Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 8




Lần này âm thanh thông báo lại là một giọng nữ lạnh lẽo âm nhu, giống như đồng cỏ và nguồn nước, mang theo hơi thở mê hoặc oán độc, quẩn quanh bên tai người chơi.

Tựa như một hòn đá ném vào hồ nước, Bạch Giáo Đường sau nửa đêm yên tĩnh lại lần thứ hai nổi lên gợn sóng khó phát hiện.

Tiếng thông báo như vậy cũng không khiến cho quá nhiều người chơi chú ý, dù sao trò chơi đã đến đêm thứ hai, những ham muốn chém giết lẫn nhau của người chơi đã sớm không kìm nén được, rục rịch trỗi dậy. So với nắm giữ đầy đủ chứng cứ, tìm đáp án vượt qua cử ải, thì phương thức giết người cho đến khi chỉ còn ba người chơi rõ ràng đơn giản hơn.

Bất quá sau câu thông báo có người chơi đã bị giết, thì câu ‘Welcome back’ lại rất khó hiều, trong lòng không ít người chơi có kinh nghiệm đều cảm thấy mê man.

Dựa vào kinh nghiệm từ những lần chơi trước đó của bọn họ, thông báo này chưa từng xuất hiện —

Nó đang chào đón ai?

Hai câu thông báo kia cũng vang lên bên tai của Lê Tiệm Xuyên, nhưng lúc này hắn không có tâm tư đi phân tích.

Bởi vì hắn đã nghe được tiếng bước chân đều đặn kia.

Giày da giẫm lên bùn cát và mùi hôi thối từ thi thể chuột chết, cống thoát nước chật chội đem tất cả những âm thanh dù là nhỏ nhất đều phóng đại lên, như có con kiến chui vào trong màng nhĩ của Lê Tiệm Xuyên.

Hắn dùng một loại tư thế vặn vẹo vùi mình trong một bãi rác tanh hôi.

Trước mắt là mấy cái bóng mờ bao trùm, đè trên đầu là một cái chăn bông bẩn thỉu.

Cả người Lê Tiệm Xuyên bị bao phủ hoàn toàn, mùi máu tươi tanh nồng tản ra từ miệng vết thương, tựa như mùi tôm cá để mấy tháng bị thối rữa. Một tay hắn cầm con mèo lột da, nó đã khôi phục lại trạng thái cứng ngắc trước đây.

Hơn mười phút trước, lúc mèo lột da liếc nhìn hắn rồi đâm đầu vào tường, khiến cho hắn cảm thấy dường như nó đang có ý muốn dẫn đường.

Sau lưng bị quỷ quấn thân, bỏ cũng không được tiếng cười và tiếng bước chân kia, khi đó Lê Tiệm Xuyên không chần chừ chút nào, dứt khoát chạy theo mèo lột da, đâm vào vách tường.

Một cỗ dính nhớp như trong đầm lầy cuốn lấy cả người hắn, cùng với vài giây ngắn ngủi hít thở không thông.

Lê Tiệm Xuyên như một cái bóng bị vách tường đẩy ra, xuất hiện ở đầu cống thoát nước khác.

Mèo lột da nằm rạp trên đất, đã không còn động tĩnh.

Lê Tiệm Xuyên không biết vì sao mèo lột da lại giúp hắn, nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ. Mặc dù đã kéo dài đuợc khoảng cách, nhưng hắn vẫn loáng thoáng nghe được tiếng cười âm lãnh kia, tựa hồ đã sắp tới gần nơi hắn đang đứng.

Không ngừng lại chút nào, Lê Tiệm Xuyên ôm theo mèo lột da tiếp tục chạy ngược về phía trước.

Nhưng mặc kệ hắn có chạy trốn tới đâu, tiếng cười the thé đều càng ngày càng gần, giống như lúc cọc gỗ quỷ dị kia đâm tới, khiến cho người ta muốn tránh cũng không thể.

Theo sự tính toán của hắn thì khoảng cách từ đây tới hừng đông còn xa, hơn nữa hắn cũng không xác định được thời điểm mặt trời mọc tay Jack Đồ tể có thật sẽ biến mất hay không.

Thể lực của hắn không đủ đến lúc đó.

