Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi

Chương 47: Thăm dò




【Khôi phục thị lực, có lẽ, anh ấy có thể nhận ra tôi……】

***

“Tối qua tôi ngã xuống xe lăn, đã bị Thẩm Tuyết phát hiện. Lúc đau dạ dày đến ngất đi, cô ấy chăm sóc tôi cả đêm.”

Không giống với sự lạnh nhạt khi thuật lại của Bùi Ôn Du, Chu Khải Hoa cả kinh: “Cô ấy đã biết rồi sao?”

“Hẳn là không biết…… Cũng có thể đã phát hiện nhưng giả vờ không biết……?” Bùi Ôn Du khẽ xoa thái dương, nhẹ giọng nói, “Tôi không chắc chắn. Tôi hy vọng cô ấy chỉ đơn thuần là đối tốt với Dục Kỳ mới thành gia sư của thằng bé, mà không phải ở lại với mục đích khác.”

“Nếu có mục đích khác, cô ấy bắt chước Huệ Vũ mọi chỗ, tôi thà hy vọng…… Cô ấy đã cứu Huệ Vũ, là Huệ Vũ phái đến…… Nhưng không thể nào đúng không……” Bùi Ôn Du tự châm biếm mà khẽ cười.

Sắc mặt Chu Khải Hoa bắt đầu nghiêm túc.

Thật ra hắn rất tín nhiệm Thẩm Tuyết, bởi vì Thẩm Tuyết đối tốt với Bùi Dục Kỳ hoàn toàn không bới ra một chút vấn đề gì, nhưng chỉ giới hạn trong khi Thẩm Tuyết tự biết lấy mình, không vượt qua lằn ranh không nên vượt qua, không nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy.

Tuy nhiên, tối qua sau khi Bùi tổng hôn mê, ngay từ lúc đầu cô ấy không hề gọi điện thoại cho anh mà là tự mình ở lại phòng Bùi tổng chăm sóc Bùi tổng.

Trai đơn gái chiếc cùng ở chung một phòng quả thật không ổn lắm! Lần đầu tiên Chu Khải Hoa cảm thấy hành vi của Thẩm Tuyết đáng nghi.

Tiết Huệ Vũ không biết một chiếc hoa tai dẫn đến hoài nghi, chỉ nghe được giá trị hồi sinh của mình lên lên xuống xuống rồi lại giảm mạnh.

【Khổ cực chăm sóc anh ta cả một đêm, không vớt được bao nhiêu giá trị hồi sinh thì không nói nhưng vẫn một mực giảm xuống, Bùi Ôn Du rốt cuộc là sao thế? Xác định không phải BUG sao?】

【Ký chủ, chắc chắn không hề xuất hiện BUG.】

Lúc Tuyết Huệ Vũ đang bất mãn chửi thề, thấy Chu Khải Hoa từ lầu ba đi xuống, lập tức đi lên nghênh đón: “Thư ký Chu, một chiếc hoa tai đá Sapphire kim cương của tôi rơi rồi, anh có nhìn thấy trong phòng Bùi tiên sinh không?”

Chu Khải Hoa lẳng lặng quan sát biểu cảm của Tiết Huệ Vũ, thấy cô chủ động nhắc đến mà sắc mặt còn thản nhiên, khẽ lắc đầu nói: “Không hề nhìn thấy, hiện giờ Bùi tổng đã nghỉ ngơi rồi, đợi chút nữa tôi sẽ đi tìm giúp cô.”

Nghỉ ngơi cái rắm! Rõ ràng giá trị hồi sinh vẫn đang giảm!

Tiết Huệ Vũ phát giác ra giọng điệu của Chu Khải Hoa có khoảng cách, quả thật nghe thấy hắn khẽ ngưng rồi bổ sung thêm: “Chuyện tối hôm qua, tôi đã nghe Bùi tổng nói rồi. Cảm ơn sự chăm sóc của cô Thẩm vào hôm qua, sau này có bất cứ chuyện gì hy vọng cô Thẩm có thể gọi cho tôi trước tiên.”

