Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi

Chương 111: Ngoại truyện 16. Bé con hiểu chuyện




【Họ không muốn có thêm một đứa con làm xao nhãng tình yêu dành cho Bùi Dục Kỳ.】

***

Cơm Nắm vừa đến nhà, lá gan rất nhỏ, ngoại trừ Bùi Dục Kỳ, không ai có thể gọi nó ra khỏi ổ mèo. Mãi đến một tuần sau mới dần dần không còn sợ hãi Bùi Ôn Du và Tiết Huệ Vũ nữa, dường như cũng nhận ra rằng tên mình là “Cơm Nắm.”

Bây giờ thấy cậu nhóc loài người cho nó ăn, nó còn chủ động meo meo chạy đến.

Mười lăm ngày sau, con mèo nhỏ mỗi ngày đều mồm to miệng lớn ăn nhiều cơm cuối cùng cũng béo lên một vòng, cũng đã tới ngày Bùi Dục Kỳ chính thức tắm rửa cho nó.

Từ trước đến giờ Bùi Dục Kỳ chưa từng tắm rửa cho mèo, nhưng thường nghe Thôi Thiến Thiến nói mèo sợ nước, khi Bánh Đậu tắm sẽ vùng vẫy dữ dội, lần nào cũng biến nhà tắm ngập ngụa nước, nên nhóc con đã gọi Thôi Thiến Thiến cùng đến giúp đỡ, cùng nhau dùng bánh sữa để xoa dịu tâm trạng của mèo.

Nhưng mà ngoài dự kiến của hai người, mèo nhỏ bị vòi sen xối vào đầu cũng không hề giãy dụa kịch liệt, nó ngoan ngoãn ngồi trên sàn nhà tắm, ngược lại khiến cho Bùi Dục Kỳ đang giữ thân nó phải ngượng ngùng……

Chú mèo con ướt sũng dưới làn nước ấm trông càng nhỏ bé hơn, nhìn có vẻ vừa đáng thương vừa bất lực.

Đợt sữa tắm đầu tiên không nổi bọt, Bùi Dục Kỳ nghiêm túc xoa rồi lại xoa từ đầu đến đuôi……

Bọt màu vàng càng ngày càng nhiều, nước bẩn cũng từ từ nhạt đi, Thôi Thiến Thiến dùng khăn lông bọc chú mèo con ướt sũng lại rồi cho vào hộp sấy khô mèo mà cô bé mang theo.

Khi sấy khô bộ lông sạch sẽ được Bùi Dục Kỳ ôm ra, Thôi Thiến Thiến chỉ thấy thân nó có bộ lông trắng như tuyết, đôi tai nhọn nhỏ xinh hướng lên cao, đôi đồng tử màu xanh nước biển giống như hai viên Xa-phia trong suốt long lanh, cái đuôi nhỏ bồng bềnh rũ xuống trong tay Bùi Dục Kỳ.

Thôi Thiến Thiến không thể tưởng tượng nỗi con mèo nhỏ xám xịt bẩn thỉu kia sau khi tắm rửa xong lại xinh đẹp như vậy.

Đẹp còn hơn Bánh Đậu nhà cô bé luôn……

Bánh Đậu đã mập lên trông thấy theo năm tháng, từ một bé mèo con xinh đẹp có thể bắt chuột trở thành một cô mèo trung niên lười biếng, bây giờ đã biến thành con lợn mèo rồi, còn chú mèo sữa nhỏ trước mặt chẳng khác gì một quý ông lịch lãm trong bộ vest trắng, vừa non nớt vừa dễ thương!

Bùi Dục Kỳ tắm rửa sạch sẽ cho mèo xong cuối cùng đã có thể ôm hôn bế rồi, nhóc con mạnh mẽ ôm mèo nhỏ hôn hít, mèo nhỏ ngay cả móng vuốt cũng không vươn ra, để mặc Bùi Dục Kỳ dùng đầu cọ cọ mình, Thôi Thiến Thiến ở bên cạnh sốt ruột chờ đợi, không khỏi hâm mộ nói: “Cơm Nắm không hung dữ không ồn ào không phá nhà cửa, cho nựng cho ôm cho hôn, quả thật là mèo con có đức hạnh.”

