Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi

Chương 115: Ngoại truyện 20. Bé con trưởng thành




【Bánh răng của số phận rốt cuộc vẫn đến.】

***

Cứ như vậy, Bùi Ôn Du và Tiết Huệ Vũ cùng với một chú mèo trắng nhỏ đi cùng Bùi Dục Kỳ lên tiểu học, cấp hai rồi cấp ba.

Bọn họ vẫn luôn ở căn biệt thự trong tiểu khu, sau khi Thôi Thiến Thiến chuyển nhà, Tiết Huệ Vũ vẫn giữ liên lạc với mẹ Thôi Thiến Thiến trên WeChat.

Nghe nói Thôi Thiến Thiến muốn làm bác sĩ thú y, cho nên đã giấu diếm họ điền nguyện vọng một là ngành bác sĩ thú y, trong đó cũng điền một vài trường đại học của thành phố Thượng Thủy.

Mẹ Thôi Thiến Thiến ban đầu nghĩ rằng nếu con mình thật sự được nhận vào trường đại học ở thành phố Thượng Thủy, may mắn trùng hợp học cùng trường đại học hoặc là cùng nội thành đại học với Bùi Dục Kỳ, hy vọng Bùi Dục Kỳ có thể giúp đỡ chiếu cố Thôi Thiến Thiến nhà cô ấy.

Tiết Huệ Vũ uyển chuyển nói, Bùi Dục Kỳ đã ra nước ngoài rồi. Nhưng mẹ Thôi Thiến Thiến có thể yên tâm, cô có thể hỗ trợ chiếu cố Thôi Thiến Thiến.

Sau khi thi đại học, Bùi Dục Kỳ liền ra nước ngoài du học đào tạo chuyên sâu ngành mỹ thuật.

Nhìn thấy con trai thuận lợi lên máy bay, hốc mắt Tiết Huệ Vũ hơi nóng lên, nhớ tới hồi cậu vẫn còn là bé con ba tuổi rưỡi non nớt tri kỷ, chớp mắt một cái đã lớn như vậy rồi, dáng vẻ đẹp trai anh tuấn hiểu chuyện, khiến cô thật sự hài lòng và hạnh phúc.

Mà đây còn là lần đầu tiên con trai tự mình đi đến một nơi xa như vậy, Tiết Huệ Vũ thật lòng cầu nguyện, con có thể đạt được ước mơ mà mình vẫn hằng theo đuổi.

Tiết Huệ Vũ vẫn múa ba lê đến năm bốn mươi lăm tuổi mới chính thức tuyên bố giải nghệ, cũng chuẩn bị kỹ lưỡng một buổi biểu diễn chia tay.

Từ lúc năm tuổi học ba lê đến nay, cô chưa từng vứt bỏ ước mơ của chính mình. Thân là người múa chính trẻ tuổi nhất trong nước, cô đạt đến đỉnh cao ngành ba lê, đã bước lên sân khấu Xuân Vãn biểu diễn, có được một cuộc đời hào quang và hoa lệ.

Cô đã có thâm niên 30 năm trong nghề và đã mang đến cho khán giả vô số tác phẩm múa tuyệt vời, nhiều lần dẫn dắt đội tham gia các cuộc thi nước ngoài, dẫn dắt kịch múa trong nước lần lượt quảng bá ra nước ngoài, trở thành cầu nối để cho thế giới hiểu hơn về văn hóa Trung Quốc.

Ngay cả buổi biểu diễn chia tay cuối cùng, tưởng nhớ những tác phẩm của quá khứ, cũng mang đến cho khán giả sự xúc động vô bờ bến. Thậm chí sau khi cô giải nghệ, vẫn có một bộ phim tài liệu chuyên môn nói về cô.

Cô mặc một chiếc váy ba lê màu trắng, gấu váy điểm xuyết những chiếc lông vũ, đội một chiếc mũ lông vũ màu trắng trên đầu, dùng bộ váy mà Bùi Ôn Du tặng cô, lần lượt múa những vũ đạo đã từng dự thi lúc ấy.