Lê Tiệm Xuyên từng ở bên ngoài chấp hành vô số nhiệm vụ, từng đối mặt với rất nhiều nhân vật nguy hiểm, rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nhưng chỉ có lần này, lại làm cho hắn cảm thấy mình yếu ớt đến chừng nào.

Muốn lấy yếu thắng mạnh, thắng được cái loại ma quỷ phi nhân loại này, hầu như không có khả năng.

Lê Tiệm Xuyên vừa chạy vừa nhanh chóng suy nghĩ.

Tiếng thở dốc nặng nề của hắn quanh quẩn trong cống thoát nước.

Đột nhiên, phía trước xuất hiện một đống rác như núi.

Mùi tanh tưởi xông vào mũi, đủ loại rác rưởi hỗn loạn chặn ngang dòng nước bẩn, làm tắc nghẽn hơn phân nửa cống thoát nước.

Trong nháy mắt Lê Tiệm Xuyên có một ý nghĩ táo bạo.

Hắn đặt đèn bân-sân ở một chỗ rất xa đống rác, sau đó cực kỳ nhanh chóng chui vào cái lỗ không dễ làm người ta chú ý ở trong đống rác.

Một trận âm thanh răng rắc rợn người phát ra từ cơ thể của Lê Tiệm Xuyên, xương cốt của hắn giống như mất đi sự chống đỡ mà mềm nhũn xuống, trượt vào trong đống rác.

Sau khi tiến vào, thân thể của Lê Tiệm Xuyên lập tức khôi phục lại bình thường.

Hắn điều chỉnh tư thế, cấp tốc kéo cái rương (hòm) cũ lấp lại cái lỗ.

Nước bẩn hỗn tạp tiết ra từ phân và nước tiểu của các loại chuột bọ xẹt qua mặt hắn, mùi thối nát làm cho người ta hít thở không thông bao phủ cả người.

Hắn triệt để hòa cùng một thể với đống rác này.

Tiếng cười the thé kia càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Rốt cuộc, nó chuyển hướng, xuất hiện ở đầu cống thoát nước bên này.

‘Cộc, cộc, cộc…’

Tiếng bước chân tới gần, đã đến trước đống rác.

Ánh đèn bân-sân yếu ớt rọi tới, dường như tên Jack đã cầm ngọn đèn kia.

Ánh sáng xuyên thấu qua những khe hở lộn xộn của đống rác.

Khoảng cách rất gần.

Lê Tiệm Xuyên thậm chí có thể cảm nhận được khí tức âm lãnh phát ra từ trên người tên Jack, lạnh buốt như trong nhà xác, kích thích dây thần kinh căng cứng của hắn.

Hắn thả chậm nhịp tim, ánh mặt ngưng đọng bình tĩnh, lam quang xẹt lên trong đáy mắt, giác quan toàn thân đều phóng độ cực đại.

Tầng trên của đống rác bị bới ra.

Nhưng cái núi rác này thật sự quá nhiều, cho dù bới từng chút từng chút một, cũng không phải là chuyện trong giây lát.

Hơn nữa Lê Tiệm Xuyên còn có thể ở trong đống rác luồn lách, thay đổi vị trí, nếu tên Jack cứ khăng khăng muốn nhặt ve chai, chỉ sợ thực sợ kéo dài đến hừng đông mới xong.

Điều này tất nhiên không có khả năng.

Tiếng cười hung ác kia dần dần trở nên mất khống chế.

Rất nhanh, động tĩnh bên trên đống rác ngừng lại.

Bên ngoài khôi phục yên tĩnh, ngay cả tiếng cười của tên Jack cũng biến mất.

Ánh đèn bân-sân dần dần đi xa, phảng phất như bên ngoài đống rác không còn tồn tại cái gì khác nữa.

Nhưng Lê Tiệm Xuyên vẫn không nhúc nhích, ánh mắt trầm tĩnh.

Vài phút sau.

Trên đầu đột nhiên có dao đâm tới.

Lưỡi dao kề sát lồng ngực của của Lê Tiệm Xuyên.

Sau đó, rút ra, rồi lại giống như một tên thần kinh điên cuồng mà đâm xuống vài chục nhát, như muốn hung hăng chọc nát thứ gì đó.

Rác rưởi bên trên lộp độp lăn xuống.

