Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi

Chương 26: Bé con nỗ lực học tập




【Mềm mại gọi “Mẹ”, phảng phất như rầm rì chiếc giọng sữa tủi thân làm nũng.】

***

Tối qua ở trong lồng ngực ấm áp của mẹ, Bùi Dục Kỳ vui sướng tiến vào mộng đẹp.

Bé ngủ thật say, say đến mức tranh cãi ầm ĩ cùng ồn ào náo động ngoài phòng bệnh tối qua đều không làm bé thức giấc.

Bé hoàn toàn không biết gì đối với mọi thứ xảy ra ngoài phòng, buổi sáng tỉnh lại xoay người, theo bản năng quyến luyến dụi dụi thân mình về phía bên cạnh…… Lại chụp vào khoảng không.

Bên cạnh bé trống trải lạnh lẽo, bé bỗng nhiên bừng tỉnh, mới ý thức được trên giường chỉ có một mình bé.

Không thấy mẹ đâu nữa!

Bùi Dục Kỳ giống như con mèo nhỏ xù lông đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên.

“Binh ——”

Đầu nhỏ của Bùi Dục Kỳ đập vào bức hình treo ở đầu giường.

“Xin chào, người bạn nhỏ ~”

Nếu không phải đầu giường còn treo bức hình mẹ mua cho bé, bé cũng hoài nghi chính mình có phải nằm mơ một giấc mơ không có thật hay không.

Lại nằm trở về trong ổ chăn lần nữa, che chiếc đầu nhỏ bị đụng đau, Bùi Dục Kỳ lăn qua lộn lại cũng không ngủ được.

Bé lo sợ mình ngủ rồi khi tỉnh lại, mẹ sẽ lại biến mất, vẫn luôn cảm thấy mình cần phải làm gì đó giúp mẹ!

Nhưng mà, bé đã ba tuổi rồi còn không biết nói chuyện, thật sự vừa ngốc vừa chậm! Mới trở thành trói buộc của mẹ!

Sao bé có thể ham ngủ được nữa!

Bùi Dục Kỳ trong lòng tự phỉ nhổ chính mình nắm chặt quả đấm nhỏ bò dậy, ánh mắt kiên định nhìn về bức tranh có tiếng treo trên đầu giường.

Chiều hôm qua dưới sự dạy dỗ của mẹ, Bùi Dục Kỳ đã học được cách làm sao sử dụng bức tranh treo tường này để tiến hành học tập toàn diện, thậm chí đã phân rõ phụ âm và nguyên âm.

Muốn mở miệng nói chuyện, nhất định phải liên kết phụ âm cùng nguyên âm với nhau mới có thể tạo thành một âm tiết hoàn chỉnh.

“Xin chào, người bạn nhỏ ~”

Nghĩ như vậy, Bùi Dục Kỳ lập tức tìm đến góc bên ấn nút khởi động bức tranh treo tường, sau đó quen thuộc ấn xuống nút “đọc theo”.

Cứ như vậy nghe từng từ một từ trên xuống dưới hai lần, bé suy tư ấn xuống nút “m” ngày hôm qua chưa được dạy đến, ngay sau đó lại ấn xuống “a”.

“m…… a……”

Bùi Dục Kỳ không hề mất kiên nhẫn mà lặng lẽ ấn thật nhiều lần trên mấy nút “m” và “a” này, nhỏ giọng sửa phát âm của mình cho đúng.

“m…… a……”

Mãi đến khi sắc trời ngày càng sáng, Bùi Dục Kỳ nhận thấy mẹ sắp qua đây nên lập tức treo tranh trở lại đầu giường, ai ngờ đụng phải nút tắt máy bên sườn của tranh treo, liền nghe được trong phòng bệnh an tĩnh đột ngột vang lên “Hoan nghênh bạn lần sau lại đến với buổi học ~ bạn nhỏ, tạm biệt ~”.

Bé bị dọa sợ đến mức lăn trở lại trong ổ chăn.

Bị bắt tại trận rồi!