Vì tuổi tác và thể lực không còn tốt nữa, Tiết Huệ Vũ đã an phận rời xa sân khấu, kết thúc sự nghiệp của mình, nhưng Tiết Huệ Vũ không bao giờ có thể từ bỏ tình yêu của mình với múa ba lê.

Ba lê không hoàn hảo, nghệ thuật là sự theo đuổi không bao giờ ngừng nghỉ.

Bất kể là tuyến một, hay lui xuống tuyến thứ hai, bọn họ đều muốn dùng hết tất cả tình cảm mãnh liệt của mình trên sân khấu.

Cô tự hào về di sản văn hóa nghệ thuật hàng nghìn năm của đất nước, dùng yếu tố vũ đạo phổ biến của quốc tế để biểu đạt, cũng có thể khiến thế giới nhận ra sức hấp dẫn độc đáo của múa ba lê ở Trung Quốc.

Vậy nên Tiết Huệ Vũ giải nghệ ngay lập tức chuyển đến phía sau hậu trường.

Nhưng lo lắng rằng nếu mình tiếp tục ở lại vũ đoàn ba lê Thượng Thủy sớm hay muộn gì cũng sẽ gặp được nữ chính của thế giới này —— Cô tránh còn không kịp, mà trong lúc nhất thời đã quên mất tên của nữ chính, vì vậy, không màng đến sự níu kéo của trưởng đoàn của vũ đoàn ba lê, tập đoàn YQ đã thành lập một đoàn múa ba lê chuyên nghiệp trực thuộc.

Cô công khai tuyển dụng, chiêu mộ nhân tài. Dự định sẽ học tập vũ đoàn ba lê quốc gia đi theo con đường phát triển nghệ thuật kết hợp giữa cổ điển và hiện đại, hòa quyện hoàn hảo giữa dân tộc và thế giới đồng thời mang phong cách Trung Hoa, hơn nữa đích thân tham gia vào công việc hậu trường như biên đạo múa ba lê.

Vì sự nổi tiếng và lời kêu gọi hấp dẫn của Tiết Huệ Vũ, trong chốc lát đã có vô số hậu bối và sinh viên tài năng nườm nượp gửi hồ sơ đến đoàn múa của cô.

Khi Bùi Dục Kỳ 23 tuổi, Tiết Huệ Vũ gặp được Hạ Tư Tư đến phỏng vấn ở vũ đoàn của cô.

Dáng vẻ cô gái nhỏ rất xinh đẹp, múa cũng rất có hồn.

Kỹ năng di chuyển bằng mũi chân, bước nhảy nhẹ nhàng, đôi chân duyên dáng của cô bé khi duỗi thẳng trong không trung, tiếp đất im lặng, mọi chuyển động đều được sắp xếp hợp lý, tinh khiết vô cùng, tạo thành một hình parabol tuyệt đẹp trên không trung.

Tiết Huệ Vũ là một người rất quý trọng nhân tài, một mầm non tốt như vậy sao có thể không rung động được chứ, tuy nhiên khi nhìn thấy cái tên quen thuộc này mới bất giác nhớ lại, cô bé chính là nữ chính trong thế giới này.

Trong tác phẩm gốc rõ ràng là đi đến đoàn múa ba lê Thượng Thủy, Tiết Huệ Vũ cũng vì muốn tránh né cô bé, mới tự mình gây dựng một vũ đoàn ba lê khác. Không ngờ bây giờ, bánh răng vận mệnh rốt cục đã bắt đầu chuyển động, xuất hiện sự lệch lạc trí mạng nhất.

—— Hạ Tư Tư vẫn còn là sinh viên, không đi phỏng vấn ở vũ đoàn ba lê Thượng Thủy, mà là phỏng vấn ở vũ đoàn của cô!