“Được thôi, tôi rõ rồi thư ký Chu.”

Hóa ra hành vi chăm sóc Bùi Ôn Du vào hôm qua khiến anh nảy sinh nghi ngờ……

Cảm giác trong lòng Tiết Huệ Vũ rất khó chịu, khiến cô lười tìm luôn cả hoa tai…… Không ngờ đến buổi chiều, sau khi Chu Khải Hoa quay lại, trở về phòng Bùi Ôn Du không lâu liền tìm tới cô nói: “Thẩm tiểu thư, tôi đã tìm thấy hoa tai của cô trong phòng Bùi tổng, là đánh rơi dưới gầm giường.”

“Ồ ồ cám ơn.” Tiết Huệ Vũ cảm ơn nhận lấy, liền nghe thấy Chu Khải Hoa lại lần nữa nói: “Kiểu bông tai này là bộ sưu tập Sol của Loe, Thẩm tiểu thư là fans của Loe sao?”

Tiết Huệ Vũ không ngờ Chu Khải Hoa vậy mà có thể nhận ra mẫu bông tai này, cô khẽ gật đầu, nói: “Kiểu hoa tai này là quà người khác tặng.”

“Kiểu hoa tai này năm đó giá hơn năm vạn tệ, vừa mở bán đã hết rất nhanh…… Hẳn là món quà rất đắt tiền từ người rất quan trọng đối với cô Thẩm tặng.”

Chu Khải Hoa bỗng đổi giọng mà nói: “Nhưng hy vọng cô Thẩm không đeo nữa, lúc Tiết tổng mất tích đã đeo đôi bông tai này, Bùi tổng nhìn thấy sẽ tức cảnh sinh tình.”

Chiếc tay đang muốn đeo hoa tai vào của Tiết Huệ Vũ khẽ chựng lại, kinh ngạc nói: “Bùi tiên sinh còn nhớ trước khi Tiết tổng mất tích đã đeo bông tai gì sao?”

“Đương nhiên còn nhớ, sau khi Tiết tổng mất tích Bùi tổng tìm kiếm thời gian rất lâu, thông báo tìm người là Bùi tổng đích thân viết.”

Tiết Huệ Vũ không ngờ thông báo tìm người lại là do Bùi Ôn Du tự mình viết.

Hoa tai ngày đó cô tiện tay chọn, nửa che nửa hở trong tóc dài của cô, thế mà anh còn nhớ rõ rành rành!

Cô vẫn luôn cho rằng đàn ông đều sẽ không chú ý đến chi tiết nhỏ trong cách ăn mặc của phụ nữ…… Có vẻ như do hoa tai Loe quá nổi tiếng, khiến Bùi Ôn Du cũng có ấn tượng sâu sắc.

“Được, tôi rõ rồi.” Tiết Huệ Vũ tiện tay bỏ bông tai vào trong túi áo, Chu Khải Hoa vẫn luôn quan sát cô, thấy hoa tai mấy vạn tệ mà cô cứ thế nhét vào, đầu mày càng cau chặt hơn.

Năm đó một đôi hoa tai giá hơn năm vạn tệ, hiện tại thị trường đồ cũ càng phất giá gấp đôi. Đối phương giống như đang thả một loại trang sức cực kỳ bình thường, một chút cũng không nhìn ra đó là quà quý giá của người quan trọng tặng, lời nói cử chỉ thật sự rất mâu thuẫn.

