểu Ngân khẽ hất lên, "Tiếng hát của tôi là tốt nhất!"
Nhóc chỉ về phía Mục Thần: "Cậu nhìn thú hai chân của tôi đi, thuận theo tôi như vậy, đều là do công lao ca hát của tôi đó."
"Ấy." An Cẩn không hiểu liền hỏi, "Thế nào gọi là thuận theo?"
Tiểu Ngân nhìn cậu chằm chằm: "Cậu không cảm giác được sao? Hắn ta rất ngoan ngoãn nghe tôi nha! Thú hai chân của cậu không ngoan chút nào, hơi thở xao động, không thoải mái, lúc nào cũng có thể khiến cho người cá muốn đánh hắn."
An Cẩn hiểu rõ, "thuận theo" trong ý của Tiểu Ngân là chỉ biển tinh thần yên ả.
Sợi tinh thần của chủ nhân Tiểu Ngân rất nhiều. Trong số những người cậu từng gặp, ngoại trừ chủ nhân của mình ra thì anh ta hẳn là người có số sợi tinh thần nhiều nhất.
Nhưng tình trạng biển tinh thần của hai người vô cùng khác biệt, chủ nhân của Tiểu Ngân chỉ có cạnh ngoài có sợi tinh thần màu đen, còn lại đều là xám trắng và trắng, biển tinh thần rất yên ả.
Còn chủ nhân của cậu, sợi tinh thần ở phần lớn cạnh ngoài đều là màu đen, là loại đen tuyệt đối, giống như lúc nào cũng có thể tự bùng cháy, biển tinh thần cực kỳ không ổn định.
Dường như người cá vô cùng mẫn cảm đối với biển tinh thần, biển tinh thần của hai người khác nhau cũng khiến cảm giác của người cá với mỗi người hoàn toàn không giống nhau.
Mục Thần bình thản, mà Norman thì mang theo uy áp, cũng kéo theo xao động đè nặng, giống như núi lửa sắp phun trào, khiến người cá cảm thấy không yên lòng, như thể đang gặp phải uy hiếp.
Không biết tiếng hát của cậu có tác dụng lớn với chủ nhân hay không.
Nghĩ đến việc hát cho người khác nghe, An Cẩn cắn môi dưới, hơi căng thẳng, trước kia ngũ âm của cậu không được đầy đủ, không giỏi ca hát.
Sau khi bị cười nhạo hồi tiểu học thì về sau cậu chưa từng hát trước mặt người khác.
"Cậu có thể dạy tôi hát không?" Cậu mong đợi nhìn Tiểu Ngân.
"Dạy ca hát là dạy thế nào? Không phải sinh ra là đã biết hát sao?" Tiểu Ngân mơ hồ.
An Cẩn vô cùng tiếc nuối, cậu không phải người cá thật sự, không có năng lực biết ca hát trời sinh.
Nhưng mà giờ cậu đã biến thành người cá rồi, không biết liệu hát có êm tai không nhỉ?
Thấy An Cẩn hình như không có kiến thức phổ thông, Tiểu Ngân nghiêm túc nhắc nhở: "Không thể tùy tiện ca hát đâu, chỉ khi vui vẻ mới có thể hát, vì hát xong sẽ rất mệt mỏi, không có chút tinh thần nào."
"Như thế vô cùng nguy hiểm, thú hai chân sẽ thừa dịp chúng ta suy yếu để bắt nạt chúng ta!"
An Cẩn: ... Cứ cảm thấy hình như người cá có hiểu lầm gì đấy đối với con người thì phải.
Những người cậu gặp được đều đối xử với người cá vô cùng tốt.
Trước đó cậu còn nghi ngờ vì sao lại tốt như vậy, hiện tại thì đã hiểu ra rồi, là vì tinh thần lực.
Mắt nhìn biển tinh thần của chủ nhân, An Cẩn nắm chặt tay tự động viên.
Trước kia cậu nghe nhiều bài hát như vậy mà, chắc chắn sẽ có thể tập được một bài!
Nghĩ vậy, cậu lại nhìn Norman một chút, trong lòng hơi vui vẻ.
Cuối cùng cũng có thể giúp chủ nhân chút ít rồi!
An Cẩn ngay lập tức lập kế hoạch trong lòng, kể từ ngày mai bắt đầu tập hát.