Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước

Chương 171: C171: Ngươi Đã Phạm Sai Lầm (3)






White Star, Vua Gấu Sayeru, và Cale.

Vua lính đánh thuê Bud Illis, người đang nghe cuộc trò chuyện của ba người khi đang trốn, chớp mắt vài lần và bắt đầu nói.

"Có vẻ như những tên đó đã phạm một sai lầm kỳ lạ?"

Đầu anh nhanh chóng quay lại nhìn Choi Han đang thu mình bên cạnh.

"Phải không?"

"... Có vẻ như vậy."

Bud nhìn về phía Choi Han, người đang trả lời một cách bình tĩnh nhưng trên mặt lại có một biểu cảm kỳ lạ.

"... Haaaa."

Sau đó anh thở mạnh.

"Nên về cơ bản..."

Anh bắt đầu sắp xếp những suy nghĩ trong đầu mình.

"Họ nghĩ Cale Henituse đã chuẩn bị để ngăn chặn họ trong bí mật trong nhiều năm?"

"Có vẻ như vậy! Vua lính đánh thuê!"

Raon ở bên cạnh Bud vỗ cánh đồng ý.

"... Haaa."

Bud thở gấp một lần nữa rồi lắc đầu. Tuy nhiên, anh có thể hiểu tại sao những tên đó lại có thể mắc sai lầm như vậy.

Thậm chí mình cũng sẽ nghi ngờ về việc có người đã chơi sau lưng mình bao lâu nếu có người đột nhiên xuất hiện và cản đường mỗi khi mình tính thử điều gì đó.

Và Cale có phải chỉ là một trở ngại nhỏ?

Thành thật mà nói, Cale Henituse và nhóm của cậu ta giống như một thảm họa lớn. Nếu có ai thắc mắc làm cách nào mà Cale lại tập hợp những người mạnh như vậy lại với nhau, thì điều đó có thể hiểu được sau khi nghe câu chuyện của họ.

Anh ấy đã cho em đồ ăn! Anh ấy đã đưa bọn em về nhà!

Anh ấy nói đừng đến vì nguy hiểm nhưng đã cho em rất nhiều thức ăn!

Nhân loại đã cứu mạng ta! Lần đầu tiên ta nhìn thấy bầu trời đêm là nhờ nhân loại!

Bắt đầu từ những đứa trẻ trung bình chín tuổi...

Chà, Bá tước Henituse và gia đình ông ấy đã vô cùng sủng ái bộ đôi cha con bọn ta.

Ta đã học cách nấu ăn từ gia đình Henituse. Thiếu gia trước đây từng là rác rưởi, nhưng cậu ấy từ xưa đến nay vẫn luôn là một cậu bé ngoan.

Ron và Beacrox.

Tôi không có nơi nào để đi. Không, quên việc không có nơi nào để đi, tôi không có gì cả.

Ngài ấy đã cho tôi thấy thế giới.

Từ Choi Han và Mary.

Bud đã tự hỏi làm thế nào mà cậu ta lại tập hợp những người với những câu chuyện thổn thức như vậy mỗi khi nghe một trong những lời giải thích của họ. Anh thấy thật tuyệt vời khi Cale có thể đưa những người có quá khứ đau buồn như vậy vào trong vòng tròn của mình.

Cậu ấy là người không hề lập ra kế hoạch!

Anh càng nghe nhiều về sự tiến bộ của Cale, dường như càng có ít kế hoạch hơn.

Một vài nơi anh nghe nói về nơi Cale tìm thấy sức mạnh cổ đại là sự trùng hợp rất lớn.

Tất nhiên, nhóm của Cale có thể tình cờ tiến bộ, nhưng khi nói đến sức mạnh cổ đại, cậu ta vô cùng gian xảo.

Thật không may, Raon là người duy nhất biết về điều này.

"... Có phải vì cậu ấy là một người tốt?"

Bud tự hỏi liệu Cale có may mắn như vậy không vì là một người tốt.


Tuy nhiên, anh nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó. Cale có một mặt không thể giải thích được ở bản thân, đó là sự táo tợn và khiến mọi người khó chịu quá mức khi nói cậu ta là một người tốt.

Và cũng là người lạnh lùng.

Bud, người đang sắp xếp suy nghĩ của mình nhớ lại Cale lạnh lùng mà anh đã từng gặp. Sau đó anh tự hỏi một câu Điều gì sẽ xảy ra nếu? và hỏi Choi Han một câu hỏi.

"Cale chưa từng lên kế hoạch trong thời gian dài, phải không?"

