Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi

Chương 16: Bé con cũng nhập viện




【Ánh mắt bé vô hồn đờ đẫn, vô thức cắn móng tay.】

***

Vì để bảo dưỡng gương mặt cùng vóc dáng, Tiết Huệ Vũ trên phương diện ăn uống rất cầu kỳ, thực đơn một ngày ba bữa do chính mình phối và nấu nướng, phần lớn đều là rau xanh.

Trong lúc mang thai được Trịnh Tuệ Văn chăm sóc cũng đều ăn đồ chay là chính, thậm chí vì giảm béo hậu sản mà không ăn cơm tối hoặc cả ngày không ăn món chính.

Nếu trong lúc nằm viện mà để cô ăn cơm hộp của bệnh viện, cô chắc chắn sẽ bắt bẻ đến mức thà nhịn đói cũng không muốn ăn một miếng, nhưng sau vài ngày làm quỷ, Tiết Huệ Vũ đói muốn khóc cuối cùng đã có thể ăn được những món nóng hầm hập.

Thậm chí cô còn lặng lẽ nghĩ…… Chẳng lẽ việc bé con còi cọc, suy dinh dưỡng là do cô ăn chay trường khi mang thai và không được bú sữa mẹ từ nhỏ……

Bây giờ có cơ hội quay về bên con, cô nhất định phải làm cơm hộp tình yêu cho bé con với dinh dưỡng phối hợp cân đối, món chính món phụ trái cây đều đầy đủ, để bé con ăn ngon khỏe mạnh chóng lớn!

Nhưng hễ nghĩ đến bên cạnh bé con còn có Trịnh Tuệ Văn gián điệp do Hạ Lan Chi phái đến, Tiết Huệ Vũ bây giờ đang cực kỳ suy yếu lại còn bị hạ đường huyết tức giận đến mức trực tiếp xử sạch một bát cơm đầy!

Trợn mắt há mồm nhìn Tiết Huệ Vũ ăn như hổ đói, Chu Khải Hoa cầm báo cáo kiểm tra của Tiết Huệ Vũ thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Sau khi hắn bước vào phòng đưa báo cáo kiểm tra cho Tiết Huệ Vũ, liền tự giới thiệu nói: “Xin chào Thẩm tiểu thư, tôi là thư ký Chu Khải Hoa của Bùi tổng, đây là báo cáo kiểm tra của cô.”

“Trước mắt đã hạ sốt, phổi không có nhiễm trùng, nhưng trong cơ thể vẫn còn hơi viêm nhiễm nhẹ, hẳn là do vết thương ở mu bàn tay truyền nhiễm gây ra, phải dùng thuốc kháng sinh một tuần. Ngoài ra, thể chất của Thẩm tiểu thư rất yếu, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, phải giữ tâm trạng thoải mái, tránh gió và cảm lạnh……”

Từ trong miệng bác sĩ biết được rằng, vị Thẩm tiểu thư này có thể vẫn đang trong thời kỳ hậu sản…… Chu Khải Hoa thực sự rất ngạc nhiên.

Thời kỳ hậu sản còn có nghĩa là thời kỳ sản phụ ở cữ, không được mệt mỏi, không được nhấc vật nặng, không được cảm lạnh, không được ra ngoài. Thể chất cô yếu ớt như vậy, hơn nữa còn là một người phụ nữ có khả năng miễn dịch kém hơn người bình thường, thế mà thật sự đã chủ động nhảy xuống sông để cứu Bùi tổng……! Quả thật là xả thân cứu người mà!

Hơn nữa ngâm mình trong nước sông thời gian dài như thế, rất có thể trong đoạn thời gian ở cữ sẽ mang bệnh đến hết đời!

Vì vậy, khi thấy vị ân nhân cứu mạng này lại ngất xỉu trong nhà vệ sinh, Chu Khải Hoa thật sự sợ hãi, may mà nguyên nhân ngất xỉu chính là hạ đường huyết…… Chứ không phải mắc bệnh gì cả……

Còn hiện tại, hắn cũng hiểu vì sao đang là mùa hè mà vị Thẩm tiểu thư này vẫn còn mặc áo len cổ lọ rồi, là bởi vì trong thời gian ở cữ phải chú ý giữ ấm cho cơ thể.