Bùi Dục Kỳ đồng ý nói: “Hôm nay Cơm Nắm cực kỳ có đức hạnh của loài mèo, thưởng cho một thanh soup.”

Mà con mèo nhỏ có đức hạnh trong mắt hai cô cậu bé này, trong vòng mười lăm ngày đã khiến Bùi Ôn Du vì muốn giúp bé con chăm sóc mèo mà xúc phân năm lần, hà hơi Tiết Huệ Vũ muốn nựng mèo hai lần, phá nhà cắn hỏng hộp các tông ba lần.

Chỉ khi bé con loài người xuất hiện, nó mới ngoan ngoãn thu hết tất cả móng vuốt lại.

Bùi Ôn Du và Tiết Huệ Vũ ban đầu lo lắng rằng một mình bé con chăm sóc mèo con có khi nào sẽ lực bất tòng tâm, có khi nào sẽ bị thương không, nhưng thấy mèo nhỏ vô cùng thân thiết đối với Bùi Dục Kỳ, hơn nữa rất nghe lời Bùi Dục Kỳ, Bùi Dục Kỳ đi tới đâu, nó sẽ vểnh đuôi nhỏ đi theo tới đó, Bùi Dục Kỳ ở trong phòng vẽ tranh, nó nằm trên bàn cùng Bùi Dục Kỳ vẽ tranh, họ đành cười tùy ý để bé con tự mình chăm sóc mèo.

Một tháng sau, dường như nhận ra Bùi Ôn Du và Tiết Huệ Vũ là bố mẹ của chủ nhân nhà mình, chỉ bằng cách làm hài lòng họ mình mới có được nhiều soup thưởng mèo hơn, vì vậy mèo nhỏ cũng không còn cảnh giác với họ nữa.

Bây giờ nó đã được tắm rửa sạch sẽ, đã có thể tự do đi lại trong nhà, chân chính trở thành một con mèo không hung dữ không ồn ào không phá hoại, cho nựng, cho ôm, cho hôn, cực kỳ có đức hạnh của một chú mèo nhỏ.

Thậm chí dường như vì muốn báo đáp sự chăm sóc của họ, một buổi sáng nào đó Tiết Huệ Vũ ngủ dậy, liền nhìn thấy mèo nhỏ nhà mình đứng ở cửa phòng dùng móng vuốt màu hồng nhạt đáng yêu vỗ vỗ cửa, nghĩ rằng nó muốn vào chơi nên Tiết Huệ Vũ cười tủm tỉm đi ra mở cửa, chỉ thấy một con chuột chết vừa to vừa béo nằm phía sau nó, cô hét lên ngay tại chỗ, nhanh như chớp núp vào sau lưng Bùi Ôn Du.

Không hiểu vì sao chủ nhân lại sợ hãi, mèo nhỏ bèn ngậm con chuột có thân hình béo ú cỡ như mình lên, hào hứng chạy về phía phòng ngủ của cậu chủ nhỏ trên tầng hai.

Nó đã biết tự mình kiếm ăn rồi ——! Nhân viên xúc phân nhất định sẽ khen nó!

Tiết Huệ Vũ hoảng sợ hét lớn: “Bùi Ôn Du, mau đem con chuột ném đi chỗ khác cho em a a a a a a a a! Khử độc khử độc! Nhà chúng ta sao lại có chuột!!! —— Cơm Nắm, con đứng lại đó cho mẹ! Không được đi lên lầu!”

Bùi Dục Kỳ mơ màng tỉnh dậy vào buổi sáng liền thấy mẹ thở phì phò nhốt Cơm Nắm ngoài sân. Cơm Nắm cụp lỗ tai, đứng ở cửa kêu meo meo meo meo buồn thảm, dường như không hiểu vì sao mình lại bị đuổi ra ngoài cửa.

Khi Bùi Dục Kỳ vừa kết thúc kỳ nghỉ đông lớp hai, Tiết Hoành Tuấn thụ án ba năm dài đằng đẵng cuối cùng cũng được thả ra.

