Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi

Chương 62




Khi đoàn người của Bùi Ôn Du đi vào biệt thự, khách dự tiệc đã nườm nượp không ngớt, một khung cảnh thật sống động.

Vốn dĩ tập đoàn Tiết Thị là một trong năm tài phiệt lớn ở thành phố Thượng Thủy, cuộc hôn nhân giữa tập đoàn Bùi Thị và tập đoàn Tiết Thị khiến sự hợp tác giữa hai gã khổng lồ vừa chặt chẽ lại vừa phát triển hơn. Nhưng mọi thứ tan tành vì một vụ tai nạn ô tô cách đây 3 năm rưỡi.

Bùi Ôn Du từ địa vị cao ngã xuống bị tập đoàn Bùi Thị vứt bỏ, thân mang tật nguyền, từ đó khiêm tốn đến không thể khiêm tốn hơn, người ngoài giới còn đồn thổi mối quan hệ của anh và bố mẹ vợ cũng không tốt.

Tiết Hoành Tuấn con trai của Tiết Khánh Vũ lại là một kẻ chơi bời lụn bại không ra hồn, lúc tập đoàn Bùi Thị đang phát triển không ngừng, thì tập đoàn Tiết Thị lại có phần sa sút.

Nhưng hiện giờ, con rể tàn tật của Tiết Khánh Vũ nhảy vọt thành Phó Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc của tập đoàn Bùi Thị —— Trở thành người cầm quyền chân chính của tập đoàn Bùi Thị.

Người sáng suốt đều biết, đấu đá bên trong nhà họ Bùi, người chiến thắng đã là Bùi Ôn Du. Nhưng Bùi Vĩnh Ngọc cũng không phải ngọn đèn cạn dầu. Chỉ cần chưa bị lật đổ hoàn toàn, hắn vẫn còn có khả năng Đông Sơn tái khởi.

Nhược điểm duy nhất của Bùi Ôn Du chính là, anh là kẻ tàn tật, thậm chí còn từng bị mù. Nhưng đến tột cùng anh tàn tật đến mức độ nào, có di chứng khác hay không, có thể khỏi hẳn hay không, trên mạng cũng xôn xao nhiều ý kiến khác nhau, bí ẩn đến mức khơi dậy sự tò mò của mọi người.

Vì thế, sinh nhật năm mươi tuổi lần này của Tiết Khánh Vũ, cho dù là người có máu mặt trong giới kinh doanh, giới giải trí, giới thượng lưu đều đến chúc mừng và tặng quà.

Bề ngoài là chúc mừng, nhưng trên thực tế người đa số mọi người đều muốn gặp, chính là Bùi Ôn Du khó có dịp được thấy mặt.

Mọi người đều biết ba đời nhà họ Bùi đều có giá trị nhan sắc cao, hiện tại Bùi Ôn Du đã mất vợ. Nói khó nghe là, đàn ông làm sao có thể không tái giá, giờ đây lại đang cầm quyền tập đoàn Bùi Thị nữa.

Có tiền có quyền, góa vợ, quan hệ với bố mẹ vợ không tốt. Quả thật chính là ứng cử viên con rể rùa vàng tốt nhất!

Chỉ là có con trai rồi thì hơi phiền toái một chút…… Nhưng nói không chừng, Tiết Khánh Vũ sẽ đón cháu trai của mình về nuôi.

Vì thế, một số người dẫn theo con gái của họ đến với ý đồ không ngay chính.

Một bộ phận quyền quý còn lại lo lắng sau khi Bùi Ôn Du cầm quyền có thật sự điều tra rõ chuyện của khách sạn Bùi Chính hay không, bọn họ không biết rốt cuộc Bùi Ôn Du đã biết bao nhiêu nội tình, trong tay có bằng chứng hay không…… Lo rằng nếu tra ra đống lửa của Bùi Vĩnh Ngọc sẽ đốt đến chính bản thân mình.

Nếu có thể, họ không muốn trở thành kẻ thù với Bùi Ôn Du, thậm chí họ còn muốn lôi kéo Bùi Ôn Du.