Hắn khẽ thở dài một hơi, nhẹ giọng hỏi: “Có cần gọi điện cho người nhà báo bình an không? Chắc hẳn họ sẽ rất lo lắng cho cô đấy.”

Bởi vì ba chữ “Thẩm tiểu thư” này mà Tiết Huệ Vũ hơi ngẩn ra một chút, mơ màng nhận lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe, mới sực nhớ ra lúc ký tên mình có ký là “Thẩm Tuyết”.

Cô lắc lắc đầu nói: “Tôi không có người nhà……”

Rõ ràng đã sinh con rồi, nhưng vì sao lại không có người nhà?

Đã ly hôn rồi ư? Hay tất cả đều đã…… qua đời rồi?

Một câu nói mơ hồ của Tiết Huệ Vũ khiến trong lòng Chu Khải Hoa nhảy dựng, không dám tiếp tục hỏi thêm gì nữa, lập tức lấy từ trong túi ra một tấm thẻ và một mảnh giấy, đưa đến trước mặt đối phương, chuyển chủ đề đến mục đích tới lần tới thăm này của hắn.

“Thẩm tiểu thư, vô cùng cảm ơn cô vì đã không màng đến sự an nguy của bản thân mà ra tay cứu giúp, còn giúp Bùi tổng tranh thủ đoạn thời gian vàng để cứu chữa. Mặc dù Bùi tổng vẫn chưa tỉnh lại, nhưng đã qua cơn nguy kịch. Đây là tôi thay Bùi tổng chuẩn bị một món quà nhỏ cho cô, hy vọng cô có thể nhận lấy. Phía trên là số điện thoại của tôi, sau này có bất cứ vấn đề gì đều có thể gọi điện cho tôi. Nếu tiện cũng mong cô để lại thông tin liên hệ, sau khi Bùi tổng tỉnh dậy, nhất định cũng muốn đích thân cảm ơn cô.”

Mặc dù Chu Khải Hoa nói rằng đó là một “món quà nhỏ”, nhưng Tiết Huệ Vũ biết số tiền trong thẻ này không ít.

Tiết Huệ Vũ vừa mới sống lại đúng thật không một xu dính túi, nhưng quan trọng hơn, cô không có giấy tờ tùy thân, cũng không có điện thoại……

Cô do dự một lúc rồi đẩy thẻ lại cho Chu Khải Hoa và nói: “Chu tiên sinh, di động của tôi rơi xuống sông rồi, giấy tờ tùy thân cũng bị rơi mất…… Phải mất hai mươi ngày mới cấp lại được chứng minh thư…… Có thể giúp tôi mua một chiếc điện thoại di động mới không? Hoặc là có điện thoại cũ nào cho tôi mượn dùng tạm được không?”

Mua di động không cần chứng minh nhân dân, nhưng từ sau khi phát động “cơ chế định danh cho di động”, mua sim điện thoại phải đăng ký chứng minh, nếu không sim di động sẽ không gọi được.

Chu Khải Hoa lập tức nói: “Cô Thẩm nhận tấm thẻ này đi. Buổi chiều tôi sẽ đi mua di động, đăng ký trước tên tôi, chờ sau khi cô Thẩm làm lại chứng minh thì sẽ chuyển sang tên cô.”

Tiết Huệ Vũ cảm ơn rồi nhận lấy tấm thẻ, lập tức chủ động nói: “Khi Bùi tổng gặp nạn, tôi có ở hiện trường.”

“Cô Thẩm, ý cô là cô đã chứng kiến ​​cảnh tượng trước khi xe của Bùi tổng rơi xuống nước?” Chu Khải Hoa kích động nói.

Vụ tai nạn xe hơi của Bùi Ôn Du đã lên trang đầu tin tức vào tối qua, bởi vì là nhà giàu đời thứ ba nổi danh, thêm vào các loại thuyết âm mưu khác nhau xôn xao về nguyên nhân vụ tai nạn, nên cảnh sát rất coi trọng và lập tức triển khai điều tra.