Tiết Hoành Tuấn chăm chỉ đạp máy khâu trong nhà tù, cuối cùng cũng đợi được ngày ra tù, đứng ở cổng trại giam, hắn quả thực rơm rớm nước mắt, cảm thấy cuối cùng mình cũng đã vượt qua rồi, ngày hạnh phúc của mình cuối cùng đã có thể quay trở lại!

Nhưng điều khiến hắn thất vọng là ngày anh ra tù, nghênh đón hắn ở trước cổng nhà tù chỉ có phóng viên báo chí chanh chua và ánh đèn nhấp nháy không ngừng. Không một người thân bạn bè nào đến đón hắn!

Đương nhiên, hơn phân nửa đám bạn bè xấu xa của hắn đều cùng nhau ngồi tù một đến hai năm.

Chỉ là Tiết Hoành Tuấn thật sự không ngờ tới, ba năm nay bố hắn thật sự không đến thăm hắn lấy một lần, hôm nay hắn ra tù là ngày trọng đại như vậy nhưng ông ấy cũng không xuất hiện…… Cũng không phái người đến đón hắn.

Đã ba năm trôi qua rồi, bố vẫn chưa nguôi giận sao……

Trong lòng Tiết Hoành Tuấn tràn đầy giận dữ, cảm thấy chắc chắn là Tiết Huệ Vũ và Bùi Ôn Du khua môi múa mép sau lưng hắn hoặc là cố tình không cho bố đến thăm hắn. Hắn chính là đứa con trai duy nhất của bố, chẳng lẽ bố thật sự tính không quan tâm không đoái hoài đến hắn sao?

Trong lòng Tiết Hoành Tuấn cực kỳ tủi thân lập tức gọi một cú điện thoại cho bố, muốn nói với bố mình nhất định sẽ hối cải triệt để, làm người một lần nữa, hy vọng ông ấy có thể tin tưởng mình, nhưng thời gian thật lâu mà bố vẫn không bắt điện thoại.

Ngay cả điện thoại của hắn mà bố cũng không nhận……

Trong lòng Tiết Hoành Tuấn thấp thỏm, đành phải bắt xe về nhà, nhưng thật không ngờ trên đường lại nhìn thấy chương trình tạp kỹ có Tiết Huệ Vũ và Bùi Ôn Du tham gia đang chiếu trên màn hình lớn bên ngoài trung tâm mua sắm, quảng cáo của Tiết Huệ Vũ còn có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên các trạm dừng xe buýt dọc đường……

Mặc dù biết Tiết Huệ Vũ sẽ sống tốt, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới chị ta lại còn đầu quân vào chương trình tạp kỹ của giới giải trí, nghĩ đến mình ở trong tù ba năm đạp máy khâu, Tiết Hoành Tuấn càng nghĩ càng giận.

Tuy nhiên sau khi trở về nhà, Tiết Hoành Tuấn phát hiện ra, mật khẩu mà mình nhập đã bị sai.

Tiết Huệ Vũ đáng ghét, lại dám bảo bố thay đổi mật khẩu ở nhà!

Sau khi nhìn thấy quản gia Tôn mà hắn quen biết ở trong sân, Tiết Hoành Tuấn lập tức kích động vẫy tay.

“Cái gì? Chú nói là bố tôi đổi mật mã?” Tiết Hoành Tuấn không dám tin, giương cao giọng chất vấn: “Vì sao bố lại phải đổi mật mã?”

Quản gia Tôn ấp úng, Tiết Hoành Tuấn lập tức kích động, tranh cãi ầm ĩ nói: “Tôi biết ngay, chắc chắn là người phụ nữ Tiết Huệ Vũ này làm! Chị ta không cho tôi về nhà! Tôi càng muốn quay về, tôi muốn gặp bố!”

“Bây giờ Chủ tịch Tiết có chút không tiện……”

Tiết Khánh Vũ đã sớm từ chức Chủ tịch, nhưng từ trước đến nay quản gia Tôn vẫn luôn gọi là Chủ tịch Tiết, bởi vì thói quen nên không sửa được, thế nên đã làm cho Tiết Hoành Tuấn hiểu lầm, nghĩ rằng đến giờ bố vẫn là chủ tịch của tập đoàn Tiết Thị!