Ánh mặt trời dừng lại trên cơ thể cô bé, Hạ Tư Tư múa xong cả người có vẻ điềm đạm mà nho nhã, tuy nhiên, một nữ chính như vậy đã ngượng ngùng thú nhận với cô vào cuối cuộc phỏng vấn rằng: “Cô giáo Tiết, em thật sự thật sự rất thích cô! Từ trước đến giờ cô vẫn luôn là thần tượng của em! Là mục tiêu mà em phấn đấu! Em cực kỳ muốn gia nhập vũ đoàn của cô!”

Bàn tay định đánh dấu chéo trên tờ giấy phỏng vấn của cô bỗng đông cứng lại…… Cuối cùng Tiết Huệ Vũ cũng không đành lòng phá hủy lý tưởng của một cô gái nhỏ theo đuổi giấc mơ, chuyển lời động viên cô bé: “Vũ đạo của em rất có hồn, nhất định có thể trở thành một vũ công ba lê còn giỏi hơn cả tôi, cố lên.”

Sau khi Hạ Tư Tư chính thức gia nhập vũ đoàn của Tiết Huệ Vũ, khi phỏng vấn đầu óc Tiết Huệ Vũ xúc động nhưng giờ lại luôn lo lắng sau khi cô bé gặp Bùi Dục Kỳ có thể có chuyện gì đó xảy ra hay không, cho nên quan sát nhất cử nhất động của Hạ Tư Tư rất cẩn thận.

Lỡ như cô bé có vấn đề gì thì sẽ sa thải ngay lập tức.

Cô giống như một bà mẹ chồng cay nghiệt và xấu tính, chỉ chờ mong Hạ Tư Tư phạm sai lầm.

Nhưng nữ chính không hổ danh là nữ chính, là một cô gái dịu dàng, thiện lương, xinh đẹp, tài năng, thậm chí còn là nhân tài có thiên phú nhất trong vũ đoàn, cũng là kiểu học sinh rõ ràng có thiên phú đáng kiêu ngạo nhưng vẫn luôn rất cố gắng mà Tiết Huệ Vũ thích nhất.

Nếu không phải do nội dung trong cuốn truyện gốc luôn khiến cho Tiết Huệ Vũ lo sợ bất an, đêm không thể ngủ, thì một cô gái như vậy ai mà không thích cho được……

Chẳng trách đứa con trai trùm nhân vật phản diện trong cuốn sách gốc lại thay đổi vì cô bé.

Và bánh răng của số phận rốt cuộc vẫn đến.

Tiết Huệ Vũ không ngờ rằng Bùi Dục Kỳ đang bận rộn chuẩn bị cho buổi triển lãm cá nhân, lại bất ngờ đến hiện trường diễn tập của vũ đoàn bọn họ.

“Mẹ, cô gái ở giữa kia múa rất giỏi, cảm giác rất có linh khí.”

Tiết Huệ Vũ đang xem hiện trường luyện tập rất nghiêm túc, trái tim đột nhiên đập hẫng một nhịp, hồn bay phách lạc. Chỉ thấy Bùi Dục Kỳ không biết đã đứng ở phía sau mình từ lúc nào, cười tủm tỉm phân tích nói: “Con đoán, mẹ là thần tượng của cô ấy.”

“Vì sao lại cảm thấy như vậy?”

Rõ ràng có rất nhiều người múa như vậy, nhưng Bùi Dục Kỳ chỉ liếc mắt một cái đã thấy được Hạ Tư Tư, còn đặc biệt chỉ đích danh.

Tiết Huệ Vũ chưa bao giờ nhìn thấy Bùi Dục Kỳ quan tâm đến cô gái nào khác, trong lòng lại càng lo lắng, cố ý cười nói: “Con chú ý cô gái này như vậy, không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên đấy chứ?”

“Sao có thể!”

“Con đã xem rất nhiều video mà mẹ múa. Phát hiện rằng nét mặt duyên dáng và nụ cười khi nhảy của cô ấy rất giống mẹ, nhưng đó không phải là sự bắt chước có chủ ý và cứng nhắc, mà là sự áp dụng một cách tự nhiên những gì đã học được, nên con đoán có lẽ mẹ là thần tượng của cô ấy, cô ấy vô thức sử dụng kỹ xảo của mẹ……”

Sau khi Bùi Dục Kỳ hoảng hốt phủ nhận, đôi mắt sáng ngời nhận xét: “Mẹ thực sự là thần tượng của rất nhiều người. Con cũng vậy ~”

Trong lòng Tiết Huệ Vũ xúc động, vỗ vỗ vai cậu nói: “Đừng thích cô gái đó…… Cô ấy có bạn trai rồi.”