Vì vậy, khi nhóm người Bùi Ôn Du bước vào sảnh tiệc, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào anh, chỉ thấy anh mặc một bộ vest màu đen, tay phải chống gậy.

Ngũ quan tuấn mỹ như được chạm khắc, dáng vẻ giống như những lời đồn đại, tấm lưng thẳng tắp làm khí chất cả người anh toát lên một cảm giác sang trọng khó tả.

Ánh mắt anh nhìn thẳng, nhịp bước không nhanh không chậm, tao nhã tự nhiên không thể bắt bẻ, làm cho người ta rất khó liên tưởng tư thái như vậy giống như dáng đi tập tễnh của người què.

Bên tay trái anh, một phụ nữ trẻ tuổi nắm tay một cậu bé đi bên cạnh.

Cậu bé mặc một bộ vest nhỏ màu trắng, phối với một chiếc nơ con bướm màu xám khéo léo, khuôn mặt nhỏ bé còn chưa trưởng thành mang theo sự mũm mĩm mềm mại của trẻ con, bởi vì ngượng ngùng và sợ sệt nên cả quá trình đều cúi đầu, nhưng gen nhan sắc của bố mẹ quá đỉnh, không thể che giấu được tiềm lực đẹp trai khi còn bé xíu của bé.

Nhiều người có mặt ở đây chưa bao giờ thấy Bùi Dục Kỳ, đều bị nhan sắc của em bé nhỏ tuổi này làm cho rung rinh.

Gen mạnh quả nhiên là ưu thế trời sinh, Bùi Ôn Du và Tiết Huệ Vũ trai tài gái sắc, sinh con ra quả nhiên kế thừa ưu điểm của họ!

Với hai sự xuất hiện kinh diễm này, người phụ nữ trẻ ở ngoài cùng bên trái mang diện mạo bình thường có vẻ hơi lạc lõng.

Những cô thiên kim nhà giàu có ý với Bùi Ôn Du không khỏi xoi mói cô từ trên xuống dưới, chỉ thấy cô mặc một chiếc đầm dài màu hồng cánh sen trí thức tao nhã, rõ ràng khuôn mặt kia vô cùng bình thường, nhưng dáng người mảnh mai cao ráo, có lồi có lõm, làm khí chất cả người hào phóng thanh lịch, chẳng khác gì một thiên kim tiểu thư thực thụ.

Thậm chí, bởi vì sánh đôi đi vào, thoạt nhìn cứ như là một nhà ba người.

Hạ Lan Chi đang tiếp đón khách khứa.

Hôm nay bà ta mặc một bộ sườn xám thêu hoa màu đỏ, mái tóc xoăn gợn sóng uốn nhẹ trên đầu, búi cao gọn gàng, mang phong cách cổ điển trang nhã.

Trên tai đeo một đôi hoa tai ruby lấp lánh tỏa sáng, khuôn mặt không vết chân chim nở nụ cười thương mại, đôi bàn tay từng làm những công việc nặng nhọc nay được bảo dưỡng đến trắng nõn lạ thường, khi bà ta đưa tay ra để chào đón khách, chiếc vòng tay màu xanh phỉ thúy trên cổ tay ánh lên sáng bóng mượt mà, một kiểu ăn mặc xa hoa của phu nhân giàu sang quyền quý.

Càng thiếu cái gì lại càng muốn khoe ra cái đó, Hạ Lan Chi quả nhiên vẫn giống như trước kia, quần áo trang sức lộng lẫy, đeo vàng đeo bạc, rất giống một cây thông Noel, toàn thân được bao phủ bởi tất cả các loại trang sức vàng bạc châu báu.

Lúc Tiết Huệ Vũ đang phỉ nhổ Hạ Lan Chi, Hạ Lan Chi chớp mắt đã phát hiện ra bọn họ.