Trước đó sử dụng tranh treo đều là sau khi không dùng nữa tự động tắt máy, cho nên Bùi Dục Kỳ không biết đóng máy thế mà sẽ có tiếng nhắc nhở.

Quá thất sách!

Bé rúc trong ổ chăn chột dạ cực kỳ, nhỏ bé đáng thương lại vô lực.

Thấy mẹ vừa bước vào cửa liền lấy tranh treo từ trên đầu giường xuống, bé lo lắng mẹ sờ được pin đang phát nóng, trong lòng càng chột dạ.

“Hôm qua ngủ có ngon không?”

Bùi Dục Kỳ ngoan ngoan khẽ gật đầu, ánh mắt không dám nhìn thẳng mà ngó về hướng khác.

Thấy mẹ không phát giác ra, bé mới to gan nhìn về phía mẹ, lại thấy mẹ trước khi ngủ vẫn còn bình yên vô sự, giờ phút này trên cổ đang dán một miếng băng gạc, trong lòng bàn tay cũng có một miếng!

Bé nhất thời trừng lớn hai mắt, nôn nóng mà chỉ vào băng gạc, trong miệng nức nở mơ hồ không rõ.

“Mẹ…… Mẹ……”

Giọng nói của Bùi Dục Kỳ có chút cố hết sức mang theo khô khốc sàn sạt, Tiết Huệ Vũ chỉ cho là bé vừa mới bắt đầu ê a học nói, tiếng nói vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục lại.

Sau khi nghe hiểu bé đang gọi mẹ, thấy bé mặt đầy nôn nóng, kêu mẹ lặp đi lặp lại, âm thanh trúc trắc tràn đầy nức nở, dáng vẻ phảng phất như một giây sau liền khóc òa lên, cô lập tức kéo băng gạt xuống vụng trộm lộ ra một cái lỗ cho bé xem nói: “Yên tâm yên tâm, mẹ không bị thương…… Chỉ là dán lên làm dáng một chút thôi.”

Ánh nước đảo quanh hốc mắt, sau khi Bùi Dục Kỳ tỉ mỉ nhìn đến mấy lần mới chịu tin mẹ thật sự không hề bị thương.

Trái tim đang căng chặt của bé khẽ buông lỏng, cảm xúc lên xuống như tàu lượn siêu tốc khiến lông mi bé khẽ run rẩy, nước mắt tí ta tí tách mà rơi xuống.

Lòng Tiết Huệ Vũ hoảng hốt, lập tức ôm lấy bé con đang vươn tay nhỏ về phía mình khóc hức hức vào trong lòng.

“Sao lại khóc rồi? Không khóc không khóc…… Mẹ thật sự không bị thương…… Nam tử hán đại trượng phu không thể động một chút là khóc nha……”

Cô cũng không biết cục cưng nhà mình là một túi nước mắt nhỏ……

Chẳng qua, có thể khóc cũng là một chuyện tốt! Trẻ em mắc bệnh tự kỷ có chướng ngại giao lưu tình cảm, đối với thích, giận, buồn, vui của phụ huynh có rất ít phản ứng.

Bé con nhà cô đã khóc trước mặt cô hai lần, khả năng không phải bệnh tự kỷ càng lớn hơn!

Chẩn đoán sai, cục cưng nhà cô chắc chắn đã bị chẩn đoán sai!

Lần trước sau khi hoài nghi bé con có lẽ là bị chẩn đoán sai, Tiết Huệ Vũ liền tìm kiếm nội dung liên quan đến chứng tự kỷ.

Chẩn đoán bệnh tự kỷ là sàng lọc cùng quan sát đánh giá, chẩn đoán hoàn toàn dựa vào quan sát biểu hiện ngay tại chỗ và giây phút với bác sĩ của đứa bé để phán đoán, tương đối chủ quan.

Mà chẩn đoán bệnh tự kỷ có hai nguyên tắc cơ bản, hành vi rập khuôn và chướng ngại xã giao. Biểu hiện của hai nguyên tắc này đều tương đối mơ hồ, bác sĩ có thể ôm thái độ “Thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót” bởi vì một chi tiết nào đó mà chẩn đoán là bệnh tự kỷ, cũng có thể bởi vì một điểm nào đó mà loại trừ bệnh tự kỷ.