Sau khi Chu Khải Hoa rời đi, Tiết Huệ Vũ mới ý thức tới một vấn đề quan trọng, kỳ quái hỏi: 【Nếu Bùi Ôn Du đã tự mình viết thông báo tìm người để tìm tôi, thậm chí đã tìm thời gian lâu như vậy, vì sao không phát hiện được thi thể của tôi?】

Tiết Huệ Vũ vẫn luôn cho rằng Bùi Ôn Du không nghiêm túc phái người tìm nên mới không tìm được hài cốt của cô, nhưng hóa ra đến bây giờ anh vẫn không từ bỏ tìm kiếm. Vậy thì vì sao hài cốt cô mãi cho đến sau khi Bùi Dục Kỳ lớn lên mới được phát hiện……

【Sau khi ký chủ rơi xuống sông bị trôi tới hạ lưu, quấn quanh trên một chiếc mỏ neo thuyền vận chuyển hàng hóa, cho nên không nổi lên, sau này nước sông đổ ngược vào cống thoát nước, bị vọt vào trong cống thoát nước bỏ hoang.】

【Ngày đó không phải thời tiết khắc nghiệt sao…… Sao lại còn có thuyền hàng…… Cậu không cảm thấy hết thảy đều rất không hợp lý sao?】 Tiết Huệ Vũ vẫn luôn cảm thấy không bình thường, logic rất có vấn đề.

【Ký chủ, thi thể của cô sẽ không được tìm thấy khi Bùi Ôn Du còn sống, là thiết lập của tác phẩm gốc. Cô cảm thấy hết thảy rất không hợp lý, đó đều là những thiết lập kèm theo của tác giả. Nếu thi thể cô lúc ấy được tìm thấy, vậy trong thời gian Bùi Ôn Du bị thương nặng nằm viện, lễ tang của cô đã được cử hành, tài sản của cô đã bị phân chia rồi. Nhưng Bùi Ôn Du là trong quá trình đang tìm cô mới nhận ra chân tướng của vụ tai nạn xe, nếu sớm phát hiện thi thể của cô, cũng sẽ không bởi vì tìm kiếm cô mà bỏ quên Bùi Dục Kỳ, sau khi lớn lên Bùi Dục Kỳ cũng sẽ không đột nhiên đùa giỡn diễn viên múa ba lê sau khi phát hiện được thi thể của cô, cùng nữ chính xảy ra một đoạn ngược luyến yêu hận tình thù. Hết thảy đều có nhân quả.】

【Mà nhân quả như vậy, mới tạo cho cô có được cơ hội sống lại hiện giờ.】

【Xin ký chủ đừng quên, điểm quan trọng nhất để cô có thể kích hoạt và trói định với hệ thống hồi sinh chính là, thi thể cô cho đến ngày nay còn chưa được phát hiện, thế giới này chưa phán định kết cục tử vong của cô. Một khi thi thể của cô được phát hiện, thế giới này sẽ phán định cô đã tử vong, linh hồn của cô sẽ lập tức bị bài xuất ra khỏi thế giới này.】

Hóa ra cô dựa vào lỗ hổng của tác phẩm gốc mới có cơ hội sống lại……

Rất nhanh Tiết Huệ Vũ đã không còn xoắn xuýt vấn đề logic của tác phẩm gốc nữa, chỉ là nghĩ đến Bùi Ôn Du bỏ lơ Bùi Dục Kỳ chỉ vì tìm kiếm cô, trong lòng Tiết Huệ Vũ nổi lên một cảm giác tự trách.

Sau khi tỉnh lại cô vẫn luôn mắng Bùi Ôn Du, hóa ra hơn nửa đều là hiểu lầm…… Nhưng dù có tìm cô thế nào đi chăng nữa, thì sao có thể bỏ lơ con của bọn họ được chứ…… Còn từ trong miệng Hạ Lan Chi biết được, anh từng có suy nghĩ không hay……

Tiết Huệ Vũ nghĩ như thế, không ngờ sau giấc ngủ trưa của Bùi Dục Kỳ, Chu Khải Hoa lại kêu cô lên lầu ba, nói là Bùi tổng tìm cô.



Từ sau khi trở lại biệt thự, đây là lần đầu tiên Bùi Ôn Du chủ động tìm cô. Nghĩ đến giá trị hồi sinh chập chờn sáng nay, trong lòng Tiết Huệ Vũ nhảy thình thịch.