Bud có thể thấy Choi Han ngay lập tức bắt đầu mỉm cười. Đó là một nụ cười trông có vẻ ngây thơ nhưng lạnh lùng đến kỳ lạ. Bud nở một nụ cười xấu hổ và lầm bầm như đang nói với chính mình khi nhìn thấy nụ cười đó.

"Hahaha! Một người không nên có những tò mò vô ích như vậy!"

Sau đó anh tránh ánh mắt của Choi Han.

Choi Han nhìn Bud, người đang tránh ánh mắt của mình với một biểu hiện kỳ ​​quặc.

Tốt.

Rất tốt.

Choi Han không có câu trả lời cho câu hỏi của Bud.

Cậu không thể thành thật nói Cale-nim đã thay đổi rất nhiều trong hai năm qua vì đó là bạn của cháu trai tôi, Kim Rok Soo, đến từ một thế giới khác. Người đó tên là Kim Rok Soo khá lập dị và cũng giống như bây giờ ở thế giới ban đầu của mình. được.

"Nhưng chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Choi Han nghe thấy tiếng nói lầm bầm của Bud và định trả lời.

Đó là thời điểm đó.

"Hahahaha-!"

Tiếng cười lớn vang vọng khắp thành phố dưới lòng đất trống rỗng.

Cale hơi cúi người về phía trước khi lặng lẽ quan sát White Star đang cười.

Vua Gấu Sayeru, người đã tức giận với Cale, lặng lẽ ngậm miệng sau khi thấy phản ứng của White Star.

"Hahahaha, ugh, hahaha-!"

Cale bắt đầu cau mày.

Hắn bị điên à?

White Star đang cười như đột nhiên phát điên. Cale đã luôn gọi hắn là một tên khốn điên, nhưng bây giờ hắn thực sự có vẻ như một tên khốn điên rồ.

Mắt hắn đỏ.

Đôi mắt đỏ ngầu và những đường gân ở cổ nổi rõ như đang kìm nén cơn tức giận của mình.

"Hahaha-, ha, sh"

White Star cười một lúc trước khi lấy tay lau miệng và nhìn về phía Cale.

"Ta thấy nó kỳ lạ."

"Có gì kỳ lạ?"

Cale nhàn nhã đáp lại lời tuyên bố của White Star và đưa một tay về phía sau mình. Một người đang tập trung vào lưng cậu ở một khoảng cách xa đã nhận được tin nhắn của Cale.

Tuy nhiên, Cale nhìn White Star như chưa làm gì cả. White Star bắt đầu nói khi hắn nhìn Cale.

"Cả Choi Han và cậu đều có thời gian bị bóp méo như ta."

Cale nhớ lại trận chiến tại Tháp chuông Nhà giả kim ở thủ đô của Đế quốc Mogoru.

White Star đã nói thời gian của họ bị bóp méo khi gặp nhau lần đầu tiên.

"Nhưng mặc dù ta có thể nói thời gian của cậu bị bóp méo, ta lại không thể biết nó đã bị bóp méo như thế nào."

"Tại sao thời gian của ta lại bị bóp méo? Ngươi đang phun ra những lời vô nghĩa gì vậy hả?"

"Không. Ta đã không nói những điều vô nghĩa. Đúng hơn, hẳn là cậu đang che giấu cái gì đó."


Gì?

Cale, người sẽ chơi đùa cùng White Star, đã lùi bước sau khi thấy thái độ cực kỳ điềm tĩnh của hắn.

Đây là những gì White Star đã nói với Choi Han trong quá khứ.

Kiếm sĩ đó, thời gian của hắn bị bóp méo.

Hắn đã nói điều đó trong đầu Cale để không ai khác có thể nghe thấy.

Đó là người không phải đến từ thế giới này.

Sau đó hắn lại nhìn về phía Cale và nói những điều sau đây.

Hơn nữa. Cậu, giống như đứa trẻ tóc đen đó cũng như ta.

Điểm chung giữa White Star, Choi Han và Cale.

Thời gian của cả ba đều bị bóp méo.

Cale gạt ký ức về quá khứ sang một bên và nhìn vào mắt của White Star.

"Sát Long Nhân đầu tiên bất ngờ xuất hiện trên thế giới. Hơn nữa, Choi Han có thời gian bị bóp méo và tương tự đã đột ngột xuất hiện trên thế giới. Ta đã có thể nhìn thấy câu trả lời khi ghép các mảnh ghép lại với nhau rồi."

White Star biết Choi Han không đến từ thế giới này. Khi đã có manh mối nhỏ, hắn đã có thể liên kết Sát Long Nhân đầu tiên Nelan Barrow và Choi Han.

Manh mối đó là ngôn ngữ.

Ngôn ngữ mà không ai trên lục địa này có thể giải mã được ngoài Choi Han và Nelan Barrow.