Một cây cọc gỗ quỷ dị từ trong mảnh hỗn độn, mạnh mẽ cắm vào đống rác.

Nó phảng phất như biết rõ vị trí cái đầu của Lê Tiệm Xuyên, thẳng tắp nhắm tới ngay đó.

Nhưng thời điểm sắp chạm tới Lê Tiệm Xuyên, cọc gỗ kia lại bỗng dưng ngừng lại.

Quả nhiên.

Sự quỷ dị của nó chỉ công hiệu khi đối diện với cái miệng.

Sau khi nguy hiểm dừng lại một giây, ánh mắt của hắn sắc bén như một thanh gươm tuốt ra khỏi vỏ.

‘Đoàng!’

Một tiếng súng điếc tai vang lên.

Khoảng cách vô cùng gần, viên đạn trực tiếp xuyên thủng cánh tay đang nắm cọc gỗ.

Cánh tay kia bị đau run lên một chút, Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy cơ hội, một phen đoạt lấy cọc gỗ, chân quét một đường, từ trong đống rác vọt ra.

Tiếng kêu oai oái vang vọng bên tai.

Trước mắt có rất nhiều tàn ảnh làm cho ngưười ta hoa mắt, phía sau mặt nạ máu, bắn ra ánh mắt oán độc.

Cơ hồ vừa đối mặt, Lê Tiệm Xuyên đã nhận lấy công kích từ mấy chục phương hướng, máu bắn tung tóe khắp nơi, tay Jack đồ tể tốc độ nhanh đến quỷ dị.

Nhưng Lê Tiệm Xuyên cũng không chậm.

Đã không còn cọc gỗ uy hiếp, Lê Tiệm Xuyên cho dù đang ở thế hạ phong, cũng có thể vừa đánh vừa chạy.

Đó cũng không phải là hắn cho rằng mình sẽ thắng, hoặc là do xúc động lỗ mãng. Mà Lê Tiệm Xuyên biết rõ, hắn nhất định phải làm như vậy.

Chiến đấu là phương thức để hiểu rõ kẻ địch nhất.

Tiếp xúc với tay Jack Đồ tể ở khoảng cách gần như thế, hắn sẽ biết nhiều chuyện mà người chơi khác không biết.

Trận này thiên về đuổi giết một phía, Lê Tiệm Xuyên ngoan cường đối kháng đọ sức, giằng co suốt sáu tiếng đồng hồ.

Jack hoàn toàn không biết mệt mỏi như nhân loại.

Công kích của gã tàn nhẫn mà trí mạng.

Mãi cho tới khi Lê Tiệm Xuyên khập khiễng chạy đến miệng cống thoát nước, lúc đứng dưới ánh sáng mỏng manh, cả người của hắn đã không còn chỗ nào lành lặn.

Mèo lột da và cọc gỗ được hắn cột ở trên lưng.

Một cánh tay của hắn rũ xuống ở bên người, máu thịt lẫn lộn, lộ ra xương cốt trắng phếu. Một tay khác bụm lấy vết thương nặng nhất ở phần bụng, lấp kín nơi đó, không cho ruột lòi ra.

Tầm mắt bị máu huyết bao phủ.

Cả người hắn tanh nồng đứng dưới ánh sáng, thở hổn hển, lạnh lùng nhìn sâu vào bên trong cống thoát nước.

Mặt nạ máu kia lạnh thấu xương nhìn chằm chằm hắn vài giây, cuối cùng không cam lòng mà tiêu tán.

Chỉ còn lại không khí tanh hôi quanh quẩn.

Trời đã sáng, hắn sống sót rồi.

Bỗng nhiên có một cái bóng chặn ngang ánh sáng trên đầu hắn.

Hắn gian nan ngẩng đầu lên, thấy Ninh Chuẩn đang quỳ gối trên miệng cống, duỗi tay ra.

Lúc hai người trở lại căn hộ, trời đã sáng hoàn toàn.

Bọn họ yên lặng đi trong hẻm nhỏ, nhận lấy rất nhiều ánh mắt tò mò.

Trải qua động tĩnh hồi tối, thân phận của Lê Tiệm Xuyên đã bại lộ, nhưng Ninh Chuẩn vẫn chưa. Cho nên hai người không có quay về số 4 Bạch Giáo Đường, mà là vòng qua đường cái, đi vào căn hộ của Ninh Chuẩn.