Cô rất sợ giá trị hồi sinh lại giảm mạnh……

“Cô Thẩm, có thể chiếm một chút thời gian của cô không?”

Giọng điệu Bùi Ôn Du vô cùng ôn hòa, nếu xem nhẹ đôi mắt kia của anh.

Không giống với hành vi cúi đầu tận lực né tránh tầm mắt của Tiết Huệ Vũ trước kia, Bùi Ôn Du giờ khắc này ngẩng đầu thản nhiên nhìn về phía cô.

Đôi mắt trống rỗng không hề có chút ánh sáng của anh cứ trực tiếp đáp xuống tầm mắt của Tiết Huệ Vũ như thế.

Tiết Huệ Vũ không chút phòng bị đứng sững ngay tại chỗ.

Nhất thời không biết nên giả vờ không phát hiện ra, hay là……

Tiết Huệ Vũ sau khi ngẫm nghĩ chủ động nói: “Bùi tiên sinh, mắt của anh……”

“Không biết Thẩm tiểu thư có phát hiện ra bất thường của tôi không, buổi sáng cũng không phải cố ý trách Thẩm tiểu thư lo chuyện bao đồng, mà là tôi hiện giờ…… Không nhìn thấy……”

Ánh mắt không có tiêu cự rời rạc nhìn về phía trước, Bùi Ôn Du cười khổ nói: “Dưới tình huống hai chân tàn tật lại thêm mắt mù, tin tức này nếu truyền ra ngoài, tất cả chuẩn bị trước kia của tôi đều uổng phí. Cho nên tối qua và sáng nay mới vô cùng kháng cự Thẩm tiểu thư đến gần, giọng điệu cũng có chút nặng nề……”

Sắc mặt anh lộ vẻ xin lỗi, giọng điệu chân thành nói: “Hiện giờ, chuyện này trước mắt ngoài bác sĩ chữa trị chính, Chu Khải Hoa và anh Tề ra, chỉ có cô Thẩm đây biết chuyện. Hy vọng cô Thẩm có thể bảo vệ bí mật này vì tôi.”

Lời Bùi Ôn Du đi thẳng vào vấn đề khiến cho Tiết Huệ Vũ sững ra, chỉ cảm thấy thái độ anh thay đổi khiến cô cảm thấy kỳ quái.

“Nếu đã là bí mật, vì sao Bùi tiên sinh phải chủ động nói với tôi? Không sợ tôi bán tin tức này cho truyền thông sao?”

“Không phải Thẩm tiểu thư đã cứu tôi hai lần sao? Chỉ riêng cứu tôi hai mạng, đã đủ khiến tôi tín nhiệm. Hơn nữa, Thẩm tiểu thư hiện tại đã là gia sư của Dục Kỳ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, mà anh Tề gần đây cũng phải thường xuyên đi đến bệnh viện bầu bạn bên mẹ anh, nếu chuyện như tối hôm qua lại xảy ra, tóm lại cũng sẽ bị Thẩm tiểu thư cô nhận thấy được bất thường. Cho nên thay vì giấu diếm Thẩm tiểu thư, chi bằng thẳng thắn nói cho Thẩm tiểu thư biết, sau này tôi cũng sẽ không cần lo lắng bị cô phát hiện nữa, thậm chí lúc Khải Hoa cùng anh Tề đều không có ở đây, cũng có thể xin nhờ cô Thẩm giúp tôi.”

“Cô Thẩm yên tâm, tôi sẽ không làm phiền cô nhiều chuyện, chỉ hy vọng cô có thể che chắn cho tôi trước mặt Dục Kỳ nhiều hơn. Tôi cũng lo lắng sẽ bị con phát hiện chuyện tôi đã mù……”

“Nhờ cô giữ bí mật.” Anh chân thành khẩn cầu nói.