Vì không muốn con trai có quan hệ gì với nữ chính, Tiết Huệ Vũ dứt khoát nói dối, cắt đứt mọi khả năng càng sớm càng tốt. Dù sao sau này nữ chính cũng sẽ gặp được chân mệnh thiên tử thuộc về cô ấy.

Bùi Dục Kỳ không ngờ mẹ lại hiểu lầm triệt để như thế, khóe miệng giật giật, lúng túng nói: “Mẹ, con thật sự không thích cô ấy…… Cho dù đối phương có múa đẹp đến thế nào, thì có đẹp bằng mẹ sao? Ánh mắt của con cũng cao lắm đấy nhé!”

“Vậy nên mới luôn không có bạn gái đúng không? Bằng tuổi con bây giờ mẹ đã kết hôn rồi!” Tiết Huệ Vũ xoa lông mày, thở dài, “Con trai của mẹ rõ ràng ưu tú như thế, sao lại không có cô gái nào thích chứ. Có phải học bố con, giống như cái hũ nút không theo đuổi được con gái đúng không!”

Bùi Dục Kỳ nhỏ giọng nói: “Người theo đuổi con trai mẹ nhiều lắm…… Nhưng con phải lập nghiệp trước sau đó mới lập gia đình!”

Tiết Huệ Vũ mạnh mẽ gõ một cái vào đầu cậu.

“Mẹ, chính mẹ từng nói, phải theo đuổi được ước mơ của mình! Bây giờ con đã theo đuổi được ước mơ của con rồi —— Con muốn trở thành một họa sĩ vĩ đại ~”

Tiết Huệ Vũ vì tương lai của con trai mà trái tim mẹ già tan nát: “……”

Vậy nên, đứa con trùm nhân vật phản diện của cô vì sao lại biến thành như vậy?

Chẳng lẽ chặt đứt tuyến tình cảm với nữ chính liền trực tiếp biến thành vô tính ư……

Bị bà xã đại nhân nói luyên thuyên rằng con trai giống hệt anh là một người muộn tao, lớn như vậy rồi ngay cả một cô gái nhỏ cũng chưa chịu dẫn về nhà, Bùi Ôn Du vừa xấu hổ lại vừa tủi thân.

Anh ho nhẹ một tiếng, ngụy biện nói: “Không phải học theo anh đâu…… Rõ ràng là học theo em……”

*

Sau một thời gian dài đau khổ trong tù, Hạ Lan Chi từ tử hình giảm xuống tù chung thân, vẫn không từ bỏ hy vọng được ra tù.

Ngay cả khi con trai bà ta dần dần không đến thăm tù bà ta nữa, bà ta vẫn muốn ra khỏi tù đoàn tụ với con trai mình càng sớm càng tốt.

Cuối cùng, vì nghiêm túc chấp hành nội quy trại giam, được giáo dục cải tạo, có biểu hiện ăn năn hối cải, không có nguy cơ tái phạm, Hạ Lan Chi chịu đựng mười chín năm tù, đã thành công xin được ân xá.

Những người không có khả năng lao động thường làm một số công việc thủ công đơn giản trong tù. Nếu tuổi già sức yếu, mất đi năng lực lao động, thời gian làm việc quy định ban đầu sẽ trở thành thời gian nghỉ ngơi của các tù nhân cao tuổi, họ có thể chơi cờ, đọc sách trong phòng sinh hoạt.

Nhưng vì Hạ Lan Chi muốn được giảm hình phạt để sớm ra tù, nên công việc bẩn thỉu nặng nhọc gì bà ta cũng làm hết.