Ba năm trôi qua, Tiết Huệ Vũ đến giờ vẫn chưa thăng chức, chứng tỏ bố cũng không hẳn hoàn toàn vứt bỏ hắn……

Cảm xúc của Tiết Hoành Tuấn sục sôi, lập tức không thèm để ý đến sự ngăn cản của quản gia Tôn mà muốn đi gặp bố.

“Bố ơi, con ra tù rồi……” Hai mắt hắn đẫm lệ, không phải giả vờ, mà là thật lòng khóc lóc thảm thiết vì ba năm sống khổ sở trong tù, “Con biết đến giờ bố vẫn không tha thứ cho con, nhưng con thật sự hối cải muốn làm con người mới……”

Hắn khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, chỉ thấy bố đang tưới hoa cau mày nói:

“Anh là ai, anh gọi ai là bố?”

Tiết Hoành Tuấn ngẩn ra, tình trạng này chẳng phải giống như tình trạng đãng trí tuổi già của bố khi nằm viện sao?

Hắn hoảng loạn liên tục xác nhận: “Bố, bố thực sự không nhận ra con sao? Con, Hoành Tuấn đây…… Con cạo đầu nên bố không nhận ra ư?”

“Quản gia Tiền, người này là ai, sao anh lại để cho anh vào đây……”

Bố nhận quản gia Tôn thành quản gia Tiền, mà quản gia Tiền là quản gia mà khi hắn và mẹ hắn vừa dọn tới, sau này mẹ đã sa thải quản gia Tiền, sau đó bố đã thuê quản gia Tôn.

“Quản gia Tôn, tình trạng của bố tôi như thế nào? Trước khi tôi vào tù không phải bố đã hồi phục rồi sao? Vì sao lại không nhận ra ai cả?”

Quản gia Tôn thở dài nói: “Ba năm trước cơ thể của lão gia đích thực bình phục rồi…… Nhưng có thể vì chuyện của phu nhân và thiếu gia làm khiến cho ông ấy bị sốc nặng, đại tiểu thư cũng không bằng lòng tha thứ cho lão gia, vậy nên dường như mỗi ngày lão gia đều lấy nước mắt rửa mặt, không muốn chấp nhận sự thật như vậy…… Có lẽ bởi vì nguyên nhân này, năm nay bệnh tình của lão gia lại có chuyển biến xấu…… Có đôi khi ngay cả mình tên gì cũng không biết……”

“Vậy lúc bố tỉnh táo, có nói chuyện với chú về chuyện của tôi không? Có nói khi nào để tôi quay lại tập đoàn không?”

Tiết Hoành Tuấn vội vàng hỏi, quản gia Tôn ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng: “Đầu năm nay lão gia đã từ chức chủ tịch tập đoàn, bây giờ chủ tịch tập đoàn là đại tiểu thư. Lúc lão gia tỉnh táo đã dặn dò tôi, nếu thiếu gia quay về thì liên lạc với đại tiểu thư, lão gia đã bàn giao cho đại tiểu thư cả rồi.”

Tiết Hoành Tuấn không cam tâm tình nguyện gọi điện cho Tiết Huệ Vũ.

“Có ý gì?! Bố chỉ cho tôi một triệu?”

Từ miệng của Tiết Huệ Vũ biết được tin này, Tiết Hoành Tuấn trừng mắt nói: “Gia sản của bố mấy trăm triệu sao có thể chỉ cho tôi một triệu! Chị đừng có dựa vào chuyện bố bị chứng mất trí nhớ tuổi già mà lừa gạt tôi!”

Tiết Huệ Vũ trợn trắng mắt.

Mấy năm nay chỉ khi đến ngày lễ ngày tết, Tiết Huệ Vũ mới chủ động đi đến nhà họ Tiết. Vào cuối năm ngoái, Bùi Ôn Du đột nhiên nghiêm túc nói cho cô biết rằng bố đã bắt đầu trở nên đãng trí, ông ấy thường mất tập trung trong các cuộc họp, trong công việc thường xuyên quên mất những chuyện đã từng căn dặn anh.