Cho nên hiện nay trên lĩnh vực chẩn đoán bệnh tự kỷ, chẩn đoán sai là vô cùng bình thường.



Bùi Dục Kỳ cũng không muốn khóc đâu.

Trong ba năm mẹ không có ở đây, bé cũng không khóc được mấy lần…… Sao cứ phải để mẹ nhìn thấy dáng vẻ mất mặt của bé chứ.

Bùi Dục Kỳ càng tủi thân, vùi đầu vào trong ngực mẹ lắc lắc, lại nức nở nhỏ giọng gọi một tiếng: “Mẹ.”

Đối mặt với bé con ngoan ngoãn nhão nhão dính dính, trong lòng Tiết Huệ Vũ mềm nhũn, mãi đến khi nghe được bụng cục cưng kêu vang rột rột.

Cô cười khẽ sờ vào đỉnh đầu của bé, vuốt cho mấy sợi tóc lộn xộn vểnh lên trên đầu bé ngay ngắn trở lại: “Bữa sáng muốn ăn cháo hay là mì?”

Bùi Dục Kỳ vẫn không thể mở miệng trả lời cô, cho nên Tiết Huệ Vũ cho bé đề lựa chọn.

“Muốn ăn cháo liền giơ tay trái lên, muốn ăn mì sợi thì giơ tay phải lên.”

Bùi Dục Kỳ lặng lẽ giơ tay phải lên, bởi vì bụng kêu mà vành tai đỏ bừng.

Tiết Huệ Vũ khẽ mỉm cười, cầm lấy quần áo bên giường chuẩn bị giúp bé mặc quần áo, ai ngờ đứa nhỏ này khoát tay chỉ chỉ chính mình.

Sợ mẹ coi thường bản thân, Bùi Dục Kỳ lập tức ôm lấy quần áo vào trong ngực.

Bé dường như còn có chút ngượng ngùng, thấy Tiết Huệ Vũ mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm, lập tức lạch bà lạch bạch ôm quần áo xông vào nhà vệ sinh.

Tiết Huệ Vũ cười xỉu.

Sau khi nấu cho Bùi Dục Kỳ một chén mì rau xanh thịt băm, lại chiên một cái trứng đặt lên trên bề mặt, Bùi Dục Kỳ đã ngoan ngoãn mặc xong quần áo.

Bữa sáng ăn rất vui vẻ, Tiết Huệ Vũ vui sướng khi nhìn thấy cơn thèm ăn của Bùi Dục Kỳ tốt hơn nhiều so với mấy ngày trước, không chỉ chủ động ăn hết mì sạch sẽ, ngay cả canh cũng uống hết hơn phân nửa, không khỏi cười hỏi: “Ngon như vậy sao?”

Bùi Dục Kỳ không chút do dự mà gật đầu, mãi đến khi húp không nổi nữa mới liếm liếm môi buông bát xuống. Động tác nhỏ này khiến Tiết Huệ Vũ đang nhìn liền mở cờ trong bụng, ánh mắt cô sáng ngời trong suốt nói: “Cháo với mì này dẫu sao cũng là món đơn điệu, phải dưỡng tốt thân thể thật sớm, mẹ nấu cho con càng nhiều đồ ngon hơn!”

“Thịt thái sợi xào tỏi, cá Squirrel, thịt viên……”

Sóc……? Sư tử……?

(Bé con nghe tên món ăn đồng âm với sư tử nên tưởng là ăn sư tử)

Bùi Dục Kỳ nghe đến trợn mắt há mồm, nghĩ đến vừa mới xem xong《Vua Sư Tử》, lập tức lắc đầu như trống bỏi, trong lòng cảm thấy vô cùng kính nể đối với mẹ!

Thấy bé cưng không có hứng thú với thực đơn đồ ăn, Tiết Huệ Vũ lập tức đổi đề tài nói: “Vậy pizza, khoai tây chiên, gà chiên, hamburger……?”