Mặc dù bà ta gả cho Tiết Khánh Vũ sau đó trở thành một phu nhân mười ngón tay không dính nước xuân, nhưng dù sao cũng có xuất thân nông thôn, quả thật có rất nhiều thứ bà ta có thể làm được so với đứa con trai chỉ đạp máy khâu ở trong tù.

Khi những phạm nhân ngoài 60 tuổi nhàn nhã tụ tập nghỉ ngơi, thì bà ta cắn răng kiên trì lao động, thậm chí còn tích cực tham gia lao động, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ lao động, đạt được khen ngợi mấy lần, đây cũng là nguyên nhân khiến bà ta có thể từ án tử hình giảm xuống thành chung thân, từ chung thân giảm xuống hình phạt có thời hạn và cuối cùng là được phóng thích.

Cho nên vào ngày ra tù, bà ta thật sự cực kỳ phấn khích cho rằng cuối cùng mình cũng vượt qua rồi.

Tuy nhiên vì trong mười chín năm qua, bà ta vất vả lao động, lúc này bà ta đang mặc một chiếc áo khoác bông rách màu nâu xám, tóc đã hoa râm, thân hình gầy yếu lưng cũng rất còng, bởi vì đầu gối viêm khớp nên cứ ân ẩn đau, đi hai bước là có chút khập khiễng.

Bởi vì vụ án đã cách đây 20 năm, sớm không còn ai quan tâm, khi bà ta bước ra khỏi cổng trại giam, thế giới bên ngoài vắng lặng, không có phóng viên, cũng không có con trai của bà ta.

Một tiếng sau, Hạ Lan Chi mới được con trai đón về.

Mười chín năm trôi qua, Tiết Hoành Tuấn cũng đã thay đổi rất lớn, bây giờ là một ông chủ của một nhà máy nhỏ.

Nói là ông chủ, thật ra là hắn kế thừa nhà máy từ bố vợ, Tiết Hoành Tuấn cùng đường liền đi theo nghề cũ làm việc với máy khâu, không ngờ năm năm sau, hắn kết hôn với con gái của giám đốc nhà máy.

Bởi vì mười mấy năm rèn giũa, bị đám bạn xa lánh, Tiết Hoành Tuấn đã sớm nhìn thấu tất cả, từ lâu đã rửa sạch dáng vẻ phú nhị đại và con trai cưng của mẹ, bây giờ hắn cực kỳ thỏa mãn với cuộc sống của mình. Có vợ có con, cuộc sống giàu có.

Hạ Lan Chi vốn nghĩ con trai mình nên cưới một thiên kim nhà giàu có không ngờ lại cưới một cô gái nông thôn, bà ta lập tức cau mày nói: “Cái gì, mày kết hôn với con gái của một nhà máy nhỏ??? Sao mày không nói cho mẹ biết……”

“Mẹ, bây giờ con thật sự hạnh phúc, mẹ đừng nghĩ đến những chuyện trước kia nữa.” Tiết Hoành Tuấn dừng lại một chút rồi nói, “Chuyện của mẹ, con vừa mới nói rõ với nhà vợ…… Bây giờ sẽ dẫn mẹ đi khách sạn trước, đợi lát nữa sắp xếp cho mọi người gặp nhau, đừng nói đến chuyện trước kia nữa.”

“Mẹ ở khách sạn?” Hạ Lan Chi không thể tin được, “Không phải trực tiếp về nhà ư?”

Tiết Hoành Tuấn xấu hổ cực kỳ, không trực tiếp nói với mẹ chuyện bố vợ và vợ hắn không đồng ý.

Sau khi Hạ Lan Chi nhận phòng khách sạn, cuối cùng bà ta cũng nhìn thấy sui gia, con dâu và cháu gái của mình. Cháu gái mười ba tuổi khôn ngoan lanh lợi, nhưng sui gia và con dâu, bà ta nhìn ngang nhìn dọc đều thấy không thuận mắt, dựa vào đâu mà con trai bà ta phải nghe lời vợ răm rắp chứ.