Vốn dĩ Tiết Huệ Vũ không để tâm, nhưng Tết Nguyên Đán năm nay, cô đột nhiên phát hiện ra rằng bố không thể tìm thấy phòng của mình trong nhà nữa. Sau khi cô hỏi đi hỏi lại, bố mới tiết lộ rằng ông đã bị bệnh Alzheimer một lần nữa, bây giờ ông đang uống thuốc để kiểm soát nó.

Hạ Lan Chi hạ độc chắc chắn là rất sạch sẽ rõ ràng, nhưng thân thể cũng không khỏi hẳn giống như Bùi Ôn Du. Cơ thể ông vẫn còn những căn bệnh mãn tính tích tụ qua nhiều năm, rất có thể không chịu được đả kích về tinh thần và không thể chấp nhận được sự kích thích của người thân phản bội chia ly, huyết áp cao lâu ngày dẫn đến xơ cứng động mạch gây nên teo não, một lần nữa dẫn đến chứng sa sút trí tuệ về già, tức sa sút trí tuệ não mạch.

Mặc dù từ khi phát hiện bệnh đã luôn uống thuốc theo tiêu chuẩn, nhưng đôi khi thanh tỉnh đôi khi thì mơ hồ, ông lo lắng rằng bệnh tình sau này sẽ ngày càng nghiêm trọng, cho nên đã từ chức chủ tịch hội đồng quản trị giao lại công ty cho Tiết Huệ Vũ.

Sau đó, Tiết Huệ Vũ và Bùi Ôn Du cũng đã giúp ông tìm rất nhiều bác sĩ. Nhưng mặc dù các triệu chứng Alzheimer của bố đã được kiểm soát, trí nhớ lại quay trở lại 20 năm trước, rất có thể ông ấy đang thực sự chủ động trốn tránh khỏi ký ức mà ông không muốn nhớ đến.

Về việc phân chia tài sản do bố dặn dò khi ông còn tỉnh táo, dù gì Tiết Huệ Vũ cũng biết con trai chính là tâm huyết của ông, cho nên biệt thự độc lập mà Tiết Hoành Tuấn sống trước đây vẫn là của Tiết Hoành Tuấn như cũ, lại còn cho hắn thêm một triệu tệ.

Đối với người bình thường mà nói, một căn biệt thự lớn cộng với một triệu tệ cũng đủ để một người trưởng thành sống sung sướng cả đời. Nếu người này có năng lực hơn một chút, nói không chừng có thể sử dụng một triệu này để tự mình thành lập công ty, hoàn toàn trở thành một phấn nhất đại*, phú nhất đại**.

(*) Thế hệ nỗ lực đời thứ nhất.

(**) Thế hệ tự mình lập nghiệp trở nên giàu có đời thứ nhất.

Nhưng Tiết Huệ Vũ biết, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bằng cách cưng chiều, tay bưng nước rót đến tận họng nên Tiết Hoành Tuấn chắc chắn sẽ không thấy thỏa mãn với một triệu tệ này. Quả nhiên, sau khi nhận được tiền Tiết Hoành Tuấn hùng hùng hổ hổ cúp máy, trong lòng chỉ cảm thấy bố cực kỳ thiên vị, cảm thấy không công bằng chút nào.

Sau đó, Tiết Huệ Vũ biết được từ Bùi Ôn Du rằng, sau khi Tiết Hoành Tuấn lấy được tiền, lập tức mời đám bạn mèo mả gà đồng của hắn một chầu.

Những đứa bạn xấu xa này nghĩ rằng hắn đã trở về thân phận công tử như trước đây, tung tăng ton hót đi theo sau hắn. Một số hot girl mạng thấy tiền sáng mắt liền dính vào hắn, hắn cảm thấy hài lòng bèn tặng những món quà sang trọng xa xỉ.