“Cảm ơn Bùi tiên sinh đã tín nhiệm tôi, Bùi tiên sinh yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ bí mật này.”

Trong lòng Tiết Huệ Vũ cảm xúc đan xen, sau khi cô khẽ ngừng, lại nhẹ giọng nói: “Bùi tiên sinh, bác sĩ nói khoảng chừng khi nào có thể trị tốt mắt của anh?”

“Bác sĩ nói có hy vọng khôi phục thị lực, nhưng tôi cảm thấy không lạc quan mấy…… Tình huống tồi tệ nhất, cả đời bị mù…… Nếu thật sự không cách nào khôi phục thị lực, tôi sẽ tìm một cơ hội thích hợp rồi công khai sau, hiện giờ chỉ có thể tận lực trị liệu, hết thảy nghe theo số trời.”

Bùi Ôn Du cười khổ vuốt khóe mắt, chua chát nói: “Lỡ như…… Tôi nói lỡ như…… Thật sự không thể nào khôi phục thị lực, tương lai…… Cũng có thể cần Thẩm tiểu thư chăm sóc cho Dục Kỳ nhiều hơn…… Thật sự, xin nhờ cô rồi.”

Mãi đến khi tiếng bước chân hoàn toàn không thể nghe thấy, Chu Khải Hoa càng nghĩ càng thấy bất an, hắn vốn không tán thành, lúc này càng lo lắng trùng trùng nói: “Bùi tổng, có phải quá mạo hiểm rồi không…… Lỡ như Thẩm Tuyết thật sự nói với truyền thông……”

Hắn muốn nói lại thôi: “Không thể giám sát nhất cử nhất động của cô ấy mọi lúc mọi nơi……”

Chỉ cần cô ấy gọi một cú điện thoại, hết thảy đều trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ……

“Ban nãy tôi đã nói rồi, nếu Thẩm Tuyết đã cứu tôi hai lần, nói rõ cô ấy không phải cùng một phe với Bùi Vĩnh Ngọc. Nếu bây giờ chuyện tôi bị mù bị phát hiện, chỉ có thể có lợi cho Bùi Vĩnh Ngọc.” Bùi Ôn Du trầm giọng nói, “Cho nên, không cần lo lắng quá. Nếu Thẩm Tuyết có vấn đề, nhất định sẽ lợi dụng tình cảnh tôi bị mù để cố tiếp cận tôi, sẽ không bại lộ chuyện này ra ngoài quá sớm đâu. Mà một khi cô ta có hành động, sớm muộn cũng sẽ lộ ra sơ hở.”

Lời nói ban nãy của Bùi Ôn Du thật ra có xen lẫn một phần thật lòng.

Trong mắt anh, Thẩm Tuyết này là một quả bom bất định và thậm chí có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Trước khi chuyện xảy ra anh cần điều tra quả bom này có phát nổ hay không, cho nên dù cho tối qua Thẩm Tuyết không phát giác ra bất thường, sau khi suy xét một phen anh cũng quyết định lật bài ngửa chuyện mắt mù ra, dùng nó để thăm dò phản ứng và mục đích của cô ấy.

Nếu chuyện anh bị mù thật sự bị bóc ra, vậy anh chỉ là để cho quả bom nổ tung trước mà thôi. Hiện giờ anh có đủ lý do nói mù chỉ là di chứng sau tai nạn xe.

Nếu Thẩm Tuyết thật sự là người đáng để tin tưởng, liền nói rõ anh đã cược đúng.

Hết thảy mọi sự trùng hợp chỉ là trùng hợp, nếu anh thật sự không thể nào khôi phục thị lực, anh có thể yên tâm giao phó Dục Kỳ cho cô ấy……

Đây là một cuộc thăm dò, cũng là một ván cược tín nhiệm đối phương.