Lan can phân cách tại hiện trường vụ tai nạn có dấu hiệu bị va đập mạnh, hai đoạn trong số đó bị gãy, tuy nhiên không có camera giám sát tại hiện trường, tài xế duy nhất có mặt và Bùi Ôn Du đều bị thương nặng hôn mê. Cửa trước của xe khi được vớt lên đã vỡ nát, phần đầu xe bị hư hỏng nặng dẫn đến biến dạng, rất khó để khôi phục hiện trường, cuối cùng phải dựa vào video giám sát cách một trăm mét nơi xảy ra tai nạn, thân xe mất cân bằng, có hiện tượng rung lắc trái phải, phỏng đoán là một sự cố giao thông do nổ lốp. Truyện mới cập nhật

Nhóm điều tra cũng đã xem lại video giám sát tầng hầm để xe của tập đoàn Bùi Thị.

Trước khi tài xế của Bùi Ôn Du đến đánh xe, không có bất cứ kẻ nào đến gần chiếc xe nên tạm thời loại trừ khả năng có sự thao túng của con người.

Nhưng tại hiện trường vụ tai nạn nghiêm trọng như vậy, lại không có dấu vết của phanh xe. Những điểm đáng ngờ như vậy khiến Chu Khải Hoa cảm thấy đây có lẽ không phải là một vụ tai nạn xe đơn giản.

Đáng tiếc, nơi Bùi tổng xảy ra tai nạn xe lại là điểm mù giám sát.

Bây giờ Bùi tổng và tài xế đều nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU nên hoàn toàn không thể biết chuyện gì đã xảy ra tại hiện trường…… Nhưng nếu có người tận mắt chứng kiến hiện trường, cảnh sát có thể lấy đây làm manh mối để điều tra và theo sát!

Tiết Huệ Vũ gật đầu, cân nhắc từ ngữ và nói ra hết đầu đuôi ngọn nguồn hiện trường vụ tai nạn mà mình chứng kiến.

“Bùi tiên sinh gặp tai nạn không phải là một sự cố giao thông bình thường, phanh xe của Bùi tiên sinh có vấn đề. Tôi nghi ngờ có người động tay động chân vào xe của Bùi tiên sinh.”

Trong cốt truyện vừa rót vào đầu của cuốn tiểu thuyết, có nhắc đến cái chết của bọn họ có liên quan đến Bùi Vĩnh Ngọc. Về phần tình huống cụ thể, trong tiểu thuyết không miêu tả kỹ càng.

Bùi Vĩnh Ngọc hiện giờ đang trong trại tạm giam nên không thể liên hệ với thế giới bên ngoài, vì thế chắc chắn hắn còn có đồng phạm.

Lời nói của Tiết Huệ Vũ khiến Chu Khải Hoa chấn kinh.

Vốn hắn cho rằng tài xế cách lan can cầu một đoạn là vì văng ra khỏi xe nên mới không bị rơi xuống sông.

Nhưng Tiết Huệ Vũ lại cung cấp một điểm mấu chốt rất quan trọng, là tài xế tự mình nhảy ra khỏi xe trước!

Trên cầu cao tốc lớn không một chiếc xe qua lại, sau khi phát hiện chiếc xe bị nổ lốp, rõ ràng có thể phanh chậm, giảm tốc độ rồi đánh xi nhan dừng bên đường, nhưng tài xế lại phát hiện chiếc xe có bất thường nên quyết định nhanh chóng nhảy xuống xe……

Phải trong hoàn cảnh nào thì người tài xế mới chọn cách vứt bỏ ông chủ để tự mình nhảy ra khỏi xe, chắc chắn là trong hoàn cảnh xe không phanh được, vì bảo vệ tính mạng mới không thể không lựa chọn hành động như thế……

Vậy thì có bằng chứng chứng minh, rằng đây có thể là một vụ án cố ý giết người có chủ đích!

Nhưng bây giờ lại phát sinh một nghi vấn mới……

Vốn tưởng rằng Thẩm Tuyết nhìn thấy xe rơi xuống sông mới nhảy xuống cứu người, nhưng bây giờ rõ ràng tầm nhìn của cô là ở trên cầu chứ không phải dưới cầu.