Thương thế trên người của Lê Tiệm Xuyên thập phần đáng sợ, nhưng kể từ lúc hắn leo ra khỏi miệng cống, cũng đã khôi phục lại toàn bộ. Nhưng những gì đã trải qua thật sự rất thống khổ.

Bất quá hắn cũng không có để ý.

Thậm chí lần bị thương này không biết chạm hỏng dây thần kinh nào, mà sau khi hắn khôi phục lại vô cùng nhẹ nhàng cõng Ninh Chuẩn ‘không thể đi bộ’.

Ninh Chuẩn dùng rác rưởi hóa trang cho hắn thành kẻ lang thang tiêu chuẩn.

Dường như đã sớm có chuẩn bị, Ninh Chuẩn cũng mặc trên người một chiếc váy rách rưới, dơ bẩn vô cùng.

Hai người một cái tổ hợp như vậy, giúp Lê Tiệm Xuyên hành động vô cùng thuận lợi, không thu hút bất kì ánh mắt nào mà chui vào bụi rậm, phảng phất như hai con rệp không nhịn nổi mà đánh dã chiến.

Ninh Chuẩn nhập vai rất sâu rên rỉ hai tiếng, bị Lê Tiệm Xuyên đen mặt xách vào căn hộ.

Cả đêm tinh thần khẩn trương cao độ, thể lực tiêu hao, làm cho Lê Tiệm Xuyên mệt mỏi không thôi.

Sau khi hắn đã tẩy rửa một thân hôi thối, ngã đầu trên giường liền ngủ.

Mặc dù đang say giấc, Lê Tiệm Xuyên vẫn như cũ bảo trì một phần ý thức.

Đây là bản năng nhờ tôi luyện quanh năm.

Hắn cảm giác được hơi thở của Ninh Chuẩn bên cạnh.

Ninh Chuẩn nắm lấy tay hắn, vuốt ve dọc theo từ ngón tay đến vết chai dày trong lòng bàn tay của hắn.

Mang theo điểm tê dại hơi ngứa nhưng hắn không có mở mắt rút tay về.

Không thể không thừa nhận, hắn có chút hưởng thụ sự đụng chạm này, thậm chí có điểm quen thuộc kì lạ.

Thần kinh căng thẳng nhờ đó mà chậm rãi thả lỏng.

Hắn ngủ càng sâu hơn một chút.

Trong mông lung, bàn tay trắng nõn mát lạnh kia lại từ từ hướng lên, xoa bóp qua khỏi cánh tay của hắn.

Cảm giác thỏa mãn càng ngày càng tăng.

Lê Tiệm Xuyên trong lòng mơ hồ nghĩ đến, họ Ninh lẳng lơ này thật ra cũng không phải kẻ máu lạnh vô tình, chỉ biết hãm hại người…

Ý nghĩ này còn chưa hoàn chỉnh, cánh tay của Lê Tiệm Xuyên đột nhiên bị hai nơi non mềm kẹp chặt.

Có vật gì đó hơi cứng đang cọ xát trên bắp tay của hắn.

Hắn ngẩn ra một chút.

Trong đầu đột nhiên nổ tung một cái.

Giống như bị điện giật, nửa người của Lê Tiệm Xuyên trong nháy mắt bật dậy, xoay mình kéo hai tay của Ninh Chuẩn, đem người ấn xuống giường.

Hắn rút cánh tay còn lại ra khỏi giữa hai bắp đùi trắng mịn của Ninh Chuẩn.

Cúi đầu trông thấy gương mặt ửng đỏ của y, cùng đôi mắt đào hoa ngận nước kia, hắn lập tức có ý nghĩ muốn đấm chết cái tên diễn sâu không yên phận này.

Lồng ngực cường tráng nửa cởi trần phập phồng trong chốc lát, Lê Tiệm Xuyên sắc mặt âm trầm mà hung hăng véo một cái ở bên đùi của Ninh Chuẩn, ý định trả thù.

“A!”

Ninh Chuẩn dưới chân run rẩy, dường như bị đau quá, đem mặt vùi sâu vào trong gối.