Hạ Lan Chi hỏi: “Khi nào các con sinh con thứ hai?”

“Mẹ, chúng con không có dự định đó…… Chúng con đều hơn bốn mươi tuổi rồi……”

“Không có? Không thể chỉ có một đứa con gái được…… Bốn mươi tuổi cũng có thể sinh thêm con……”

Vợ của Tiết Hoành Tuấn là Chu Bình Vãn không biết thân phận thực sự của chồng mình, đến giờ vẫn nghĩ bố mẹ hắn đều đã mất.

Ban đầu khi biết mẹ của chồng còn sống, hơn nữa còn đang ngồi tù, trong lòng cảm thấy mâu thuẫn, giờ phút này, lời nói của mẹ chồng như giẫm lên điểm mìn của Chu Bình Vãn, lúc này cô ta lạnh lùng nói: “Mẹ chồng, chúng con không muốn sinh thêm con nữa.”

Hạ Lan Chi nhìn dáng vẻ hung tợn của con dâu, liền biết con dâu là một con cọp cái. Sau khi con dâu rời đi, bà ta nhỏ giọng nói: “Có phải người phụ nữ đó không muốn cho con sinh thêm không…… Nếu không con ra ngoài tìm một cô gái trẻ đi…… Con ấy à, dù sao vẫn nên có con trai…… Không phải Bùi Dục Kỳ muốn làm họa sĩ sao……”

Trong lúc đợi gia đình con dâu ở khách sạn, Hạ Lan Chi đã lên mạng tìm kiếm tin tức có liên quan đến gia đình của Tiết Huệ Vũ. Biết được Bùi Dục Kỳ đã về nước, sắp tổ chức triển lãm tranh cá nhân, dường như không tính thừa kế tập đoàn YQ.

Bà ta còn tra tìm, Bùi Dục Kỳ vẫn chưa lập gia đình, thậm chí không có một scandal nào. Bà ta thấy trên mạng có đồn đoán rằng hầu hết các nghệ thuật gia đều là người đồng tính. Nếu Bùi Dục Kỳ thật sự là đồng tính luyến ái, cũng không tính thừa kế tập đoàn, vậy thì tập đoàn YQ chẳng phải là không có người thừa kế sao……

Hạ Lan Chi lập tức bàn tính: “Nó không kết hôn không sinh con, mà con sinh một đứa con trai…… Tập đoàn Tiết Thị của bố con chung quy vẫn là của con……”

Tiết Hoành Tuấn cảm thấy mẹ mình điên rồi, quá khứ đã trôi qua lâu như vậy, mà vẫn còn nhớ thương một tập đoàn Tiết Thị đã không còn tồn tại.

Tiết Hoành Tuấn lập tức tẩy não bà ta: “Mẹ, tập đoàn Tiết Thị đã sát nhập rồi, hiện giờ là tập đoàn YQ, không còn liên quan chút gì đến chúng ta…… Sao Bùi Dục Kỳ có thể không kế thừa tập đoàn được……”

Hạ Lan Chi không muốn sống ở khách sạn, bà ta muốn ở cùng với con, sau khi nháo ầm ĩ, Tiết Hoành Tuấn dường như nhận ra đầu óc của mẹ mình có chút không bình thường bèn đón bà ta về nhà chăm sóc.

Chu Bình Vãn rất không hài lòng với chuyện này, dẫu sao có ai lại muốn ở cùng với mẹ chồng chứ, hơn nữa lại còn là một mẹ chồng khó hầu hạ, kén chọn như vậy. Nhưng xem ra hình như mẹ chồng thật sự có bệnh, chỉ có thể nhẫn nại mà thôi. Không ngờ mẹ chồng ngày càng táo tợn hơn……

Việc nhà ban đầu là do hai vợ chồng cùng làm, nhưng khi mẹ chồng vừa nhìn thấy chồng cô ta làm, sẽ chỉ trích cô ta không giúp đỡ. Cô ta đứng sai ngồi cũng sai, vạch lá tìm sâu mọi chuyện cô ta làm.