Tiết Huệ Vũ bởi vì kiểm soát cân nặng nên không ăn thực phẩm rác, nhưng khi còn nhỏ rất thích ăn, nên suy đoán em bé Bùi Dục Kỳ hẳn là cũng thích ăn loại thực phẩm chiên dầu kiểu này, liền dùng thực phẩm rác để dụ dỗ.

“Làm thêm một ít bánh quy nhỏ và trái cây xinh đẹp cho con ăn đỡ thèm!”

Tuy nhiên lại thấy vẻ mặt Bùi Dục Kỳ mờ mịt nhìn mình.

Tiết Huệ Vũ:??? Cục cưng ngay cả cái này cũng không muốn??? Kén chọn vậy???

Thật lâu sau, Tiết Huệ Vũ mới phản ứng kịp ngạc nhiên hô lên: “Không phải là trước giờ con chưa từng ăn chứ?”

Biểu cảm khiếp sợ của mẹ quá mức kinh ngạc, Bùi Dục Kỳ trong lúc nhất thời có chút túng quẫn, không khỏi cúi thấp đầu xuống nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu.

“Ba bữa kén ăn nghiêm trọng, bình thường cũng không ăn quà vặt, chẳng trách lại gầy như vậy……”

Tiết Huệ Vũ ghét bỏ mà xoa bóp cánh tay nhỏ gầy đến chỉ có da bọc xương của bé cưng.

Bùi Dục Kỳ càng thêm túng quẫn mà cúi thấp đầu xuống, thẹn đến không có chỗ dung thân, tuy nhiên một giây sau hai má liền bị nâng lên véo nhẹ qua hai bên, giương mắt đối mặt với nụ cười của mẹ.

“Nhưng bây giờ có mẹ rồi, mẹ không tin không thể nuôi con mập mạp!”

Hơn chín giờ, Bùi Dục Kỳ lại bắt đầu truyền dịch lần nữa.

Hôm nay là ngày cuối cùng bé treo kim truyền dịch, tổng cộng phải truyền bốn túi. Tiết Huệ Vũ ngồi ở mép giường bầu bạn với bé, liền cầm tranh treo có tiếng ở tủ đầu giường lên cho Bùi Dục Kỳ ôn tập lại kiến thức hôm qua được học một lần nữa.

Tính cách Tiết Huệ Vũ là kiểu tỉ mỉ nghiêm khắc, một chút xíu sai sót thôi cũng sẽ bới móc chỉ ra.

Ngày hôm qua là lần đầu tiên bé cưng mở miệng, vì để cổ vũ Bùi Dục Kỳ nói nhiều hơn, dù cho bé nói đứt quãng, nói chuyện khàn khàn không có nổi hơi, vì mở giọng mà thường thường bị vỡ tiếng, một lúc thì giống như đàn nhị hồ lâu năm không tu sửa, một lúc thì giống đàn tranh bị lọt hơi, bật hơi phát ra tiếng phốc phốc, Tiết Huệ Vũ cũng lấy làm khen ngợi.

Nhưng hôm nay, không phải cô mang theo bộ lọc mẹ ruột để tự khen, mà tiếng nói của cục cưng nhà cô mới hôm qua còn khô khốc lọt hơi, bây giờ mặc dù còn có chút hụt hơi và yếu ớt, nhưng lúc mở miệng nói chuyện đã không khó khăn như ngày hôm qua nữa, cũng không giống hôm qua mới phát ra mấy âm tiết yết hầu đã khô ngứa đau đớn.

Không chỉ thế còn đọc đúng sáu nguyên âm đơn cùng mười phụ âm được dạy ngày hôm qua!

Thậm chí cái từ “Mẹ……” này, Bùi Dục Kỳ thế mà lại đọc ra rõ ràng chuẩn xác cứ như nuốt chữ hơn cả nguyên âm, lúc nghe được bé con thỉnh thoảng ngọt ngào hướng về phía mình gọi “mẹ”, giọng trẻ con non nớt ngây thơ, mang theo trong trẻo cùng hồn nhiên, biểu cảm nhỏ mong được khen ngợi, dù cho lúc đọc sai cũng mềm mại gọi “Mẹ”, phảng phất như rầm rì chiếc giọng sữa tủi thân để làm nũng, Tiết Huệ Vũ từ kinh ngạc ban đầu đến vui mừng, trong lòng tựa như bị móng vuốt của chú mèo con nhẹ nhàng gãi từng chút từng chút một, cô lại thổi phồng tâng bốc không chút keo kiệt!