Đêm hôm khuya khoắt, một cô gái trẻ tuổi đang trong thời gian ở cữ vì sao lại đi lại một mình trên cầu? Hơn nữa trong video giám sát không hề nhìn thấy có người đi bộ lên cầu……

Rốt cuộc Thẩm Tuyết làm thế nào lại xuất hiện ở hiện trường vụ tai nạn xe hơi?

Chu Khải Hoa hỏi ra những nghi hoặc trong lòng, Tiết Huệ Vũ vốn đã nghĩ thật kỹ những lời cần nói, lập tức nói: “Là ngồi xe taxi……”

Cô cười khổ nói: “Anh nói tôi đã cứu Bùi tiên sinh, nhưng thật ra là…… Bùi tiên sinh xem như đã cứu tôi. Đêm đó, vì một vài chuyện mà tôi có ý nghĩ tự sát, lúc ấy đang trên cầu hứng gió, vừa lúc chứng kiến hết mọi sự cố ở hiện trường.”

Tiết Huệ Vũ biết Chu Khải Hoa rất dễ mềm lòng, nên cô cố tình nói bản thân nghe thật thê thảm, quả nhiên khi vừa nghe đến hai chữ “tự sát” này, nhớ lại cô Thẩm từng nói “Không có người nhà”, ngay lập tức bổ não một đống ý nghĩ cảm thấy cô quá đáng thương nên Chu Khải Hoa không hỏi thêm gì nữa, cảm thấy mình quá súc sinh, thế mà lại xát muối vào vết thương của ân nhân của Bùi tổng!

Sau khi mua một chiếc điện thoại di động mới cho Tiết Huệ Vũ, Chu Khải Hoa vội vã đến tập đoàn Bùi Thị.

Nếu phanh xe thật sự có vấn đề, nơi duy nhất có thể động tay động chân chính là nhà để xe dưới tầng hầm, mà video giám sát có thể được bóp méo hoặc làm giả.

Mắt nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, phải yêu cầu nhân viên thẩm định chuyên môn phán đoán video giám sát có bị giả mạo hoặc bóp méo hay không bằng cách so sánh và phân tích hiện trường hầm để xe!

Sau khi từ trong miệng Chu Khải Hoa biết được rằng Bùi Ôn Du sẽ không thể tỉnh lại trong thời gian ngắn, người đang chạy đua với thời gian là Tiết Huệ Vũ đã quyết định xuất viện.

Khi Bùi Ôn Du còn ở nhà, Trịnh Tuệ Văn đã trắng trợn bắt nạt Bùi Dục Kỳ. Bây giờ Bùi Ôn Du đã bị thương nặng nằm viện, cũng không biết bé con sẽ bị đối xử như thế nào! Trong hoàn cảnh như vậy, Tiết Huệ Vũ làm sao có thể tiếp tục ở lại trong phòng bệnh chứ!

Hơn nữa, tưởng tượng đến việc mình có thể thật sự chạm vào Bùi Dục Kỳ, cũng không biết bé con có nhận ra mình hay không, Tiết Huệ Vũ quả thật vừa lo lắng vừa chờ mong. Nhưng khi cô đến khoa điều trị nội trú để làm thủ tục xuất viện, lại nhìn thấy Trịnh Tuệ Văn, người không nên xuất hiện ở đây, đang lôi kéo một cô gái trẻ mặc đồng phục y tá vào góc để trò chuyện.

Tiết Huệ Vũ theo bản năng đi theo sau, chỉ thấy Trịnh Tuệ Văn đang nhăn mặt nói: “Mẹ cũng không biết sao lại bị như vậy…… Thằng ngốc kia lại bắt đầu đập đầu vào tường, mẹ cũng chỉ có thể tiêm cho nó một mũi……”

Hai chữ “thằng ngốc” kia khiến trái tim Tiết Huệ Vũ thắt lại, sau khi nhận ra bà ta đang nói về Bùi Dục Kỳ, cô lập tức bật chức năng quay video của điện thoại di động.