Nhưng ngay sau đó, Tiết Hoành Tuấn không biết tiết kiệm, không biết đầu tư, lại thiếu tiền vì tiêu tiền lung tung và cổ phiếu lao dốc, hắn bắt đầu đi xin tiền những người bạn tốt, nhưng trong mắt những người bạn ấy chỉ xem hắn như một cái máy ATM mà thôi, biết được hắn trở thành một kẻ nghèo kiết xác thì chạy nhanh hơn bất cứ ai…… Một đám hot girl mạng có mấy ai mà không muốn câu rùa vàng chứ.

Cho nên sau đó, Tiết Hoành Tuấn đã lên một hotsearch cực mất mặt, hắn bị paparazzi phanh phui rằng đã tặng cho hot girl mạng những món quà xa xỉ nhưng lại không biết xấu hổ yêu cầu hot girl mạng ấy trả lại cho quà cho hắn sau khi chia tay, cũng có thông tin cho rằng thất bại trong đầu tư khiến hắn có thể phải bán căn biệt thự đang ở để trả nợ.

Mới có nửa năm thôi, nên khi Tiết Huệ Vũ nghe được những điều này, cô chỉ bất lực lắc đầu.

Sau đó, Tiết Hoành Tuấn cùng đường lại phải tìm tới Tiết Huệ Vũ và Bùi Ôn Du, Tiết Huệ Vũ trực tiếp lạnh mặt từ chối, nhưng Bùi Ôn Du lại giới thiệu cho Tiết Hoành Tuấn một nhà xưởng đạp máy may, để hắn làm việc chăm chỉ, kiếm tiền một cách nghiêm túc. Dù sao ba năm qua, Tiết Hoành Tuấn thực sự đã học được một môn ngón nghề.

Nhưng Tiết Hoành Tuấn lại xem những lời này trở thành lời châm chọc khiêu khích, bèn tức giận phất tay áo rời đi.

Hạ Lan Chi cũng đang thật sự chăm chỉ nỗ lực đạp máy may ở trong tù.

Hạ Lan Chi không ngờ rằng Tiết Khánh Vũ lại tuyệt tình như vậy, ngay cả một lần đến thăm mình cũng không hề có, cho nên để không bị phán tử hình, ba năm này bà ta vẫn cố gắng giẫm máy may, bản án tử hình ban đầu được giảm xuống chung thân do bà ta làm việc chăm chỉ.

Tù chung thân trên danh nghĩa là tù chung thân, nhưng có thể giảm xuống thành hai mươi năm thì chỗ nào cũng có.

Chỉ cần tiếp tục cố gắng nói không chừng nói không chừng chỉ cần ngồi tù mười mấy năm là có thể ra tù rồi!

Điều càng làm bà ta an tâm là, bà ta biết con trai đã ra tù…… Con gặp được bố, chắc chắn sẽ nói ngọt cho bà ta vài câu…… Giữa cha con nào có thù hận để qua đêm chứ…… Hơn nữa đã ba năm rồi, Khánh Vũ chắc chắn đã nguôi giận……

Chỉ cần nhận được thư hòa giải, nói không chừng…… Qua vài năm nữa bà ta có thể ra tù rồi.

Tuy nhiên, không chờ được Tiết Khánh Vũ tới thăm hỏi, điều mà bà ta chờ là tin dữ do con trai mang đến.

“Bố, thật sự bị bệnh Alzheimer…… Không nhớ rõ chúng ta……”

“Bố giao tập đoàn cho Tiết Huệ Vũ, chỉ cho con một căn nhà và một triệu tệ…… Trước đây con có nhiều cổ phần ở công ty như vậy, sao chỉ có thể cho con một triệu tệ! Thật sự quá thiên vị……”

“Tiết Huệ Vũ muốn xác nhập tập đoàn Tiết Thị vào tập đoàn Bùi Thị, nhưng trong tập đoàn lại chẳng có ai phản đối, rốt cuộc bọn họ nghĩ như thế nào vậy chứ…… Vậy nên con gái mà gả ra ngoài như bát nước hắt đi, bố cực nhọc vất vả sáng lập tập đoàn giờ đều trở thành tập đoàn Bùi Thị rồi!”