“Bây giờ, chúng ta bắt đầu học phụ âm mới, nếu cổ họng không thoải mái thì phải nói cho mẹ biết, nhất định không được cố nhịn.”

Ngày hôm qua thấy Bùi Dục Kỳ ngay cả “mẹ” cũng nói đến khó khăn, Tiết Huệ Vũ vốn không muốn trong khoảng thời gian ngắn cho bé áp lực học tập quá lớn, cũng không muốn khiến cho cổ họng vừa mới mở miệng của bé có gánh nặng quá lớn, nhưng bây giờ, thấy Bùi Dục Kỳ chủ động yêu học tập kiến thức mới như vậy, Tiết Huệ Vũ sau khi giúp bé củng cố lại nguyên âm đơn mấy lần liền bắt đầu dạy phụ âm tiếp sau.

Đối với bạn học nhỏ mà nói “b, p, d, q” cùng “z”, “c”, “s”, “ch”, “sh” tương đối khó phân biệt, dễ đọc sai còn có “n” và “l”, “k” và “h”.

Nhưng so với phụ âm, càng khó học hơn là nguyên âm kép, nguyên âm mũi trước cùng nguyên âm mũi sau, cho nên Tiết Huệ Vũ không định bởi vì năng lực học bằng cách nhớ rập khuôn của Bùi Dục Kỳ mà để bé qua loa đại khái, trong vòng mấy ngày phải học được toàn bộ ghép vần.

Quan trọng nhất là tạo nền tảng tốt, phát ra âm tiết chuẩn nhất, không thể trở thành người phát âm lưỡi thẳng và phát âm cuộn lưỡi, âm mũi trước và âm mũi sau không phân rõ ràng!

Cho nên lúc cô làm mẫu phát âm cho Bùi Dục Kỳ thì tận lực phát âm chậm lại một chút, để bé thấy rõ khẩu hình, dễ dàng bắt chước sửa lại.

Thậm chí vào lúc Bùi Dục Kỳ phát ra tiếng, cho dù đọc sai cũng cổ vũ bé tự tin phát âm, mà không phải sợ hãi rụt rè không lên tiếng. Dù cho là thanh âm rất nhẹ, Tiết Huệ Vũ cũng cẩn thận lắng nghe, kịp thời dốc lòng giúp bé sửa đúng âm đọc.

Bởi vì lúc trẻ con vừa mới bắt đầu học phát âm, nếu không kịp thời sửa đúng lại khái niệm mơ hồ về khẩu hình phát âm, vị trí lưỡi, âm điệu vân vân, đợi sau này đứa bé hình thành thói quen, vào giai đoạn nhận biết âm đọc muốn hợp lại chuẩn xác, thì sẽ hình thành trở ngại rất lớn.

Cô thậm chí lo lắng thời gian dài thì phương pháp học thuộc lòng cứng nhắc sẽ khiến Bùi Dục Kỳ cảm thấy học tập khô khan, do đó mất đi hứng thú với học tập, cho nên tìm thơ văn lưu loát, bài hát thiếu nhi đơn giản ở trên mạng, còn từng bút từng bút mà cùng Bùi Dục Kỳ chế tạo ra các tấm thẻ ghép vần nho nhỏ, hy vọng trò chơi dạy học thú vị có thể khiến cho Bùi Dục Kỳ phát huy sức tưởng tượng, tạo nền tảng kiến thức vững chắc hơn chút cho sự thiếu sót.

“Ba……”

Bởi vì bề ngoài giống nhau, Bùi Dục Kỳ mất một chút thời gian rốt cuộc đã phân biệt được rõ ràng sự khác nhau giữa “b, p, d, q”. Bụng ở bên phải là “b”, tay cầm bút chì là tay phải. Bé sẽ không bị lầm nữa!