—— Bác sĩ nói có hy vọng khôi phục thị lực, nhưng tôi cảm thấy không lạc quan mấy…… Tình huống tồi tệ nhất, cả đời bị mù…… Nếu thật sự không cách nào khôi phục thị lực, tôi sẽ tìm một cơ hội thích hợp rồi công khai sau, hiện giờ chỉ có thể tận lực trị liệu, hết thảy nghe theo số trời.

Hóa ra, Bùi Ôn Du biết mình có thể bị mù cả đời……

—— Lỡ như…… Tôi nói lỡ như…… Thật sự không thể nào khôi phục thị lực, tương lai…… Cũng có thể cần Thẩm tiểu thư chăm sóc cho Dục Kỳ nhiều hơn…… Thật sự, xin nhờ cô rồi.

Thế mà anh lại giao phó hoàn toàn Bùi Dục Kỳ cho cô chăm sóc……

Đối thoại càng chân thành hơn so với trong tưởng tượng khiến lòng Tiết Huệ Vũ ngày càng cảm thấy khó chịu, nhất là sau khi nghe thấy giá trị hồi sinh tăng lên năm điểm, cô vội thúc giục hệ thống:【Hệ thống, bàn tay vàng của tôi còn chưa xin được sao?】

Cô muốn cứu Bùi Ôn Du, cần phải cứu anh!

Sau khi thúc giục trọn vẹn mười phút, Tiết Huệ Vũ cuối cùng cũng nhận được phản hồi từ hệ thống.

【Thật đáng tiếc thưa ký chủ, nhận được thông báo từ phía trên, cô chưa thỏa mãn điều kiện nhận bàn tay vàng.】

【?! Cậu nói, là điều kiện nào chưa thỏa mãn?】Tiết Huệ Vũ đè xuống lửa giận mà chất vấn.

【……】



Lửa giận của Tiết Huệ Vũ bừng bừng bốc lên:【Không muốn cho bàn tay vàng cứ trực tiếp nói, Bùi Dục Kỳ chỗ nào không cải tà quy chính chứ?! Hiện tại con đã hoàn toàn là một đứa trẻ ngoan khéo léo tri kỷ! Các người dựa vào cái gì mà nói tôi không thỏa mãn điều kiện!】

【Thật xin lỗi, nguyên nhân cụ thể không thể trả lời.】

Thanh âm lạnh băng của máy móc không nghe ra một chút giọng điệu xin lỗi nào, Tiết Huệ Vũ nhịn không được văng tục nói:【Cho nên, ý của cậu là, Bùi Dục Kỳ vẫn sẽ lệch lạc lớn lên, Bùi Ôn Du cũng phải tàn tật mù lòa cả đời?】

【Căn cứ theo số liệu phân tích, tai nạn xe ba năm rưỡi trước của Bùi Ôn Du không hề để lại mầm bệnh nghiêm trọng cả đời, mức độ què của anh ta mãi cho đến nay vẫn lớn là do yếu tố tâm lý. Chỉ cần anh ta thật sự muốn chữa khỏi, anh ta nhất định có thể chữa được. Cho nên, ký chủ không cần lo lắng quá mức đối với hai chân của Bùi Ôn Du.】

Giải thích này khiến Tiết Huệ Vũ có chút giật mình, hóa ra chân tật của Bùi Ôn Du không hề nghiêm trọng như trong tưởng tượng của cô, nhưng rất nhanh cô tức giận nói:【Cậu cũng biết là yếu tố tâm lý! Bây giờ dưới tình huống không nhìn thấy gì, tâm lý có thể tốt được không?! Không trầm cảm đã rất tốt rồi! Cho nên đôi mắt thì sao, đôi mắt thật sự một chút biện pháp cũng không có ư?】

【……】

Sự chần chờ rõ ràng của hệ thống khiến Tiết Huệ Vũ mắt sáng lên:【Là có biện pháp khác phải không! Cậu mau nói cho tôi biết đi!】