“Nhưng con đã bảo mẹ là không được tiêm mỗi ngày kia mà! Nếu mẹ tiêm quá liều thì nhất định sẽ xảy ra chuyện!” Cô gái trẻ vốn đưa lưng về phía Tiết Huệ Vũ, giờ đã lộ ra một nửa khuôn mặt, lúc này Tiết Huệ Vũ mới chợt nhận ra, người này là một y tá vô cùng thân thiết với Trịnh Tuệ Văn cũng là con gái của bà ta, Đổng Lệ Mai!

Trước khi cô chết, Đổng Lệ Mai là sinh viên năm cuối chuyên ngành điều dưỡng tại một trường đại học danh tiếng, tự nhận là fan của cô, không ngờ rằng ba năm rưỡi sau, cô ta thật sự là y tá của bệnh viện này. Bảo sao Trịnh Tuệ Văn vừa có thuốc ngủ lại vừa có thuốc an thần, hóa ra là có cái cửa sau này!

“Mẹ cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy……” Thật ra Trịnh Tuệ Văn cũng sợ đến chết khiếp. Khi xe cấp cứu đến, Bùi Dục Kỳ đã hoàn toàn bất tỉnh, bà ta sợ tên ngốc thật sự sẽ chết như thế, lại sợ khi đưa đến bệnh viện sẽ phát hiện là thuốc do bà ta tiêm gây ra.

Điều duy nhất bà ta nghĩ đến là phải đưa thằng ngốc ấy đến bệnh viện nơi con gái bà ta làm việc.

Bà ta lo lắng hỏi: “Hẳn là sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ……”

Đổng Lệ Mai tức giận với sự tự chủ trương của Trịnh Tuệ Văn, nhíu mày nói: “Nếu không kiểm tra nồng độ máu ngay lập tức thì sẽ không tra ra được. Đứa trẻ kia cũng không biết nói, nó còn bị bệnh ngốc nữa. Dù kiểm tra ra, mẹ cứ nói rằng đứa trẻ đã bị kích thích rất lớn sau khi biết tin Bùi tổng bị tai nạn ô tô, vì đập mạnh vào tường nên mới không thể không dùng thuốc an thần…… Đem tất cả nguyên nhân, bao gồm co giật và hôn mê, đều quy kết vào chứng rối loạn phổ tự kỷ, chứ không phải do tác dụng phụ của thuốc an thần.”

Tiết Huệ Vũ căm hận nghiến răng.

Bởi vì là con gái của bảo mẫu, nên vào lần gặp mặt đầu tiên khi biết được đối phương là fan trung thành của mình, Tiết Huệ Vũ liền ký tên cho cô ta, sau này biết được cô ta vì giảm bớt gánh nặng cho bố mẹ mà vẫn luôn làm việc bán thời gian bên ngoài, nhưng vì không nhận được học bổng mà có thể đối mặt với việc chuyển trường, khi ấy cô còn giúp đỡ để cô ta tiếp tục học đại học……

Cô thậm chí còn tặng vé ở hàng ghế đầu cho cô ta mỗi khi cô có buổi diễn ba lê, mãi đến khi có thai mới tạm dừng việc múa.

Vốn tưởng cô em gái ham học ham làm, ăn nói ngọt ngào này là một cô bé ngoan với thành tích học tập xuất sắc, không ngờ rằng cô ta lại xấu xa như mẹ mình vậy!

Biết mẹ mình ra tay độc ác với một đứa trẻ vô tội, lại còn là con của thần tượng mà mình luôn mồm ca ngợi, chẳng những không khuyên nhủ mà còn bênh vực giấu diếm! Đầu độc bé con vô tội của cô đến nỗi phải đến bệnh viện! Thậm chí còn hôn mê co giật!

Lửa nóng trong lòng Tiết Huệ Vũ trào lên bừng bừng

“Tình hình của Bùi tổng bây giờ thế nào?” Trịnh Tuệ Văn luôn biết tâm tư của con gái mình, bà ta liếc nhìn nét mặt của Đổng Lệ Mai, thận trọng hỏi: “Bây giờ đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch chưa?”