Tiết Huệ Vũ thấy bé liên tục trả lời đúng, lập tức lật ra một tấm “a”.

“A……” Mẹ sẽ không cho rằng bé đã quên kiến thực học được ngày hôm qua rồi chứ? Sau khi lại trả lời đúng lần nữa, trong lòng Bùi Dục Kỳ có chút ít đắc ý, bé đã liên tục trả lời đúng mười đề rồi, mẹ hẳn là sắp khen ngợi bé!



Lại thấy mẹ chỉ chỉ ngón tay vào “b”, sau đó nhanh chóng chỉ vào “a”.

“B…… a……”

Mặc dù “b” và “a” đều biết, nhưng ghép lại đọc đối với đứa bé vừa mới ghép vần mà nói vẫn là độ khó cấp địa ngục.

Tiết Huệ Vũ cũng không chỉ ra, cô cần Bùi Dục Kỳ phát huy sức tưởng tượng cùng năng lực xử lý thông tin của mình, vì thế lấy ngón tay chỉ “m”, lại chỉ “a”.

“M…… A……” Bùi Dục Kỳ vẻ mặt rối rắm, không hiểu vì sao rõ ràng mình đã đọc đúng rồi mà mẹ vẫn lặp lại chỉ vào hai tấm thẻ này như cũ, sau khi đọc liên tục ba lần, Bùi Dục Kỳ bỗng nhiên ngộ ra: “M…… A…… Ma!”

“Ma ma!” Bùi Dục Kỳ ngọt ngào nhìn Tiết Huệ Vũ, đôi mắt lấp lánh lại lặp lại một lần nữa, “Ma ma!”

Tiết Huệ Vũ gật đầu cười, đẩy hai tấm thẻ “b” cùng “a” đến trước mặt bé, cổ vũ bé liên kết cùng nhau ghép lại đọc: “Giống với ‘Ma’ vậy, đọc liền hai cái này lại với nhau, là cái gì nào?”

Hoá ra mẹ đang kiểm tra mình đọc ghép vần!

“Bo…… A…… bo a……” Bùi Dục Kỳ nghiêm túc ghép lại đọc, “Ba?” (Số tám)

Bé khẽ nghiêng đầu, không chắc chắn mà lại đọc một lần nữa: “Bá?”

Thấy nụ cười của mẹ giương lên, Bùi Dục Kỳ vô cùng biết nhìn mặt đoán ý lập tức ý thức được mình đọc đúng rồi. Bé cũng theo đó giương khóe miệng, lại vui vẻ đọc thêm một lần nữa: “Ba a…… Tám!……”

Thanh âm giương cao đột nhiên thu lại, bé nhìn về phía Tiết Huệ Vũ, nhỏ giọng hỏi: “Ma ma…… Ba ba……?”

Tiết Huệ Vũ nhẹ nhàng nhẹ gật đầu.

Nghĩ đến bé con bình thường nhìn thấy Bùi Ôn Du có thể trốn thì liền trốn, sợ bé con trong lòng sợ hãi mâu thuẫn, Tiết Huệ Vũ lẳng lặng quan sát biểu cảm của Bùi Dục Kỳ, thấy bé không hề sinh ra kháng cự với hai chữ “Ba ba” này, mới nghiêm túc đàng hoàng mà sửa đúng phát âm “Ba ba” không tiêu chuẩn của Bùi Dục Kỳ.

“Ba ba.”

“Ba ba.”

“Ba ba. Tiếng thứ nhất dùng sức một chút, tiếng thứ hai nhẹ thôi, âm cuối không thể kéo dài.”

“Ba ba……” Bùi Dục Kỳ nghiêm túc học tập, âm cuối hết sức ngây ngô.

“Ừ ừ, cục cưng của mẹ thật là giỏi!”