【Đích thật còn có một biện pháp.】Hệ thống ấp úng nói,【Tuy rằng ký chủ cô không thỏa mãn đủ điều kiện để nhận bàn tay vàng, nhưng phía trên bằng lòng cho ký chủ một cơ hội. Chỉ cần trong vòng ba ngày ký chủ cô giao ra 50 điểm giá trị hồi sinh, là có thể khiến cho Bùi Ôn Du hoàn toàn chữa khỏi…… Tương đương với lấp đầy giá trị sinh mạng thiếu thốn của Bùi Ôn Du một lần nữa.】

【Được!】

【Tôi cũng cảm thấy quá nhiều……?!】

Âm thanh máy móc vẫn luôn gợn sóng nháy mắt giương cao đến quãng tám:【Ký chủ cô không hề suy xét thêm một chút sao? Bây giờ không dễ gì cô mới đến được 46, cô đã bỏ ra bao nhiêu nỗ lực! Cô cho Bùi Ôn Du giá trị hồi sinh, khả năng nhiệm vụ của cô thất bại là rất lớn! Hiện giờ Bùi Ôn Du mù, không phải cô cũng tăng giá trị hồi sinh rồi sao? Lỡ như……】

Mặc dù hệ thống là người ngoài cuộc ghi chép lại nhiệm vụ hồi sinh của ký chủ, nhưng không giống với ký chủ trước kia…… Hệ thống không hình dung ra được cái gì là tình cảm, bởi vì bản thân hệ thống chính là dữ liệu lớn không có tình cảm, nhưng nó diệt virus một lần lại thêm lần nữa, vẫn phát hiện mình không biết sao sẽ luôn thiên vị ký chủ một chút xíu xiu.

Nó không hy vọng nhiệm vụ của Tiết Huệ Vũ thất bại.

Dữ liệu phân tích của nó nói cho nó biết, Tiết Huệ Vũ chỉ cần duy trì tiến độ hiện tại, tuyệt đối có thể tái sinh! Nhưng đưa toàn bộ giá trị hồi sinh hiện tại của cô cho Bùi Ôn Du, khả năng thất bại cao đến 80%.

Đặc biệt là gần đây, giá trị hồi sinh của Tiết Huệ Vũ một mực suy giảm……

【Hiện giờ mới qua ba tuần, đưa giá trị hồi sinh cho anh ấy, không đại diện cho nhiệm vụ của tôi nhất định thất bại…… Vẫn còn hơn hai tháng, hệ thống, sự tin tưởng của cậu với tôi quá tệ rồi.】

Tiết Huệ Vũ cố ý nói thật thoải mái, bộ dáng rất chắn chắn đối với tương lai, nhưng lại nghe được hệ thống kịch liệt bác bỏ nói:【Ký chủ, giá trị hồi sinh của cô vẫn luôn tăng tăng giảm giảm, hiện giờ cao, không có nghĩa tương lai sẽ không giảm xuống…… Nếu đến mấy ngày cuối cùng, chỉ còn kém một chút xíu…… Cô sẽ hối hận đấy!】

Lần đầu tiên Tiết Huệ Vũ nghe hệ thống có giọng điệu dao động rõ ràng như vậy, dường như vô cùng tức giận vì cô không có tiền đồ.

【Nếu đến thời điểm ấy chỉ kém một chút xíu, tôi chắc chắn sẽ hối hận. Nhưng nếu đến khi đó còn dư rất nhiều, tôi cũng sẽ hối hận.】

Tiết Huệ Vũ lắc đầu nói:【Hai loại hối hận này không giống nhau. Tôi đã từng chết một lần, vốn là cơ hội nhiều thêm một lần, nhưng Bùi Ôn Du không giống vậy, anh ấy còn sống. Nếu tôi sống lại, nhưng anh ấy vẫn mù lòa và hai chân tàn tật, cuộc sống như vậy thật sự quá đau khổ. Mà dù cho tôi sống lại cũng sẽ lương tâm bất an, sẽ nhiều lần hối hận vì sao mình lúc ấy vì tư lợi mà không cứu anh ấy……】