Lê Tiệm Xuyên thấy y đã bị dạy dỗ rồi, khóe môi lãnh đạm nhếch lên, hài lòng nằm xuống định ngủ bù lần nữa.

Nhưng mà thời điểm hắn sắp đi vào giấc ngủ, bên tai truyền đến tiếng thở dài, thanh âm người nọ khàn khàn: “Véo bầm luôn rồi… Sướng quá.”

Lê Tiệm Xuyên: “…”

Trị tao, uống thuốc gì?

Mười giờ rưỡi sáng.

Anna băng nhanh qua hẻm nhỏ u ám, đi đến phía sau dãy nhà dọc theo bờ sông.

Tối hôm qua động tĩnh phát sinh ở số 4 Bạch Giáo Đường là do một tay cô trù tính, nên đương nhiên cô biết rõ bây giờ mà mình xuất hiện ở đó sẽ không ổn đến cỡ nào.

Cho nên cô thong thả đi bộ trên đường, vẻ mặt thanh thản giống như đang ngắm cảnh.

Cô chậm rãi tới gần số 4 Bạch Giáo Đường.

Căn hộ hai tầng kia vẫn an tĩnh đứng sừng sững ở nơi đó, bên trong cửa sổ tối tăm không nhìn rõ, lại làm cho cô không khỏi nhớ đến một màn kinh khủng hồi tối hôm qua.

Tim cô đập nhanh hơn.

Một kế hoạch hoàn mỹ như vậy, một hòn đá ném hai con chim, chim sẻ rình mồi —- vốn dĩ cô nghĩ rằng tối hôm qua cô sẽ là người chơi thắng đậm nhất, tất nhiên, sau một đêm, sẽ vẫn như thế.

Nhưng khi hai hàng chữ màu xanh kia xuất hiện, cô đã biết rằng, cô sai rồi.

Cô thậm chí còn không biết tại sao mình lại thua.

Đối với một người chơi kinh nghiệm đã hai lần dựa vào phương thức giết người để thông qua trò chơi mà nói, là đả kích quá lớn.

Cô cả đêm không ngủ.

Chỉ cần nhắm mắt lại, sẽ tưởng tượng ra Locker đang ngồi bên cạnh mình, ánh mắt ngây dại mỉm cười quỷ dị, sau đó bị độc tố ăn mòn cả thân thể.

Cô suy nghĩ rất lâu, vẫn là tuân theo hàng chữ màu xanh kia, đến đây.

Trong đầu quẩn quanh vô số ý niệm.

Anna tựa như đang đi dạo, trong lúc lơ đãng quay đầu, bỗng nhiên thấy cửa sổ nhà số 3 mở ra.

Một đôi mắt đào hoa cười như không cười xuất hiện tại đó, nhàn nhạt nhìn thẳng vào mắt cô.

Mời vào.

Trong đầu cô bỗng nhiên xuất hiện một mệnh lệnh.

Anna vô thức đi về phía trước một bước, chân trái của cô cứng đờ, trong nháy mắt sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.

Năng lực đặc thù!

Cô lập tức nhận ra mình vừa trải qua cái gì…

Ngoại trừ người chơi mới lần đầu tiến vào trò chơi, mặt khác người chơi có kinh nghiệm đều sẽ có một vài năng lực đặc thù.

Những năng lực này có được nhờ thông qua trò chơi, do Pandora cải tạo từ quy tắc, chỉ có thể sử dụng trong trò chơi, được gọi là cải tạo ý thức.

Anna đã từng gặp qua rất nhiều người chơi được cải tạo ý thức, cũng biết rất nhiều năng lực, nhưng không có loại nào lợi hại đến mức này, cho dù là người đã từng mở Ma Hộp.

Liếc một cái, có thể khống chế một người.

Có lẽ cô đã biết tên thợ may kia là chết như thế nào rồi.

Giấu đi sự kinh hãi, Anna không dám nhìn vào đôi mắt kia lần nữa.

Cô không do dự thêm, cúi đầu nhanh chóng đi vào hẻm nhỏ bên cạnh, lại đi một vòng, sau đó mới lẻn đến gần đám cỏ dại cạnh nhà số 3, nhẹ nhàng gõ vào cửa sổ tầng một.

Hết chương 8