Bà ta lập tức đi về phía nhóm người của Bùi Ôn Du với nụ cười tươi rói, dùng lời nói thân mật, cố ý chủ động chào hỏi Bùi Dục Kỳ trước mặt mọi người: "Dục Kỳ lâu rồi không gặp, có nhớ bà ngoại không ~"

Chuyện Trịnh Tuệ Văn và Đổng Lệ Mai bị giam giữ, Bùi Ôn Du đã ém nhẹm thật chu đáo chặt chẽ, vậy nên Hạ Lan Chi hoàn toàn không biết rằng Trịnh Tuệ Văn đã bị bắt.

Hai ngày trước, bà ta còn nhận được tin nhắn báo cáo của Trịnh Tuệ Văn, nói tuy Bùi Dục Kỳ đã mở miệng nói chuyện, nhưng năng lực học tập và sắp xếp từ ngữ rất kém, đến nay vẫn chỉ biết những từ đơn giản như "bố", "mẹ".

Thậm chí nó còn nhát như chuột, ở những nơi có nhiều người và môi trường lạ lẫm sẽ không muốn nói chuyện như trước.

Vì vậy, Hạ Lan Chi liền nghĩ rằng, mặc dù chứng tự kỷ của Bùi Dục Kỳ thuyên giảm, nhưng đa phần vẫn khác với những đứa trẻ bình thường. Nếu không sao Bùi Ôn Du có thể đem cả bảo mẫu đến cùng chứ.

Hiện giờ trước mặt bao người, lại còn ở môi trường xa lạ, bà ta muốn làm cho đứa trẻ này khiến Bùi Ôn Du mất mặt, vạch trần bộ mặt thật của đứa trẻ có chứng tự kỷ này trước mặt mọi người.

Ai ngờ……

"Chào bà ngoại ạ." Bùi Dục Kỳ cung kính gập người về phía Hạ Lan Chi, lại hướng về phía Tiết Khánh Vũ đang đi về phía này cúi người một cái.

"Chào ông ngoại." Âm thanh ngây thơ của trẻ con mềm mại vang lên, Bùi Dục Kỳ chủ động vươn đôi tay nhỏ bé, đưa một hộp quà sinh nhật nho nhỏ qua, "Chúc ông ngoại phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn! Đây là quà sinh nhật của con tặng cho ông ngoại ạ."

Khiến cho Hạ Lan Chi đang cười híp mắt đi qua nhìn ngây ngốc tại chỗ.

"Tốt, tốt." Tiết Khánh Vũ đi qua nghe vậy cười như nở hoa, hai tay nhận lấy hộp quà của Bùi Dục Kỳ vui vẻ nói, "Cảm ơn Dục Kỳ, lại còn chuẩn bị quà sinh nhật cho ông ngoại nữa. Ông ngoại vui lắm."

Tiết Khánh Vũ thật sự rất vui vẻ.

Ông đã nhận được rất nhiều món quà quý giá trong ngày hôm nay, nhưng đây là lần đầu tiên đứa cháu nhỏ của ông tặng quà cho ông. Tuy rằng không biết Bùi Dục Kỳ đã tặng quà gì, thậm chí có thể là quà do Bùi Ôn Du chuẩn bị, nhưng vẫn làm cho Tiết Khánh Vũ cười mãi, liên tục khen đến mấy câu, khen đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Dục Kỳ đỏ bừng.

Nhìn cảnh tượng bố và cháu ngoại hòa thuận vui vẻ, Tiết Huệ Vũ đứng bên cạnh giống như một người ngoài cuộc, theo bản năng nắm chặt tay.

Đã bao lâu rồi cô không thấy bố cười hạnh phúc như vậy trước mặt cô?

Mỗi lần bọn họ gặp nhau chính là khắc khẩu không hồi kết. Về tương lai của cô, về chọn lựa của cô…… Bố của cô vĩnh viễn đứng ở phía đối lập cô.

Rõ ràng ông ấy mới là kẻ phản bội!

"Sắc mặt không tồi!" Bởi vì tâm tình vui vẻ, Tiết Khánh Vũ vỗ vỗ vai Bùi Ôn Du, đánh giá từ trên xuống dưới rồi cảm thán nói: "Xem ra hồi phục cũng không tệ, bố cũng yên tâm rồi."