Vì thế mà họ cãi vã liên miên, mà mẹ chồng còn thường xuyên kể khổ với chồng về cô ta, ác ý xuyên tạc sự thật, châm ngòi ly gián tình cảm vợ chồng của họ.

Một ngày nọ nghe lén thấy mẹ chồng lại châm ngòi ly gián bảo chồng ngoại tình…… Chu Bình Vãn thật sự không chịu đựng nổi nữa, cô ta trực tiếp đuổi mẹ chồng ra khỏi nhà trước mặt chồng.

Hạ Lan Chi không ngờ con dâu lại lên mặt hếch mũi đuổi mình ra khỏi nhà như thế! Bà ta không ngờ rằng con trai mình không những không ngăn cản mà còn đưa cho bà ta một khoản tiền, trực tiếp sắp xếp cho bà ta vào viện dưỡng lão…… Thậm chí nói bà ta có bệnh, phải ở viện dưỡng lão cố gắng dưỡng bệnh.

Hạ Lan Chi hoàn toàn không cảm thấy mình bị bệnh, thật sự tức giận đến mức sắp bất tỉnh.

Tuy nhiên cả con trai và con dâu đều phớt lờ bà ta, Hạ Lan Chi bị bắt vào viện dưỡng lão bỗng chốc trở thành một bà mẹ già góa con côi lẻ loi hiu quạnh……

Đôi khi bà ta mắc chứng cuồng loạn, đôi khi lại trầm cảm khóc lóc……

Bà ta nghĩ tới Tiết Khánh Vũ…… Vì thế một mình mang theo tất cả tiền bạc mà con trai đưa, lẻn ra ngoài vào lúc các y tá trong viện dưỡng lão không hề hay biết.

Bà ta muốn đi gặp Tiết Khánh Vũ…… Nói không chừng Khánh Vũ thấy bà ta thì có thể nhớ tới bà ta!

Nhưng đợi đến khi Hạ Lan Chi xuống xe buýt, mới phát hiện toàn bộ túi tiền đều đã bị trộm mất.

Bà ta lập tức luống cuống.

Bà ta không nhớ số di động của con trai, bà ta không nhớ địa chỉ cụ thể khu nhà mà con ở, trên người bà ta đến một xu cũng không có.

Bà ta ngồi tù mười chín năm, bây giờ khoa học xã hội phát triển khiến bà ta không thể thích ứng với xã hội này. Thậm chí bà ta còn không tìm thấy khu nhà họ Tiết trước kia.

Vô cùng xui xẻo, Hạ Lan Chi không được một người tốt bụng nào đưa đến đồn cảnh sát, mà lại bị một người vô gia cư với ý đồ xấu nhặt về.

Hạ Lan Chi không thể chấp nhận tất cả những chuyện này, tinh thần có chút thất thường.

Giữa lúc mơ màng hồ đồ, Hạ Lan Chi không có năng lực tự nuôi sống chính mình liền bắt đầu nhặt ve chai.

Bản thân bà ta cũng không nhớ nổi tại sao mình lại bắt đầu nhặt rác……

Thời tiết  ngày càng lạnh, mãi đến một ngày, trời đột nhiên đổ tuyết.

Tuyết rơi hết lớp này đến lớp khác, bà ta cuộn tròn trong những tờ báo mà rùng mình.

Xuyên qua lớp tuyết dày, bà ta nhìn thấy màn hình quảng cáo ngoài trời của tòa nhà đối diện đột nhiên sáng lên, trước mắt bà ta đang phát một đoạn video.

Hạ Lan Chi híp mắt, dùng ánh mắt viễn thị của mình cẩn thận nhận ra —— Triển lãm cá nhân《Tuyết Đầu Mùa》của Bùi Dục Kỳ.

“Bùi Dục Kỳ…… Cái tên này nghe quen quá, là ai……”

Còn bà ta, lại là ai……

Ánh sáng rực rỡ ở phía đối diện, tuyết lớn mênh mông khiến đôi mắt bà ta chua xót, bà ta từ từ khép đôi mắt lại.