“Đã qua cơn nguy kịch, nhưng tai nạn xe khiến đại não bị tổn thương tương đối nghiêm trọng, trong trường hợp này, cần phải quan sát sự phục hồi của não. Việc phục hồi này nói chung mất nhiều thời gian…… Hơn nữa cơ thể Bùi tổng còn có vết thương cũ, nhiều khả năng sẽ cần đến vài tháng, thậm chí là vài năm……”

“Đây còn không phải là sống đời thực vật sao?” Trịnh Tuệ Văn cảm thán cắt ngang, bị Đổng Lệ Mai bất mãn trừng mắt một cái.

Bà ta nhất thời ngượng ngùng: “Bùi tổng nhất định sẽ mau chóng tỉnh lại, con cũng không cần lo lắng quá.”

“Chỉ mong là vậy.” Đổng Lệ Mai cắn môi, “Con đã nộp đơn lên lãnh đạo xin được phân vào khu VIP của Bùi tổng. Không cần biết Bùi tổng có thể tỉnh lại hay không, con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt.”

Trịnh Tuệ Văn rất muốn hỏi một câu “Chẳng may không tỉnh lại thì sao?”, dù sao cũng không thể đang tuổi xuân thì không chịu lấy chồng mà ở bên cạnh một người sống thực vật được, nhưng bà sợ con gái nói mình, lời muốn nói ra đành phải nuốt ngược vào trong.

Mà mấy năm nay chuyện bà ta bí mật làm mật báo cho Hạ Lan Chi, cũng chưa từng nói cho con gái biết, con gái một lòng hướng về Bùi Ôn Du, chắc chắn sẽ nổi giận, chợt nghe thấy trước khi đi con gái còn nói thêm: “Mẹ, mẹ cũng nên chú ý một chút, bệnh viện và ở nhà khác nhau, trong lúc Bùi Dục Kỳ nằm viện, nhiều ánh mắt soi mói, dù mẹ có giả vờ, cũng phải đối xử thật tốt với nó.”

Trịnh Tuệ Văn chột dạ bèn vội vàng gật đầu.

Tiết Huệ Vũ đang bí mật quay video thì thấy Đổng Lệ Mai rời đi, lập tức nấp sau cánh cửa.

Những lời họ vừa nói, cô nghĩ thế nào cũng cảm thấy có chút bất thường…… Không lẽ Đổng Lệ Mai có ý gì đó với Bùi Ôn Du? Hay là do cô suy nghĩ nhiều?

Bỏ xuống mọi nghi ngờ, Tiết Huệ Vũ lại lén theo dõi hành tung của Trịnh Tuệ Văn.

Mãi đến khi đi vào phòng bệnh của Bùi Dục Kỳ, cô mới ngạc nhiên thấy Bùi Dục Kỳ ở cùng tầng với cô, cô phòng 504, còn Dục Kỳ ở ngay phòng 518.

Theo cánh cửa được Trịnh Tuệ Văn đẩy ra, Tiết Huệ Vũ nhìn thấy Bùi Dục Kỳ đang ôm đầu gối ngồi cuộn mình trên giường bệnh.

“Ăn cơm.”

Trịnh Tuệ Văn nói chuyện với bé, bé phớt lờ.

Giống như lần đầu tiên nhìn thấy bé, ánh mắt vô hồn và đờ đẫn, vô thức cắn móng tay, hoàn toàn không có chút sức sống như một đứa trẻ ba tuổi.

Mặc cho Trịnh Tuệ Văn đem thức ăn nóng hôi hổi để trước mặt bé, nước bọt bay tung tóe, bé vẫn vùi đầu ngồi nhỏ bất động.

“Loảng xoảng” mâm đồ ăn được đặt trên bàn nhỏ, Trịnh Tuệ Văn kiên nhẫn đút cháo cho bé.

Bà ta múc một muỗng, đưa tới trước miệng Bùi Dục Kỳ, thấy bé nhất quyết không chịu há miệng, liền muốn cưỡng chế nhét vào, đột nhiên Bùi Dục Kỳ nổi điên hét ầm lên, nâng tay hất hết toàn bộ khay thức ăn trên bàn xuống đất.