Sau khi Bùi Dục Kỳ phát âm chính xác rõ ràng từ “Ba ba”, Tiết Huệ Vũ rốt cuộc mở miệng nói: “Cục cưng ơi, bố con đã tỉnh lại rồi. Đợi đến trưa, chúng ta cùng đi thăm bố con có được không?”

Tiết Huệ Vũ cẩn thận từng chút một mà nói: “Lúc mẹ mang thai, bố rất chờ mong con đến, mẹ không biết trong ba năm nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhất định là cái dì xấu xa đó đã nói bậy ở trước mặt bố nên bố mới hiểu lầm con…… Vậy nên, sau này không phải buồn lòng, cũng đừng sợ hãi bố, được không?”

Trong lòng cô tức hầm hừ mà nghĩ, cái tên Bùi Ôn Du này làm gì xứng với hai chữ “Ba ba” này…… Nhưng ở trước mặt bé cưng vẫn nói hết lời hay cho anh, ném toàn bộ nồi cho Trịnh Tuệ Văn, chỉ thấy Bùi Dục Kỳ không còn do dự, gật đầu càng tích cực hơn so với trong tưởng tượng.

Tiết Huệ Vũ thở phào một hơi nhẹ nhõm, cười sờ sờ đầu bé: “Nếu con không đi, mẹ còn lo hôm nay căn bản không gặp được anh ta……”

Cô cười khổ bĩu môi: “Dù cho gặp mặt rồi, dựa vào bộ dáng của mẹ hiện tại, bố con sao có thể nhận ra mẹ được……”

Bùi Dục Kỳ lắc đầu như trống bỏi.

“Con cảm thấy bố con sẽ nhận ra mẹ sao?”

Bùi Dục Kỳ dùng sức gật đầu, nghiêm túc chỉ vào Tiết Huệ Vũ, giọng đầy ngây thơ từng chữ từng chữ nói: “Ma ma.”

Tiết Huệ Vũ bị biểu cảm vô cùng nghiêm túc của bé chọc vui, cười nói: “Nếu bố con biết con có thể nói chuyện, chắc chắn là sẽ rất vui mừng! Nhưng con gọi mẹ là mẹ, bố con cũng sẽ không tin đâu. Bố không giống với con, cho nên chờ đến lúc con biết nói thật nhiều thật nhiều lời, lại giải thích cho bố nghe sau.”

“Hiện tại quan trọng nhất là, phải cố gắng biểu hiện ở trước mặt bố con, khiến bố cảm thấy mẹ là người tài hữu dụng, đồng ý để mẹ ở lại chăm sóc con.”

Bùi Dục Kỳ khẽ nghiêng đầu, không hiểu vì sao bố lại không nhận ra mẹ, vì sao mẹ phải làm phức tạp đến thế…… Trong lòng mặc dù vô cùng e sợ bố, nhưng nghĩ đến là vì giúp mẹ nên vẫn ngoan ngoãn gật đầu

Kế hoạch của Tiết Huệ Vũ thật ra rất đơn giản, đó chính là dùng thân phận cô giáo của Bùi Dục Kỳ để ở lại. Cho nên sau khi dạy xong từ “Ba ba” này, Tiết Huệ Vũ tiếp tục vẽ từng nét từng bút ba chữ “Bùi Dục Kỳ” trên giấy, đồng thời ký hiệu âm đọc, bắt đầu dạy Bùi Dục Kỳ đọc tên bé.

Không giống với phát âm “Ma ma”, “Ba ba” đơn giản, “Bùi” trong “Bùi Dục Kỳ” có “ei” bé còn chưa được học đến cùng ngữ điệu ngữ âm khó, nên chỉ riêng từ đầu tiên đã làm khó Bùi Dục Kỳ.

“Péi…… Yú …… Qi……”

Tiết Huệ Vũ cho rằng đứa bé thường xuyên nghe được tên của bản thân, hẳn là quen thuộc với tên của mình nhất, cho nên khi học có lẽ sẽ tương đối dễ dàng, nhưng sự thật hoàn toàn tương phản, trong hoàn cảnh sinh hoạt của Bùi Dục Kỳ cũng không có ai thường xuyên kêu tên của bé.