Thật ra chính bản thân Bùi Ôn Du cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, bị tai nạn lần thứ hai, thân thể vẫn còn chưa khỏi hẳn lại có thêm vết thương hẳn phải trở nên nặng hơn, nhưng…… Sau khi đôi mắt được phán định là có nguy cơ mù vĩnh viễn từ từ lấy lại thị lực, cơ thể tàn tạ ban đầu cũng kỳ lạ trở nên nhẹ nhàng hơn trước một chút.

Cơn thèm ăn của anh đã được cải thiện, đã dần tăng cân…… Chất lượng giấc ngủ cũng được cải thiện…… Nguyên nhân có thể là vì Huệ Vũ đã trở về, đã mấy ngày anh không bị ác mộng dằn xéo nửa đêm bừng tỉnh nữa.

"Ôn Du, hiện tại con quản lý tập đoàn Bùi Thị, vất vả rồi. Có vấn đề gì thì nói với bố, có thể giúp bố nhất định sẽ giúp!"

Tiết Khánh Vũ nói xong, lại do dự một chút, uyển chuyển nói: "Hiện tại tuổi bố cũng lớn rồi, thừa dịp trước khi về hưu phải giúp đỡ Hoành Tuấn…… Thằng bé này chỉ có lòng ham chơi, không tài giỏi lắm, những người có chức vị trong công ty đều có ý kiến với nó…… Nhưng hiện tại bố cũng chỉ còn mỗi đứa con này…… Nó cũng định kết hôn rồi, chắc là sẽ thu lại tính tình, đến lúc đó con làm anh rể, cũng giúp đỡ nó chút nhé……"

Bùi Ôn Du theo bản năng nhìn thoáng qua Tiết Huệ Vũ, thấy cô trực tiếp quay ngoắt đầu đi, lôi kéo bàn tay bé nhỏ của Bùi Dục Kỳ đi ăn điểm tâm, anh nhẹ nhàng đáp: "Bố…… Nếu Huệ Vũ không chết…… Bố vẫn quyết định thế này sao? Luôn thiên vị con trai…… Ngay cả khi con trai mãi chẳng tài cán gì, bố vẫn đưa tất cả cho con trai ư……"

Tiết Khánh Vũ ngẩn ra, trên mặt có phần không nén được giận nói: "Con đừng nghe Huệ Vũ nói lung tung, bố không có."

Như để chứng minh rằng mình không thiên vị, ông nhấn mạnh nói: "Không phải cái gì bố cũng cho Hoành Tuấn, bố sẽ để lại cổ phần và công ty con của Huệ Vũ cho Dục Kỳ. Chức vụ thành viên hội đồng quản trị của Huệ Vũ bố cũng sẽ để lại cho con, chỉ là bây giờ con đã là Phó Chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn Bùi Thị…… Có thể sẽ có người khác bàn luận tại đại hội cổ đông……"

Bùi Ôn Du ngắt lời nói: "Bố, những cái này tạm thời vẫn là của Huệ Vũ. Trước đây con nói, sẽ lo liệu giấy chứng tử cho Huệ Vũ, nhưng hiện tại con không muốn làm nữa. Bố, lại đợi thêm một thời gian nữa, nhất định không cần làm."

Tiết Khánh Vũ lập tức nhíu mày, nhưng nghĩ đến hôm nay là sinh nhật ông, thảo luận phương diện này đúng là kiêng kị, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu, thở dài nói: "Bỏ đi, không nói những chuyện này nữa."

Nghe được Bùi Dục Kỳ mồm miệng lanh lợi như vậy, Hạ Lan Chi có ủ mưu trong lòng mà đi qua tức đến ngứa răng.

Bà ta không dám tin, cảm thấy cái thằng ngốc tự kỷ Bùi Dục Kỳ này tuyệt đối không thể thay đổi vùn vụt nhanh như vậy được!

Làm thế nào một đứa trẻ tự kỷ có thể nói lưu loát một câu hoàn chỉnh như vậy được!

Chắc chắn là học thuộc lòng thật nhiều ngày mới biết một câu như thế!