Hắn đã nhận ra điều đó khi có manh mối này.

Nelan Barrow và Choi Han đến từ một thế giới sử dụng ngôn ngữ đó.

"Đó là lý do tại sao ta cố gắng bắt Choi Han."

Tasha, Bud, Mary, On và Hong, những người đang trốn và lắng nghe, tất cả đều nhìn về phía Choi Han đang trốn với vẻ mặt kinh ngạc.

Họ không bất ngờ về việc lần này thất bại mà họ không hiểu nhưng thực tế là White Star đã nhắm đến Choi Han.

Họ hoàn toàn không biết về điều đó.

Không chỉ Cale và Choi Han không nói về nó, mà họ còn không biết chi tiết về những ảo ảnh ở Dinh thự lãnh chúa Dubori.

"Nhưng cậu thấy đấy. Cale, ta không thể nhìn thấu được cậu. Thời gian của cậu cũng bị bóp méo nhưng ta không thể nhìn thấy nó bị bóp méo như thế nào."

White Star không còn cười khi quan sát Cale.

Tên khốn này không phải là người đến từ thế giới khác như Choi Han.

Tên khốn này không phải là người tái sinh như hắn.

Vậy thì có thể là gì?

Tại sao hắn không thể nhìn thấy thời gian của tên khốn này?

Một số thông tin đã quên lấp đầy tâm trí của White Star và khiến hắn có suy nghĩ khác.

Cale bắt đầu nói vào lúc đó.

"Làm thế nào ngươi lại chắc chắn như vậy khi nói về thời gian?"

Thời gian có bị bóp méo hay không. Làm thế nào mà White Star biết rõ về nó như vậy?

Ngay cả Eruhaben cũng không nhận thấy bất cứ điều gì về Cale. Nhưng mặc dù White Star không thể hoàn toàn cho biết danh tính thực sự của Cale, hắn có thể cảm thấy có điều gì đó khác lạ.

Không, nó không ở mức độ cảm nhận. Hắn chắc chắn điều đó.


White Star chắc chắn về điều đó.

Cale chợt nhớ lại cách mà White Star đã vuốt ve nhánh cây chết để nhận ra sự thật về nơi này.

...Chắc là.

Phải vậy không?

White Star có khả năng liên quan đến thời gian không? Thế nào? Với sức mạnh nào?

Sức mạnh cổ đại duy nhất của White Star mà Cale chưa từng thấy là sức mạnh cổ đại thuộc tính cây. Nhưng cái đó có liên quan đến thời gian?

Mặc dù nó là thuộc tính cây?

Khả năng xảy ra trường hợp đó là thấp.

Sau đó, nó có thể là gì?

Cale bắt đầu có một cảm giác đáng ngại.

Đó là thời điểm đó.

Cale có thể nhìn thấy White Star bắt đầu mỉm cười.

Sau đó cậu lại nghe thấy giọng nói của White Star trong đầu của mình ngay lúc đó.

- Cậu là ai?

Cale lạnh sống lưng.

Có rất nhiều người đã hỏi về thân phận thật của cậu cho đến bây giờ.

Alberu Crossman đã hỏi về nó, Cây Thế giới đã hỏi về nó, và White Star cũng đã hỏi về nó ngay lần đầu tiên họ gặp nhau.

Tuy nhiên, câu hỏi này cảm thấy khác với tất cả những câu hỏi khác.

White Star tiếp tục nói trong tâm trí của Cale.

- Cậu là một người chuyển đổi, phải không? Cậu là ai trong cơ thể của Cale Henituse?

Chết tiệt. Hắn đã phát hiện.

Mặc dù cậu đang lo lắng và chửi thề trong tâm, nhưng khuôn mặt của Cale trông rất bình tĩnh.

White Star lại bắt đầu nói. Nó lại thành tiếng.

"Từ cơ thể này sang cơ thể khác. Cậu đã di chuyển xung quanh trong khi chuẩn bị. Trong một thời gian rất dài."

Hả?

Cale bối rối.

Đôi mắt của White Star càng lấp lánh hơn sau khi thấy Cale lúng túng và tiếp tục nói.

"Cậu tiếp tục sống trong khi nhảy từ cơ thể này sang cơ thể khác như vậy."

White Star dần dần tin tưởng hơn về những nghi ngờ của mình.

Cale có thời gian bị bóp méo.

Cậu ta không phải là người du hành không gian như Choi Han cũng không phải là một tái sinh như White Star. Điều đó có nghĩa là các lựa chọn còn lại duy nhất đó là một người chuyển đổi hoặc một người tái sinh. Đó là lý do tại sao White Star lần đầu tiên thấy một loại người như vậy, điều này khiến Cale có thể chuẩn bị để ngăn chặn White Star trong một khoảng thời gian dài hơn.