Bé vô cùng xa lạ đối với tên của bản thân, ngay cả nét bút tên bé cũng phức tạp đến đồ theo cũng viết sai.

“Bùi Dục Kỳ.”

“Péi…… Pèi?”

“Bùi” cùng “Kỳ” là thanh điệu thứ hai, “Dục” là thanh điệu thứ tư, Tiết Huệ Vũ lấy ngón tay làm động tác giơ lên hạ xuống lại giơ lên, Bùi Dục Kỳ cũng theo ngón tay của Tiết Huệ Vũ mà chuyển động chiếc đầu nhỏ, nhưng thanh điệu giống như bị kẹt lại vậy, có làm thế nào cũng không bắt kịp.

Chỉnh sửa lặp lại hơn mười lần, thấy bé con tràn đầy tự tin trong nháy mắt ủ rũ đi như quả cà tím bị dầm sương, cổ họng cũng càng nói càng tắt tiếng, Tiết Huệ Vũ ý thức được mình nóng vội quá mức sẽ hỏng việc lập tức cổ vũ lên tinh thần cho bé nói: “Bùi Dục Kỳ, đừng nản chí! Hôm nay mới ngày thứ hai con mở miệng nói chuyện, đã học được rất nhiều kiến thức mới! Phụ âm cùng nguyên âm dạy trước đó đều đọc cực kì tiêu chuẩn, đã vô cùng thông minh! Là do mẹ quá nóng lòng rồi!”

Bùi Dục Kỳ vừa mới bắt đầu học tập, vẫn còn xa để đạt tới năng lực ghép vần, cũng còn chưa học ngữ điệu thanh điệu, muốn đạt được đọc chuẩn âm, ghép âm chính xác, còn cần thời gian luyện tập, củng cố tương đối dài. Nóng lòng muốn thành công sẽ chỉ hỏng chuyện.

“Hiện giờ, con không thể quá miễn cưỡng chính mình, yết hầu không thoải mái thì phải nghỉ ngơi thật tốt uống thật nhiều nước, mẹ đi làm cơm trưa cho con…… Sau này hễ vừa không thoải mái phải kịp thời nói cho mẹ ngay, không thể ráng chống đỡ, nghe chưa?”

Sau khi Tiết Huệ Vũ dặn dò từng cái, liền đi vào phòng bếp nhỏ trong phòng bệnh. Nhưng cô không biết là, trong lúc cô tỉ mỉ làm cơm trưa phối hợp dinh dưỡng cho Bùi Dục Kỳ thì cục cưng đang len lén, hết lần này đến lần khác luyện tập tên của bản thân.

Mãi đến khi nghe được động tĩnh Tiết Huệ Vũ đi ra, bé lập tức làm bộ làm tịch cúi đầu uống nước.

Buổi trưa, Tiết Huệ Vũ chuẩn bị cho Bùi Dục Kỳ một món mặn hai món chay, còn hầm thêm một chén canh bồ câu kỷ tử.

Canh bồ câu dinh dưỡng phong phú, cường thân kiện thể, còn tăng cường hệ miễn dịch, thích hợp nhất cho đứa trẻ thân thể suy yếu như Bùi Dục Kỳ.

Chỉ là Tiết Huệ Vũ lần đầu tiên hầm canh bồ câu, căn cứ theo thực đơn nghiên cứu đã lâu tìm được trên mạng, chỉ sợ một bước nào đó sai khiến mình lật xe trước mặt bé cưng, nhưng thời gian không phụ người có lòng, nhìn thấy Bùi Dục Kỳ vung đũa ngấu nghiến dứt sạch nửa con bồ câu, cơn thèm ăn so với buổi sáng càng tốt hơn, trong lòng Tiết Huệ Vũ tràn đầy cảm giác thành tựu.

“Thích thì cứ ăn nhiều một chút! Trong nồi vẫn còn đó!”

***

Tác giả có lời muốn nói

Bé con: Con phải nỗ lực học tập và giúp đỡ cho mẹ!

Ha ha ha ha ha hít một hơi thật sâu sự đáng yêu của bé con, không được nói không có bé con nữa!