Thấy hai người nói chuyện xong, Tiết Khánh Vũ rời đi, tiếp đón những vị khách khác, Hạ Lan Chi lại tiến đến hỏi: "Ôn Du, bây giờ trông con khá hơn rất nhiều rồi, lần trước nói về giấy chứng tử của Huệ Vũ…… Con chuẩn bị khi nào mới đi làm?"

"Dì Hạ, vào sinh nhật của bố mà nói những chuyện này, hình như không ổn lắm đâu." Ánh mắt Bùi Ôn Du lạnh lẽo nhìn qua, hiển nhiên không nghĩ tới Tiết Khánh Vũ vừa mới rời đi, Hạ Lan Chi đã lập tức bước đến hỏi về chuyện của Tiết Huệ Vũ.

Bị nhìn chăm chú đến trong lòng hoảng sợ, Hạ Lan Chi ngượng ngùng nói: "Bởi vì bố con vẫn luôn nhắc đến chuyện này, muốn sớm làm cho Huệ Vũ một đám tang tử tế…… Cho nên dì mới hỏi thay ông ấy……"

"Nhưng con vừa nói với bố về chuyện của Huệ Vũ, tạm thời không cần làm giấy chứng tử, bố cũng đã đồng ý rồi. Sao bố lại bảo dì tới hỏi nữa?"

Trong lòng Hạ Lan Chi hồi hộp, không ngờ Bùi Ôn Du nhất định không chịu tiến hành làm! Ban nãy mới nói những chuyện này nói trong bữa tiệc không ổn, kết quả là anh đã tự nói trước!

"A…… Khánh Vũ không nói cho dì biết…… Là dì lo lắng vớ vẩn rồi……"

Miệng bà ta nói như vậy, tiếng chuông cảnh báo trong lòng lại vang lên, lẽ nào Bùi Ôn Du nuốt tập đoàn Bùi Thị còn không đủ, còn chuẩn bị chiếm lấy cổ phần công ty của Tiết Huệ Vũ, thôn tính luôn công ty vốn là của Tiết Huệ Vũ sao?

Nhưng thế thì đã thế nào, gần đây Tiết Khánh Vũ đã sửa miệng rồi, hôm nay sẽ công bố, ai mới là người thừa kế chân chính của tập đoàn Tiết Thị!

Khi Hạ Lan Chi lại lần nữa tiếp đón khách khứa thì hừ lạnh một tiếng trong lòng, mà Tiết Khánh Vũ đi hai vòng đang đi về phía bà ta cau mày hỏi: "Sắp đến giờ rồi, Hoành Tuấn sao còn chưa đến?"

"Chắc là kẹt xe trên đường……"

Qua loa đối phó với Tiết Khánh Vũ xong, Hạ Lan Chi cũng nhíu mày. Khi bà ta định gọi cho con trai mình, số điện thoại của Tiết Hoành Tuấn lại vừa vặn gọi qua.

"Mày ở đâu, bố mày đang đợi mày đó. Mày không biết ngày hôm nay quan trọng thế nào hả……"

Hạ Lan Chi tức giận nói: "Mày có biết lúc mày không ở đây, Bùi Ôn Du mang thằng ngu ngốc kia đến dỗ dành khiến bố mày vui vẻ như thế nào không! Ngay cả giấy chứng tử của Tiết Huệ Vũ cũng bị trì hoãn…… Một người chết, chết cũng đã chết rồi, lẽ nào còn đợi nó sống lại ư? Lại còn giữ lại vị trí hội đồng thành viên cho nó……"

Hạ Lan Chi mắng hắn tối mặt tối mũi, đủ để thấy vừa rồi bà ta tức giận đến mức nào, chợt nghe giọng điệu của Tiết Hoành Tuấn kỳ lạ, ấp a ấp úng nói: "Mẹ…… Con đang ở đồn cảnh sát……"

Trái tim Hạ Lan Chi như bị bóp nghẹn, suýt chút tắt thở: "Mày đang ở đồn cảnh sát?"

Giọng nói của bà ta vừa mới cất cao, chớp mắt đã kinh hoảng nhìn xung quanh, rồi lại đè nén giọng nói: "Sao mày lại ở đồn cảnh sát……"