Và Cale đã phản ứng với điều đó.

Tên khốn với khuôn mặt lạnh đó cuối cùng cũng phải bối rối trước điều gì đó mà hắn vừa nói.

Cho đến tận bây giờ, White Star đã trải qua rất nhiều biểu hiện giả tạo của Cale. Ngay cả khi hắn không thể biết qua biểu cảm giả tạo của Cale, nhưng hắn có thể nhận ra biểu cảm thực của Cale.

Vẻ mặt kinh ngạc của Cale khi bối rối...

Đó là thật.

White Star tự tin rằng mình đã đúng.

Cale thực sự bị sốc khi biết những gì White Star đang nghĩ.

Chờ đã, điều này hơi kỳ lạ, phải không? Làm thế nào mà hắn đi đến một kết luận như vậy được?

Cale đã bất ngờ trước chuyến đi suy nghĩ của White Star.

Chuyển đổi là chính xác, nhưng cậu không phải là người di chuyển từ cơ thể này sang cơ thể khác trong khi cố gắng ngăn chặn mong muốn thống trị thế giới của White Star.

Cậu ngủ gật trong khi đọc sách và cuối cùng đã đến thế giới này.

"Hehe. Đúng vậy, những suy nghĩ và hành động của cậu không phải là những điều mà một đứa trẻ chỉ mới mười tám hay hai mươi có thể làm được."


Mình đoán lời đó là thật?

Cậu cũng có cuộc sống của mình với tư cách là Kim Rok Soo.

"Cậu nghĩ sao? Ta nói đúng chứ?"

Cale thành thật trả lời câu hỏi của White Star.

"Không?"

"Lại cho là ngu dốt. Pfft."

Tại sao tên khốn này lại hành động như thế này?

Cale đã bất ngờ cho đến bây giờ, và cậu thậm chí không còn bất ngờ nữa.

Tuy nhiên, vẻ mặt của Cale nhanh chóng trở nên lạnh lùng. Cậu nhìn thấy White Star đang giơ cánh tay phải của mình lên. Cậu đã có một cảm giác không lành về hành động.

"Tên khốn đó-!"

Cale có thể nhìn thấy ngọn lửa bốc lên từ lòng bàn tay phải của White Star. Giống như đã sẵn sàng bắn rơi trần nhà bất cứ lúc nào.

- Nhân loại! Có vẻ như White Star sẽ phá hủy khu vực dưới lòng đất này! Hắn sẽ hành động như vậy dù cho Vua Gấu đang ở đây!

Chính xác!

Khói Tử mana là chất độc đối với Vua Gấu. Cale vô thức quay về phía Sayeru. Cậu đã nghe thấy tiếng cười của White Star ngay lúc đó.

"Hehe. Ta đoán là mình đã mắc sai lầm."

"Aaaaaa!"

Sayeru bắt đầu hét lên.

White Star lầm bầm trả lời.

"Im đi."

"Được chứ."

Gió đã tạo ra một bức tường vuông và bao quanh Sayeru. Sayeru mỉm cười và im lặng khi Cale nhận thấy thanh kiếm lửa của White Star đang bắn lên trần nhà như một mũi tên.

"Không!"

Tiếng hét của Cale vang vọng khắp khu vực.

White Star quay mặt về phía Cale.

"Tại sao ta không thể làm điều đó?"

Khi White Star nói và bắt đầu mỉm cười...

"Không phải là ngươi không làm được. Chỉ là ta đã muốn làm điều đó trước."

"Gì?"

Bàaaaaang!

Một tiếng nổ lớn vang lên bên tai của White Star. Trong thành phố ngầm rộng lớn này... Trần nhà hình mái vòm của thành phố... Một phần của mái vòm lớn đó đã nổ tung.

"Đây là bắt đầu."

Khi lời này của Cale đến tai của White Star...

Rắcccc.

Các vết nứt bắt đầu xuất hiện trên các cạnh của trần mái vòm.

Bàaaaaaaaaang-!

Thanh kiếm lửa sau đó đâm vào tâm của trần mái vòm, gây ra một vụ nổ lớn khác.

Đó là bắt đầu. Những vụ nổ vẫn tiếp tục.

Baaang, baaaang- baaang!

Các vụ nổ vẫn tiếp tục trên các cạnh của trần nhà.

"Cale Henituse-!"

White Star có thể nhìn thấy Cale, người đang mỉm cười khi nhìn lên trần nhà đang nổ tung.

Sau đó, trần nhà của thành phố ngầm bị bỏ hoang này sụp đổ.