【Bùi Ôn Du vốn số mạng chết sớm, hiện tại anh ta cũng đang sống cuộc sống mà ký chủ cô cứu vớt, ký chủ cô không cần lương tâm bất an vì không lựa chọn chữa khỏi cho anh ta. Cô vĩnh viễn là ân nhân cứu mạng của anh ta.】

【Nhưng sau khi tôi biết anh ấy không thể chữa khỏi hoàn toàn liền không thể hoàn toàn ngó lơ khi anh ấy bệnh tật cả đời, vậy cuộc đời được tái sinh của tôi ắt cũng không có niềm vui, cũng ắt sẽ đeo lên gông xiềng. Vì anh ấy cũng vì tương lai tự do của tôi, tôi sẵn lòng cho anh ấy giá trị hồi sinh.】

Nhìn biểu cảm kiên định của ký chủ, hệ thống không thể đồng cảm với tình cảm của nhân loại muốn nói lại thôi, cuối cùng biến thành một đống số liệu lộn xộn màu đen.

【Một điểm càng quan trọng hơn là, gần đây giá trị hồi sinh của tôi thật không ổn định, liên tục rớt xuống. Khôi phục thị lực, cũng là vì để cho anh ấy nhìn thấy tôi, nhìn thấy tôi đối tốt với bé con vì đó mà tăng giá trị hồi sinh nhiều hơn, đột phá nhiệm vụ hiện tại.】

【Cũng có lẽ, anh ấy có thể nhận ra tôi……】Tiết Huệ Vũ cười nói,【Khuôn mặt này của tôi đã có chút giống với gương mặt vốn có rồi.】

Hệ thống đang loạn số liệu không nhịn được hừ nói:【Sau khi trừ đi giá trị hồi sinh, vẻ ngoài của ký chủ sẽ khôi phục lại lúc ban đầu.】

Nụ cười của Tiết Huệ Vũ cương cứng ngay khóe miệng:【……】

Cuối cùng, Tiết Huệ Vũ vẫn nhịn đau trừ đi 50 điểm giá trị hồi sinh.

Nhìn vào hiện giờ giá trị hồi sinh -3 và gương mặt lần nữa bình thường không gì nổi trội trong gương, bị đánh trở lại trước cách mạng, Tiết Huệ Vũ thở dài ra một hơi.

Phải nỗ lực cố gắng thêm nữa.

Tiết Huệ Vũ âm thầm cổ vũ cho mình.

Chu Khải Hoa chuẩn bị rời đi trùng hợp nhìn thấy một màn này.

Hắn nhìn gương mặt xám xịt của Thẩm Tuyết mà khẽ cau mày, đột nhiên phát hiện đối phương dường như không còn giống Tiết tổng cho lắm.

Sao chỉ trong một thoáng chốc, sắc mặt lại biến thành kém như thế……

Cái kiểu giống trước kia, chẳng lẽ là ảo giác của hắn sao?

Chu Khải Hoa đột nhiên hối hận ban nãy lắm mồm nói Thẩm Tuyết giống với Tiết tổng trước mặt Bùi tổng, cũng khó trách ban nãy Bùi tổng một mực giữ khuôn mặt thối đó.

Lấy một khuôn mặt người qua đường tầm thường như thế nói giống Tiết tổng, quả thật là làm bẩn vẻ đẹp và khí chất của Tiết tổng rồi……

***

Tác giả có lời muốn nói:

Giá trị hồi sinh: -3/100

Tận đáy cốc rồi ~ Nhưng sắp khôi phục thị lực, cho nên tôi nói đừng lo lắng mắt và chân của nam chính, có hệ thống thì không có gì là không thể cải thiện ~ Cho dù bạn có chết bạn cũng sẽ được hồi sinh ~

Chương sau bé con quay lại rồi ~~~ Nhiều ngày như thế không có bé con, nhớ em bé quá ~