Nếu Tiết Khánh Vũ hoàn toàn quên mất mẹ con bọn họ, vậy sau khi ra tù, bà ta nên làm gì đây……

Hạ Lan Chi ngàn tính vạn tính, đại não đứng hình.

Vào giữa năm 2025, tập đoàn Tiết Thị và tập đoàn Bùi Thị chính thức hợp nhất thành tập đoàn YQ.

YQ là chữ cái đầu của tên Dục Kỳ.

Sau khi sáp nhập, cổ phiếu của tập đoàn YQ tăng mạnh. Chẳng những không ai hoảng sợ vì sợ giảm biên chế, ngược lại dựa theo năm nhậm chức, mỗi người được thưởng từ năm trăm tới hai chục nghìn tiền thưởng, dù cấp trên hay cấp dưới đều tràn ngập niềm vui và lời khen ngợi.

Mà Bùi Dục Kỳ lớn lên từng ngày, ngày càng trở nên tự lập và hiểu chuyện, không cần bố mẹ phải lo lắng nữa, tất cả mọi người đều tò mò về cơn ngứa bảy năm, liệu Bùi Ôn Du và Tiết Huệ Vũ, người vẫn đang ân ái như những cặp đôi mới cưới, có thể hưởng ứng chính sách của quốc gia, sinh hạ con thứ hai thứ ba hay không?

Dù sao tập đoàn Bùi Thị và tập đoàn Tiết Thị xác nhập thành tập đoàn YQ, đã trở thành tập đoàn lớn nhất thành phố Thượng Thủy, càng nhiều ứng cử viên cho người kế vị càng tốt, mạnh mẽ thì tồn tại, yếu kém thì bị đào thải. Nhưng cả Bùi Ôn Du và Tiết Huệ Vũ đều đã công khai rằng họ không cân nhắc về chuyện sinh thêm con.

Tiết Huệ Vũ trở lại sân khấu ba lê, sự nghiệp của cô nghênh đón một mùa xuân hoàn mỹ thứ hai. Nếu sinh con thứ hai, cô sẽ lãng phí thêm ba hoặc bốn năm nữa.

Mà dù Bùi Ôn Du cảm động trước miệng lưỡi của người khác muốn trở thành một chữ “Tốt”, nhưng anh đau lòng cho Tiết Huệ Vũ hơn.

Anh không muốn Tiết Huệ Vũ phải trải qua nỗi đau trầm cảm sau sinh một lần nữa, anh không muốn Tiết Huệ Vũ đã trở về thời đỉnh cao, rạng rỡ và sáng ngờ lại bị vướng chân thêm lần thứ hai.

Là một người đàn ông, một người chồng, một người bố, chuyện anh có thể làm quá ít, cũng rất khó thay thế để trải qua sự đau khổ khi sinh của một người mẹ.

Điều quan trọng hơn là, bọn họ đối với Dục Kỳ đều có áy náy mắc nợ rất sâu. Sinh một đứa con thứ hai, cho dù mình quan tâm, cũng sẽ có lúc vô tình lạnh nhạt với con đầu, sẽ khiến đứa trẻ có chênh lệch tâm lý.

Vì vậy, họ không muốn có thêm một đứa con làm xao nhãng tình yêu dành cho Bùi Dục Kỳ.

Khi còn nhỏ, cậu bé đã thu hút nhiều sự chú ý vì tham gia chương trình tạp kỹ dành cho bố mẹ bé con, giờ phút này, sau khi sáp nhập tập đoàn, Bùi Dục Kỳ lại trở thành chủ đề nóng được thảo luận, mọi thông tin nhận dạng cá nhân của cậu bé vẫn được bố mẹ bảo vệ cẩn thận, nên cậu còn được mệnh danh là người thừa kế bí ẩn nhất.

Ban đầu Tiết Huệ Vũ bồi dưỡng kỹ năng vẽ tranh cho con là hy vọng con có thể dùng bức tranh biểu đạt tình cảm và bồi dưỡng năng lực thực hành, vào thời điểm đó những bức tranh của Bùi Dục Kỳ cơ bản chỉ là vẽ nguệch ngoạc mà thôi, nhưng dần dần phát hiện Bùi Dục Kỳ quả thật có thiên phú vẽ tranh, có sức tưởng tượng cùng sự sáng tạo phong phú, thậm chí còn có mục tiêu về hội họa, ví dụ như trở thành họa sĩ, thi đậu vào học viện mỹ thuật, Tiết Huệ Vũ ủng hộ ước mơ của nhóc con nên đã đăng ký cho Bùi Dục Kỳ vào một lớp vẽ tranh chuyên môn sau khi cậu bé vào học lớp một.

Một mặt là bởi vì đứa trẻ yêu thích, mặt khác là học thêm một chút cũng không có hại gì. Cho dù tương lai Bùi Dục Kỳ không muốn đi con đường nghệ thuật, thì vẫn còn một đống sự nghiệp trong nhà chờ nhóc con về nhà thừa kế.

Không mời thầy về nhà dạy kèm một là vì trong nhà đã có một đại thần ngành mỹ thuật hội họa rồi.

Dù cho sau khi Bùi Dục Kỳ lên tiểu học, không còn là một bé con làm nũng hay bám bố như hồi nhỏ nữa, khi Bùi Ôn Du rảnh rỗi nhàn hạ, vẫn sẽ cùng Dục Kỳ vẽ tranh.

Không phải dạy kèm mà là bầu bạn, là vì giáo viên dạy lớp sở thích sẽ dạy, mà anh sợ dạy trẻ kỹ năng vẽ các hình ảnh sự vật cụ thể quá sớm, sẽ làm hỏng quá trình phát triển bản thân của trẻ.

Bùi Dục Kỳ thường có trí tưởng tượng và óc sáng tạo kỳ lạ, cho nên mỗi khi ở bên cạnh giúp con vẽ tranh, sẽ tích cực lắng nghe những câu chuyện của bé con trong trò chơi vẽ vời, để cho con tự do tự tại mà vẽ, chứ không phải cố định theo chủ đề, dựa theo yêu cầu của giáo viên cùng với tranh mẫu.

Bùi Ôn Du rất hưởng thụ khoảng thời gian ở bên con trai mình, hoặc có thể anh muốn bù đắp những lỗi lầm trong quá khứ của mình, cho nên dù công việc có bận bịu bao nhiêu, anh đều sẽ về nhà đúng giờ. Cuối tuần lại thích cùng bà xã con trai tán tỉnh thân mật nhau cả ngày.

Nhưng điều khiến Bùi Ôn Du rơi lệ là khi cậu con trai có thể tự mình nuôi mèo, sau khi con trai kết giao hết người bạn này tới người bạn khác, mỗi ngày nếu không phải vui chơi tự do bên ngoài, thì khi về nhà lại điên cuồng hôn hít mèo, thế cho nên trông thấy con trai dẫn theo một anh bạn nhỏ rồi lại một anh bạn nhỏ khác đến nhà cùng nhau làm bài tập cùng nhau vẽ tranh cùng nhau nựng mèo, khiến cho trong lòng ông bố già muốn ở cùng con thật chua xót……

Điều mà Bùi Ôn Du không ngờ là một ngày nọ, cậu con trai học lớp ba của anh có vẻ mặt tâm sự nặng nề tìm đến bố, tình ý sâu xa rằng: “Bố, bố không nên ở nhà cùng con đâu, bố nên ở cạnh mẹ. Bố phải dẫn mẹ ra ngoài chơi, xem phim, hẹn hò, chứ không phải lãng phí thời gian với con.”

Bùi Ôn Du càng thêm lệ rơi đầy mặt, mẹ con đang bận rộn với sự nghiệp, về nhà cũng chỉ nghĩ đến con, bố ở một vị trí dưới đáy trong tim mẹ đó…… Sao mẹ lại cần bố ở bên chứ……

Tối hôm đó, Bùi Ôn Du nhận được lời mời đi hẹn hò và xem phim từ Tiết Huệ Vũ.

Không hổ là con trai ngoan xinh yêu của bố…… Bố yêu con!!!……